Ngày đầu tiên vừa về đến đảo, tôi thật sự chết chìm trong đống công việc mà trước đây bản thân hoàn toàn chưa từng trải nghiệm bao giờ.
Trời tờ mờ sáng đã phải thức dậy để tham gia nghi lễ thanh tẩy. Hàng ngày đúng giờ đều phải uống một chén con thuốc bắc, thuốc đắng đến mức khiến cả người tôi co rúm lại như con cuốn chiếu khi bị con người đạp trúng.
Nhưng hình như không có tác dụng gì cho lắm, bởi vì sau khi đã uống thuốc và làm lễ hết một tuần thì mùi sơn trà trên người tôi không hề giảm bớt. Thậm chí có một buổi sáng khi tôi thức dậy, tôi còn nhìn thấy có vài cánh hoa màu đỏ tươi nằm nổi bật trên nền giường trắng xoá như tuyết.
"Tình trạng này đúng là lần đầu tiên mới thấy luôn.."
"Phải làm sao bây giờ? Thuốc không có tác dụng, đến cả vùng biển được bảo hộ cũng không tẩy rửa được.."
"Thật sự bị ngài ấy chọn trúng rồi sao? Vậy tính mạng của cậu chủ phải làm như thế nào đây?"
"Ngài ấy không cần mạng, điều quan trọng bây giờ phải để cậu chủ kế thừa càng sớm càng tốt. Thánh nữ đã bị từ chối gặp mặt rồi, khả năng chỉ có thể để cậu chủ tự mình đi mà thôi."
Tôi thẩn thờ nhìn nhóm người đi qua đi lại gấp đến mức va phải vào nhau cũng không bớt nháo nhào lên trước mắt mình. Trong căn phòng thờ chỉ có duy nhất một tấm bài vị, trên đó viết hán tự cổ tôi không biết đọc.
Tôi lại nhìn đám người kia, trang phục thờ cúng đặc trưng chỉ những người được chọn phục vụ điện thờ mới được phép mặc. Tôi cũng mặc một bộ giống như vậy nhưng màu sắc đậm hơn rất nhiều, kiểu dáng cũng cầu kỳ hơn.
Quần lụa mềm, ống rộng màu tím than. Dưới ống quần được thêu chỉ bạc hình ngọn sóng, vây đuôi cá voi và trăng lưỡi liềm.
Áo mặc ba lớp nhưng lại không thấy nóng.
Lớp áo lót ở trong cùng màu trắng ngà, ống tay áo ôm sát ở cổ tay. Chất liệu có vẻ là tơ sen, mềm mại nhưng không nhuyễn, có vò thế nào cũng không bị nhăn, cọ vào da cũng không hề có cảm giác thô ráp.
Lớp thứ hai màu tím sẫm, ống tay áo hình ống rộng hơn một chút. Cổ áo thuyền thêu viền sóng nước bằng chỉ bạc, nút áo cũng được kết hoa cẩn thận. Áo được may từ vải tơ tằm do người dân nuôi trên đảo.
Lớp ngoài cùng là áo khoác màu vàng sáng như trăng rằm, dài qua đầu gối. Ống tay áo rộng, dài hình chữ nhật. Áo chỉ có một nút cài bằng ngọc trắng ở trước ngực. Sau khi cài có thể nhìn thấy cổ áo hình chữ nhật đối xứng nhau thêu chỉ màu ngũ hành.
Tôi nhìn họ, rồi lại nhìn ra cửa chính cách đó không xa. Nhân lúc bọn họ không chú ý đến, tôi liền nhẹ nhàng chuồn ra phía cửa. Bàn tay tôi vừa đặt lên tay nắm cửa hình đuôi cá thì cửa đã tự động hé mở một khoảng đủ rộng để tôi trốn ra ngoài.
Tôi chạy một mạch trên hành lang dài vắng người, khu điện thờ vốn là nơi cấm người ngoài nên nếu tất cả người phục vụ thần linh đều tập trung tại phòng thờ thì khu nhà này sẽ chẳng có một ai.
