Mặt Trăng

Chương 33: Trăng tàn, người cũng tan




Ruru Riru: nói ngay, hôm thứ bảy là ai live stream lúc cả hội đang hát hả?

Tôi nhân lúc giờ ra chơi, tranh thủ vào kênh discord của hội, hỏi cho rõ ràng chuyện xảy ra vào ngày thứ bảy.

Tôi muốn biết, Asahi đã gặp phải chuyện gì ngày hôm đó mà lại đề cập đến chuyện kết hôn với tôi. Không phải là tôi chưa từng nghĩ đến vấn đề này, nhưng mà tôi nhận thấy bản thân vẫn còn rất nhỏ, tôi vẫn còn là học sinh cấp ba.

Đến chuyện quan hệ anh ấy cũng chưa từng nghĩ đến sẽ cùng tôi, vậy mà lại sớm nghĩ đến chuyện kết hôn rồi.

Clarke: sao thế Riru?

Eiffu: không phải anh nhé, quy tắc trong hội có cho vàng anh cũng không dám vi phạm đâu.

Bailing: đợi buổi tối hỏi mọi người trong hội xem. Có thể là người mới vào hội, không biết quy tắc nên mới tự ý live stream.

Clarke: cũng có thể, gần đây không duyệt người nên khó kiểm soát hết được.

Ruru Riru: được rồi, bên em vào học rồi nên em thoát đây.

Tôi thoát discord rồi tắt điện thoại. Sau khi được bác sĩ gia đình cho phép thì thôi đã đi học lại, dưới sự giám sát của phòng y tế trường.

Còn hai bài kiểm tra nữa, là có thể về nhà rồi.

“Cửu Ngọc, làm sao đấy? Lúc nãy làm kiểm tra không ổn à?”

“Đừng có nói mấy câu ngốc nghếch đấy! Ít nhất xếp hạng của Cửu Ngọc vẫn cao hơn mày!”

Tôi nhận lấy ly trà xanh hoa nhài từ tay Shou, vừa cắm ống hút nhâm nhi vừa xem cậu ấy vò đầu Chuuya.

“Mắt của mày sao rồi?”

“Được kha khá rồi. Đừng có lo, không bị mù đâu.”

Tôi chồm tới phía trước, đưa ngón tay chạm nhẹ vào giữa trán của Akira rồi bật cười thành tiếng. Bỗng nhiên cậu ấy nắm lấy ngón tay của tôi, cảm giác cậu ấy còn có chút khó chịu.

Trong lòng tôi đột nhiên dậy lên một cơn sóng chua chát, cảm giác có điều không đúng tôi liền lên tiếng gọi Chuuya và Shou quay lại trước khi cả hai biến mất khỏi lớp học.

Cảm giác vừa rồi, là cái gì vậy chứ?

[Mon Soleil: lát nữa tan học anh đón em.]

[Tần Cửu Ngọc: vâng ạ.]

Tôi xem lại tin nhắn một lần nữa rồi tắt điện thoại. Chỉ còn hai tiết học, hai bài kiểm tra bổ sung nữa thôi. Tôi chuyển chổ lên ngồi đối diện với bàn giáo viên để làm bài kiểm tra.

Hai tiết cuối là vật lý và cổ ngữ.

Tôi uể oải cố gắng vét hết chút sức lực ít ỏi cuối cùng hoàn thành bài kiểm tra rồi xuống phòng y tế điểm danh. Sau khi kiểm tra xong xuôi thì tôi cũng xách balo lên rồi đi theo đường hành lang của dãy thực hành để ra về.

“Anh Natsu ơi~”

Tôi nhanh chóng chạy tới chổ anh ba ngay khi nhìn thấy anh ấy đang đứng cách cổng trường không xa lắm. Tuy là có chút bất ngờ, nhưng mà được gặp anh trai tôi vẫn cảm thấy vui hơn.

“Chậm thôi, vấp ngã bây giờ đấy.”

“Sao anh lại ở đây? Buổi sáng anh nói hôm nay phải thuyết trình mà?”

Tôi đứng bên cạnh anh ba, ôm lấy cánh tay của anh ấy. Bắt đầu đứng không yên, cứ ôm lấy cánh tay mà lắc.



“Thời gian sắp tới của em sẽ không yên ổn lắm đâu. Anh và Asahi sẽ chia nhau ra đi đón em, chi tiết thì chúng ta về nhà rồi nói.”

“Hai anh lại đang tính toán chuyện gì với nhau vậy hả?”

“Đi về nhà trước đã!”

“Đừng có nắm cổ áo của em!!!”

Anh ba theo thói quen lại xách lấy cổ áo của tôi từ phía sau rồi kéo tôi đi một mạch về phía trước. Vẫn chưa đến mười hai giờ nhưng nhiệt độ bên ngoài đã trở nên ngột ngạt hơn rất nhiều.

Tôi lôi điện thoại từ trong túi quần ra nhìn qua một chút, muốn xem thử vị kia của tôi từ khi nào đã trở nên mất uy tín như vậy.

[Mon Soleil: anh ở trong xe đợi em.]

Tin nhắn gởi đến đã được mười bốn phút.

Đợi tôi…

Ở đâu kia chứ?

“Em lại treo hồn ở đâu rồi? Mau lên xe đi, trời nắng như vậy anh cũng không vô lương tâm tới mức bắt em đi bộ đâu.”

“Hả?”

Tôi giật mình sau khi nghe thấy tiếng của anh ba. Anh ấy kéo tôi đi một mạch đến bên cạnh chiếc xe ô tô màu bạc cách chỗ chúng tôi đứng ban đầu không xa lắm.

Thật ra tôi còn chẳng chú ý đến đang có bao nhiêu chiếc xe đang đỗ sát lề đường nữa cơ.

“Xe này… đâu phải của nhà mình?”

“Là của cậu Garuda. Bây giờ về nhà trước, rồi anh sẽ nói cụ thể cho em nghe.”

“Anh bắt đầu học theo cái tính tỏ vẻ thần bí đó của mẹ từ khi nào vậy?”

Tôi vừa càu nhàu, vừa bước tới chổ cánh cửa xe đã được anh ba mở sẵn. Tôi cởi balo trên vai xuống cầm sẵn trên tay, theo thói quen ngồi một nữa mông trước rồi mới lùi sâu vào phía trong.

Bởi vì chỉ lo chú ý nói chuyện với anh ba, nên tôi hoàn toàn không để ý đến trong xe vẫn còn có người. Chỉ đến khi tay tôi chạm phải bàn tay của đối phương, tôi mới ý thức được bản thân đang ở trong tình huống nào.

“Bé con của anh tan học rồi.”

Tôi bất động tại chổ hết mấy giây. Sau khi bình tĩnh lại, tôi để balo xuống dưới chân rồi theo thói quen vòng tay qua eo ôm lấy anh ấy.

Thói quen này, hình thành từ khi nào ấy nhỉ…

“Em còn tưởng là anh sẽ không tới…”

“Đã hứa với em rồi, sao lại có thể không tới được…”

Tôi giấu mặt vào lồng ngực của anh, bắt đầu nhỏ giọng lí nhí giống như đã chịu phải không ít ấm ức. Tôi mặc kệ mấy tiếng càm ràm của anh ba, cứ như cũ ôm chặt lấy anh Asahi.

Cũng không biết tại sao, cứ ở cạnh anh ấy thì lại cảm thấy mệt mỏi như vậy…

Vừa về đến nhà, tôi đã không thể cưỡng lại được cơn buồn ngủ kéo đến. Mặc kệ anh ba lại bắt đầu phát cáu lên vì tôi không chịu ở yên dưới nhà nghe anh ấy nói mà bỏ lên phòng.

Bây giờ tôi chỉ muốn ngủ thôi, hình như còn đang có người mong muốn được gặp tôi nữa.

Tôi lại trở về với bờ biển lúc trước, nhưng lần này Huyễn Diệt trông có vẻ không ổn lắm.

Mái tóc màu trắng bạc ban đầu nay đã chuyển thành màu đen, quần áo cũng không còn là màu sắc rực rỡ nữa. Chỉ có trang sức mang trên người vẫn mang đầy đủ không thiếu một chút nào.



Vòng tay bằng ngọc mỗi tay vẫn đeo đủ hai chiếc, màu sắc trong veo. Trên khuy cổ áo vẫn treo ngọc bài hình chữ nhật màu đen tuyền. Hoa tai được chạm hình hoa linh lan bằng ngọc trắng, cổ chân đeo lắc bạc, ngón tay đeo nhẫn ngọc.

Giống như, chẳng có chuyện gì thay đổi.

Nhưng thật ra đã thay đổi rất nhiều.

“Thánh Vương, gió biển đã mạnh lên rồi.”

Huyễn Diệt vẫn đứng yên trên bờ biển, mái tóc đen không được cố định bị gió biển thổi đến tán loạn, rối tung trong làn gió. Lớp bọt biển trắng xoá vỗ bờ, tiếng sóng rì rào vỗ vào bàn chân trần trong suốt trên bờ biển như muốn an ủi cõi lòng cạn kiệt của Huyễn Diệt.