Diện tích của đảo Kujirai rất lớn, tôi không thể nhớ chính xác được là bao nhiêu nhưng sau khi đã cho thuê hai phần ba đảo để làm du lịch, thì chỉ với một phần ba đảo còn lại vẫn đủ cho gia tộc Jinja hơn ba trăm người với hai trăm hộ dân trên đảo sống và sinh hoạt.
Nhà chính của tộc Jinja được xây đựng trên một ngọn đồi, được xem là nơi cao nhất của đảo Kujirai. Cho dù là đứng ở bất kỳ đâu trên đảo, chỉ cần ngẩn đầu lên nhìn thì đều sẽ nhìn thấy toà nhà với bức tường màu đỏ son chạm những ô cửa sổ hình lục giác. Mái nhà chính theo kiểu mái đôi truyền thống lợp ngói âm dương màu đen vô cùng nổi bật trên ngọn đồi.
Khu điện thờ là một toà tháp cao nằm ở phía đông, tôi chạy cả một khoảng hành lang dài vô tận, qua hai khúc cua mới đến được khoảng sân trống ở giữa khu nhà. Nơi này trồng một cây lê cổ thụ, thân cây rất to có màu xám trắng, tán cây rất rộng che phủ cả khoảng sân. Vào mùa xuân hoa nở rợp trời, cánh hoa theo gió rơi xuống sân trắng xoá như tuyết.
Tôi ngồi dựa vào gốc cây nghỉ ngơi, tiện thể điều chỉnh nhịp thở. Tôi đã ở trên đảo được một tuần, bận đến mức không có đủ thời gian để ngủ nhưng vẫn cố gắng gởi cho anh ba và anh Hanzawa một tin nhắn, chúc hai người họ thi thật tốt.
Tôi ngồi dưới bóng cây, mùi lê dìu dịu, gió thổi rất nhẹ. Sự mệt mỏi và cơn thiếu ngủ nhanh chóng tìm đến, tôi cứ như vậy ngủ thiếp đi dưới gốc cây lúc nào không hay biết.
Đến khi tôi tỉnh lại thì trời đã về chiều rồi. Tôi vẫn nhớ rất rõ ban đầu bản thân nằm dựa vào thân cây nhưng bây giờ cảm giác cả cơ thể lại nằm trên vật gì đó rất mềm mại. Tôi dụi mắt, cố gắng ngồi dậy, cảm giác sau lưng như có ai đó đang giúp tôi.
"A, là Tịch Tửu ạ.."
Tịch Tửu là con rắn lớn màu trắng hoa lê sống trên cây cổ thụ từ rất lâu rồi. Khi hạt giống được trồng xuống, Tịch Tửu đã xuất hiện bên cạnh cái cây, cùng cái cây này lớn lên.
Cái đầu hình tam giác to lớn cọ vào mặt tôi. Đôi mắt màu vàng kim sáng như ánh Mặt Trời nhìn tôi không chớp. Tôi đưa tay xoa đầu Tịch Tửu, sau đó lại lười biếng dựa người vào thân của nó.
"Không biết Silver đâu rồi nhỉ? Con về cả tuần trăng rồi mà chẳng thấy thằng nhóc đó đâu.. Tịch Tửu có biết tên nhóc đó trốn đi đâu không?"
Tôi đưa tay vuốt ve thân của Tịch Tửu, cảm giác khá thô ráp chứ không trơn nhẵn như trước đây. Có lẽ lại đến kỳ lột da nhưng trong nhà lại không có ai dám đến gần Tịch Tửu nên không ai giúp nó việc này cả.
Tịch Tửu ngóc đầu dậy chỉ về hướng bụi sơn trà ở gian nhà phía Tây. Tôi nhìn theo hướng mà Tịch Tửu chỉ, xác định phương hướng một chút liền đứng dậy xoa đầu nó. Bàn tay tôi lần mò từ cửa miệng của Tịch Tửu để tìm mí da giúp nó lột bỏ đi lớp da cũ. Bởi vì thân mình của Tịch Tửu rất to lớn, đa phần thời gian đều ở trên cây lê nên để lột hết lớp da một cách nguyên vẹn là điều không thể.
Tôi cẩn thận bóc lớp da chết đi ngược từ miệng tiến dần lên đôi mắt. Thận trọng bóc đi lớp màng mắt cũ mờ đục để không làm Tịch Tửu bị thương.
"Cậu chủ.. Thánh nữ đang tìm cậu.."
Tôi phớt lờ đi tiếng nói vang lên cách tôi không xa lắm. Tịch Tửu có vẻ rất cảnh giác với người này, chiếc lưỡi đỏ liên tục thè ra ngoài để tiếp xúc với mùi hương trong không khí để đánh giá tình hình xung quanh.
Sau khi tôi đã lột đi giúp nó kha khá lớp da cũ, tôi đưa tay liền vuốt ve cái đầu trơn nhẵn xinh đẹp của Tịch Tửu để giúp nó bình tĩnh. Phần da còn lại, chắc cứ để cho nó tự bò trên cây rồi ma sát dần cho rớt ra đi.
"Cậu Yukito, cậu Yukito.. Thánh nữ cho gọi cậu.."
"Tôi nghe thấy rồi, cho nên đừng có gọi nữa! Phiền chết đi được." - Tôi xoay người lại nhìn người vừa tới, thì ra là Hana.
Hana là người được gia tộc sắp xếp ở bên cạnh để chăm sóc đời sống cá nhân cho tôi, nhưng vì tôi từ nhỏ đã quen với sự chăm sóc của anh ba, cho nên việc để Hana ở bên cạnh tôi là điều hoàn toàn vô ích.
Tôi nhìn họ một lúc rồi bỏ đi, dọc theo hành lang trở về lại phòng thờ ở toà tháp phía Đông. Tịch Tửu cũng trường xuống đi cùng với tôi. Nhìn cái cơ thể to lớn trườn xuống từ trên cây của nó thật giống một tấm vải lụa trời vắt ngang qua tầm mắt vậy.
Tịch Tửu dài hơn sáu mét, cân nặng thì không biết nữa nhưng nếu hỏi nó có thể siết chết người hay không thì câu trả lời là có thể. Nhưng Tịch Tửu sẽ không tùy tiện làm người khác bị thương và con người cũng không phải là kiểu thức ăn mà nó thích.
Tịch Tửu chỉ ăn những trái lê trên cây vào mùa thu, mùa đông và mùa xuân nó sẽ ngủ vùi ở cái hốc dưới gốc cây. Còn mùa hè.. thường thì tôi sẽ cho nó ăn vài thứ như trái cây hay mấy loại hạt dinh dưỡng.
Tôi từng thử cho Tịch Tửu ăn thịt gà của Silver nhưng có vẻ nó không thích lắm, còn dùng đầu hất miếng thịt trong tay tôi đi rồi chán ghét leo lên cây.
Tịch Tửu trườn theo chầm chậm phía sau lưng tôi, nếu cảm giác được có ai đó đang tới gần thì nó lại ngóc đầu dậy đứng chắn trước mặt tôi, xác định được không phải nguy hiểm thì lại ngoan ngoãn lùi về phía sau.
"Mẹ tìm con ạ?"
Tôi mở toang hai cánh cửa, đứng đợi một lúc rồi mới từ từ đi vào. Mấy lão già trong họ tộc nhìn thấy tôi bước vào, vừa định lên tiếng dạy dỗ thì liền nhìn thấy Tịch Tửu đi theo sau lưng vào trong phòng thờ. Nhìn bọn họ mà xem, rõ ràng rất gấp gáp muốn dạy dỗ tôi nhưng nhìn thấy nó thì lại chỉ có thể ngậm miệng lại mà nuốt xuống.