“Bất Nhược đã chuyển kiếp rồi, nàng ấy cũng đã có một kiếp sống khác tốt hơn. Anh trai ta… cũng đã cai quản mọi thứ rất tốt…”

“Thánh Vương…”

“Huyễn Nguyệt… Thời gian của ta, cũng đã sắp hết rồi…”

Huyễn Diệt quay sang nhìn người bên cạnh, tôi nhận ra người này, chính là Đại Tư Tế. Thật không thể ngờ đến, Đại Tư Tế vậy mà đã theo Huyễn Diệt lâu như vậy…

Huyễn Diệt từng nói, ở kiếp sống đầu tiên của tôi, Huyễn Diệt đã rút xương sườn của bản thân để cứu mạng tôi. Cho nên có phải nên nói, tôi từ sớm vốn đã không phải là một cá thể riêng biệt mà chỉ là một phần nhỏ bị thất lạc của Huyễn Diệt hay không…

Huyễn Diệt trầm mình dưới lòng biển sâu, đây là lần đầu tiên tôi được nhìn thấy hình dáng thật sự của Huyễn Diệt.

Là một con cá voi to lớn màu trắng hơi ngả vàng, rất giống với màu của ánh trăng rằm trên bầu trời đêm cao vời vợi. Ánh mắt đượm buồn, trên người còn có rất nhiều vết sẹo. Huyễn Diệt cứ như vậy, im lặng chìm xuống, càng chìm càng sâu.

Để rồi, thân thể to lớn như vậy cũng từ từ biến mất trong lòng biển đen rộng lớn.

Tôi khóc nhiều đến mức mí mắt sưng đỏ hết cả lên, cứ vừa ngủ, vừa khóc.

Dù mọi người ở bên ngoài có gọi như thế nào đi nữa, thì tôi cũng không thể tỉnh lại được.

“Con và ta, vẫn luôn là hai cá thể khác biệt. Bởi vì trong người con lưu lại xương cốt của ta nên những ký ức này sẽ sớm đồng hoá với con…”

Tôi nhìn bóng hình mờ nhạt của Huyễn Diệt đang ngồi bên cạnh một đứa trẻ sơ sinh vẫn còn đang quấn trong tã. Khoé miệng của đứa trẻ vẫn còn dính sữa, Huyễn Diệt liền vươn ngón tay trỏ ra chạm vào, nhưng lại không thể lau được giọt sữa kia.

“Phải gặp con trong tình cảnh này, người làm cha như ta thật có lỗi… Tuy không phải là cha ruột, nhưng mà trong người con vẫn có một mảnh xương của ta nên ta vẫn có thể được xem là cha của con, đúng chứ?”

Đứa trẻ nằm trong bọc khăn được dệt từ vải gấm và tơ lụa, hơi thở nhè nhẹ chìm vào giấc ngủ say. Bên cạnh còn được đặt hình nộm cá voi màu trắng thêu hoa văn bằng chỉ vàng.

Huyễn Diệt nhìn con cá voi, khoé môi khó khăn kéo thành một nụ cười bất đắt dĩ.

“Nếu như để nàng ấy biết, mọi thứ ta làm cho đến tận bây giờ cũng chỉ để giúp bản thân ta trốn chạy khỏi những chuyện mà ta đã gây ra… chắc là mẹ của con sẽ giận ta lắm…”

Hình bóng của Huyễn Diệt ngày càng mờ đi, gần như đã trong suốt đến mức có thể nhìn xuyên qua như làn khói mỏng. Đứa trẻ khẽ cử động, bàn tay nhỏ nhắn vươn lên như muốn bắt lấy ngón tay đang bất động trên không trung của Huyễn Diệt.

“Tang Cửu Ngọc, hy vọng thế giới này sẽ thay ta yêu thương và đối xử thật dịu dàng với con…”

Huyễn Diệt di chuyển ngón tay đến gần bàn tay nhỏ nhắn đang nhảy múa trong không khí, bàn tay bụ bẫm trắng nõn như hoa linh lan.

Khoé miệng Huyễn Diệt khẽ cong lên như vầng Trăng khuyết, dịu dàng nhưng lại lạnh lẽo.

Khoảnh khắc Huyễn Diệt tan biến, đứa nhỏ đang ngủ say đột nhiên lại khóc ầm ĩ cả lên.

Tôi cũng không khác gì bé con đó.

Nhìn thấy Huyễn Diệt dần dần biến mất trong không khí, trái tim tôi giống như bị khoét đi một lỗ lớn, nước mắt cũng tự động rơi xuống như mưa.

Đau đến nghẹt thở.