Tôi ngồi xuống chiếc ghế trống duy nhất bên cạnh ghế của mẹ. Tịch Tửu cũng rất ngoan ngoãn tự xếp gọn thân hình của nó rồi gác đầu lên vai tôi.
Mẹ tôi đưa tay chạm vào giữa trán của nó, cái ấn hình trăng lưỡi liềm mờ nhạt xuất hiện ở nơi ngón tay mà mẹ tôi chạm vào. Tịch Tửu cũng không có phản ứng gì quá mạnh, lúc lắc đầu một lúc thì cuộn người lại nằm yên dưới ghế.
"Lúc sáng đang làm lễ tại sao con lại bỏ đi?"
"Bọn họ trong phòng cứ tự mình loạn hết cả lên, phòng rất ngộp con không chịu được. Hơn nữa, con buồn ngủ. Một tuần rồi, ngủ không đủ."
Tôi ngồi thẳng lưng, mắt nhìn vô định vào mấy tấm tranh vẽ trước mắt được treo trên tường. Nghe nói, đây đều là tranh vẽ vị thần mà cả hòn đảo này đang thờ phụng. Ngài ấy là một con cá voi xanh, là vua của một vùng biển rộng lớn. Nhưng lại vì người mình thích mà tự bản thân chặt bỏ gốc rễ, từ bỏ vùng biển của riêng mình, đem theo con dân đến đây để rồi vĩnh thệ* tại nơi này.
(*vĩnh thệ: từ bỏ, qua đời)
Nghe nói, ngài ấy vốn là thần thú được chọn có thể nhất bộ thăng thiên* nhưng ngài ấy lại từ bỏ. Trong lịch sử của gia tộc ghi chép rất rõ sự việc từ những ngày đầu của đảo Kujirai, nhưng những việc xảy ra trước đó thì lại không có bất kỳ một ghi chép nào. Ngài ấy đã ra lệnh phải đốt hết, chỉ giữ lại chuyện xưa như một cánh bướm cho riêng mình.
(*nhất bộ thăng thiên: một bước lên trời)
Bên dưới đảo Kujirai chính là xương cốt của ngài ấy. Bởi vì đã từ bỏ thân phận thần thú nên những ngày cuối đời ngài ấy chẳng khác gì một con người bình thường.. không đúng, phải là một con cá voi bình thường mới đúng.
Ngài ấy đã dùng toàn bộ sức mạnh cuối cùng để bảo vệ con dân của mình, cũng như đánh cược một cơ hội mong manh có thể gặp lại người mà ngài ấy yêu thương.
Sau khi nghe mẹ dặn dò mấy câu thì tôi rời khỏi phòng thờ, theo đường cũ cùng Tịch Tửu về lại khoảng sân trống của khu nhà. Phạm vi hoạt động của Tịch Tửu được gói gọn trong phần đất tư nhân, có lẽ nó cũng biết điều đó, tôi chưa bao giờ thấy hoặc nghe khách du lịch nhắc đến sự xuất hiện của nó bên ngoài khu đất cho thuê.
Mẹ tôi nói, nếu Tịch Tửu rời khỏi cây lê quá lâu thì nó và cái cây đều sẽ chết. Sinh mạng ràng buộc mỏng manh một cách khó tin.
Sau khi đưa Tịch Tửu trở về tôi liền đi tới gian nhà phía Tây. Đây vốn là khu nhà dành cho khách, nhưng cũng không mấy khi có khách nên gian nhà này vẫn luôn bỏ trống. Tôi đến trước bụi cây sơn trà nơi cửa Thùy Hoa, thận trọng lấy túi thịt gà sấy ra rắc vài viên xuống thảm cỏ.
Đúng như Tịch Tửu chỉ, tên nhóc con vô lương tâm mà tôi nuôi suốt bốn năm qua thật sự đang trốn ở đây. Tôi ngồi xổm xuống, vươn tay bắt lấy tên nhóc không có lương tâm đang bò dưới đất kia.
"Nhóc con, ba về cả tuần rồi mà dám trốn không ra gặp ba à?"
Tôi để Silver quấn trên cánh tay, ngón tay xoa nhẹ cái đầu nhỏ của nó. Nuôi lâu như vậy mà chỉ mới hơn có hai mét một chút. Thằng nhóc có vẻ khá bực mình, cái hàm nhỏ cứ manh động muốn cắn vào bàn tay của tôi. Tôi phì cười, thả tay ra để thằng nhóc bò lên vai rồi quấn một vòng như khăn choàng cổ.
Tôi đem theo Silver chậm rãi quay về phòng ở khu đông bắc. Anh ba cũng đã thi xong rồi, rất nhanh sẽ về đảo chơi với tôi. Thật muốn mau chóng quay về để được gặp anh ấy, gặp người mà tôi yêu đến lòng đau quặn thắt từng cơn.
"Bây giờ em đang làm gì?"
"Em đang tắm, anh có muốn xem không?"
"Nếu em không phiền. Đã nữa tháng anh không được gặp em, không được chạm vào em, không được hôn em.."
"Nghe anh nói như vậy, em lại có cảm giác như chúng ta đang không ở cùng một trạng thái với nhau vậy."
"Ý em là sao?"
"Em không biết phải giải thích nghĩa của từ này trong tiếng Nhật ra làm sao nữa.. chỉ cảm thấy lòng em cứ quặn thắt lại, đau đến khó thở.."
Tôi với tay lấy khăn tắm lau khô nước trên tay, cầm lấy điện thoại được đặt trong túi chống nước treo trên tường đổi sang chế độ gọi video.
"Lần sau em đừng nói mấy câu như vậy nữa.."
"Em chỉ là vô tình nói ra thôi mà.."
Tôi phì cười, đem điện thoại dựa vào vách tường của bồn rửa mặt rồi lấy áo choàng tắm mặc vào.
"Không vui chút nào đâu. Cảm giác giống như anh là thằng tồi để em ở lại một mình mà chịu đựng sự đau đớn đó vậy.."
Tôi cầm theo điện thoại đi vào phòng, thả người nằm xuống giường. Silver nằm trên gối, thấy tôi trở lại phòng thì liền trườn lại gần rồi quấn lấy tôi. Nhóc con này thì hay rồi, vui thì nịnh nọt, không vui thì bỏ đi.
"Đó là đứa nhỏ mà em hay nói tới đấy à?"
"Vâng ạ, xinh đẹp lắm đúng không? Được bốn tuổi rồi đó. Hết kỳ nghỉ em sẽ mang thằng nhóc này về."
"Lâu vậy à.."
"Anh đợi một lát, em thay đồ đã nhé."
Tôi đặt điện thoại lên giá sạc không dây trên tủ đầu giường, đi đến tủ quần áo chọn đồ ngủ. Mấy hôm nay trời khá nóng nên tôi chọn một bộ vải mỏng một chút.. biết thế đã đem về thêm một vài bộ nữa.
"Cửu Ngọc, em có nhớ anh không?"
Tôi chỉ vừa mới cởi áo choàng tắm vứt sang một bên thì liền nghe thấy câu hỏi của anh. Tôi phân vân một lúc, rồi lại vội vàng mặc nhanh bộ đồ ngủ rồi quay lại giường, cầm điện thoại lên.
Tôi nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, nhìn thấy anh, chạm vào màn hình nhưng lại chẳng có chút hơi ấm nào của anh. Cảm giác bao tử nhộn nhạo, trái tim đau nhói từng cơn. Bây giờ tôi mới hiểu được cái gì gọi là gần ngay trước mắt nhưng thực tế lại xa tận chân trời.
Tôi không trả lời được, mũi tôi nghẹt đi, mắt cũng cảm thấy xót nhưng lại không khóc được. Silver ban đầu đang nằm rất ngoan trên vai tôi, nhưng có lẽ đứa nhỏ này đã cảm nhận được tâm trạng của tôi tuột dốc nên không chịu nằm yên nữa, cứ ngóc cái đầu nhỏ lên cọ qua, cọ lại trên mặt tôi.
"Được rồi, ba không sao.." - Tôi vuốt ve cái thân hình trơn nhẵn của Silver, đứa nhỏ này vẫn chưa hề bỏ cuộc tiếp tục cố gắng an ủi tôi.
"Trễ rồi, em cũng ngủ đi đừng thức nữa."
Tôi giật mình nhìn màn hình, cảm giác chua xót lại càng tăng thêm. Tôi nhìn anh cố gắng kiềm chế sự ham muốn đang trào dâng trong lòng. Thêm một chút, thêm một chút nữa.
"Anh Hanzawa hết thích em rồi à?"
"Sao tự nhiên em lại nói như vậy?"
"Tại vì anh bắt em đi ngủ.." - Tôi muốn nhìn thấy anh ấy, cho dù là lúc ngủ hay lúc tỉnh táo. Cũng chỉ muốn được nhìn thấy anh ấy ngay trước mắt mình.
"Vậy, em gọi tên anh thử xem."
Tôi chần chừ một lúc, không thể nói nên lời. Tôi nhìn anh một lúc xong lại tránh đi, nhưng anh vẫn rất kiên nhẫn đợi tôi lên tiếng.
Tôi không quen với việc phải gọi tên anh ấy, cảm giác rất lạ, nó giống như tôi đang gọi tên một người khác chứ không phải anh. Tôi cứ muốn lên tiếng rồi lại thôi, cứ chần chừ không thể quyết định được gì.
"Anh.. anh Masato."
"Anh đây, em cứ từ từ nói."
Tôi cứ chần chừ mãi, muốn nói rồi lại thôi. Tôi rất muốn nói tôi nhớ anh, rất muốn nhìn thấy anh, chạm vào anh. Nhưng lại không thể nào nói ra được, vì chỉ nghĩ đến thôi thì lòng tôi cũng đã đau đến thắt lại rồi.
"Em chỉ muốn nói.. sau khi em đi ngủ rồi, anh đừng nói chuyện với bạn nhỏ nào khác nữa. Có được không anh?"
Tôi nằm xuống giường, kéo chăn đắp ngang ngực. Silver cũng biết ý, tự giác rời khỏi người tôi sang nằm ở cái gối bên cạnh.
"Đừng suy nghĩ linh tinh, anh chỉ quen biết với một bạn nhỏ duy nhất là em thôi."
Anh mỉm cười, nữa đùa nữa thật trả lời tôi. Quen biết một mình tôi thôi sao? Nghe thì thấy đáng yêu đó nhưng mà chỉ có con nít mới tin vào những lời như vậy mà thôi.
[Thông báo: The Sun rise in the Night (@Shinrajx_1101) đã đăng một trạng thái mới]
"Vậy em đi ngủ nhé, tạm biệt anh."
"Ngủ ngon, yêu em."
Tôi tắt điện thoại nhưng cũng không vội đi ngủ ngay. Tôi vươn tay sang gối bên cạnh vuốt ve cái thân trơn nhẵn của Silver, tâm tình cũng tốt lên một chút.
"Silver, đi thôi nào."
Tôi rời khỏi giường, đặt điện thoại vào đế sạc không dây rồi đưa tay cho Silver bò lên vai. Tôi mở tủ lấy áo khoác, tuy là mùa hè nhưng ban đêm trên đảo rất lạnh vì gió biển rất to.
Tôi mặc áo khoác rồi đem theo Silver ra ngoài, để nó trốn trong cổ áo khoác. Tôi lần mò dọc theo hành lang, đi từ cửa phụ phía đông bắc để ra khu biển tư nhân phía sau nhà chính.
Tôi bước nhanh trên con đường đầy sỏi cuội, đi qua bụi cây sơn trà lớn mới nghe được tiếng sóng biển đang vỗ rì rào vào bờ. Tôi kéo cao áo khoác lên một chút rồi mới thong thả đi về phía bờ biển.
Ban đêm ngoài này rất yên tĩnh, chỉ có tiếng sóng vỗ rì rào vào bờ cùng tiếng gió ù ù bên tai. Tôi đứng bên bờ biển nhìn ra những đốm sáng như sao trên nền biển đen kịt phía xa. Sáng mai thuyền về, chắc là sẽ nhiều cá lắm đây.
"Xin hỏi.. bạn nhỏ ở đằng trước ơi, làm phiền một chút.."
Tôi hơi giật mình quay sang nhìn về phía phát ra âm thanh. Silver cũng cảm nhận được có người lạ liền chui ra, thằng nhóc này vô cùng cảnh giác lưỡi liên tục thè ra ngoài đến đầu cũng ngóc cao lên.
"Anh.. là khách du lịch à? Đây là khu vực tư nhân đấy, làm sao anh vào đây được?"
Tôi hơi lùi về phía sau một chút, cố gắng duy trì khoảng cách an toàn. Người kia có vẻ cũng đã cảm thấy tôi không muốn tiếp xúc nên đã dừng lại, rồi mới trả lời tôi.
"Buổi chiều tôi cùng nhóm bạn đi lặn biển, ban đầu vẫn ổn nhưng sau đó thì tôi bị lạc. Tôi đã bơi rất lâu mới có thể lên được bờ, nhưng trời rất tối nên tôi không thể phân biệt được phương hướng về khách sạn."
Tôi nhìn người trước mặt, trên cổ vẫn còn đeo kính lặn và ống thở, da tay cũng đã nhăn hết lại chắc là đã ngâm nước rất lâu rồi. Tôi vừa định lên tiếng thì lại có tiếng gọi chen ngang vào.
"Cậu chủ, tối như vậy rồi cậu còn đi đâu vậy? Làm tôi sợ muốn chết, tôi vào phòng kiểm tra máy lọc không khí mà lại không thấy cậu đâu, chỉ có thể báo với Hana đi tìm cậu.."
Người kia đi về phía tôi, vì trời quá tối nên tôi không thể nhìn ra được là ai chỉ có thể lùi bước trong vô thức, cố gắng tránh né người đang đi tới. Cảm giác sợ hãi trong tôi lại trỗi dậy, xương sống lạnh đi, nhịp tim cũng đập nhanh dần.
Silver ngay lập tức từ trong cổ áo khoác phóng ra cắn vào tay và siết chặt lấy cánh tay của người đang tiến gần đến phía tôi.
"Silver, không được siết!"
Silver tuy là rắn không có độc nhưng lực siết của nó nếu ở trên cổ hoàn toàn có thể siết chết người nếu như nó muốn.
Người kia bị Silver doạ cho hoảng sợ té lăn xuống bãi cát, phải mất một lúc mới bình tĩnh lại được. Vị khách du lịch đi lạc kia cũng bị doạ sợ, đứng yên một chỗ không dám lên tiếng.
Từ xa có ánh sáng đèn pin chiếu đến, là bảo vệ đi trực đêm. Còn có thêm vài bóng người, chắc là sẽ có Hana. Tôi bước về phía trước, chậm rãi đi đến chổ nhóm người đang đi tới. Đúng như tôi nghĩ, là Hana.
"Cậu Yukito, giờ này cậu nên nghỉ ngơi mới phải."
Tôi bỏ qua Hana đi về phía bảo vệ, nhờ người ta đưa vị khách kia về lại khu du lịch bên ngoài. Sau đó lại quay sang gọi Silver rồi chậm rãi đi ngược về lối cũ trở về nhà. Tôi không thích họ, cái cảm giác ngột ngạt và bí bách mà họ đem đến khiến tôi khó chịu.
Thật sự rất buồn nôn.