Mặt Trăng

Chương 36: Bảy tấc




“Tiệc ra mắt?”

Tôi tròn mắt nhìn tấm thiệp màu tía mà Asahi vừa đặt xuống bàn. Bình thường tôi không thích mấy chuyện xã giao này lắm, nhưng lần này lại là buổi tiệc của bạn trai nên chắc là, không thể không đi rồi.

“Là ông nội muốn giới thiệu anh với những người khác… Nhà em thì chắc chắn có tên trong danh sách khách mời rồi, nhưng mà người duy nhất anh muốn mời là em, là Mặt Trăng nhỏ của anh.”

Tôi nhìn chằm chằm vào mắt anh, cây bút bi trong tay bị tôi siết chặt đến mức đầu ngón tay trắng bệt ra. Tôi không biết phải trả lời như thế nào, bình thường những chuyện này trong nhà đều sẽ có người thay tôi xử lý, nhưng trường hợp lần này quá đặc biệt rồi.

“Em sẽ đến chứ?”

Asahi dè dặt lên tiếng, tôi cảm giác nếu như tôi nói không hẳn là anh ấy sẽ tổn thương nhiều lắm.

Mà tôi thì, lại không muốn phải nhìn thấy anh ấy như vậy. Tổn thương này, chỉ cần một mình tôi nhận lấy là đủ rồi.

“Em sẽ đến… Cho nên, đến lúc đó anh đừng để em một mình, được không?”

Tôi cố gắng đè lại mớ cảm xúc hỗn loạn trong lòng, ngăn cho giọng nói của tôi không vỡ ra như bong bóng nước. Nếu bây giờ tôi sụp đổ, thì việc tôi gắng gượng từ nãy đến giờ sẽ trở thành công cốc.

Anh ấy không trả lời, chỉ nhẹ nhàng gỡ lấy cây bút bi đang bị tôi nắm chặt, ôm tôi vào lòng, dịu dàng hôn tôi, dùng hành động để an ủi tôi.

Tôi yêu anh ấy,

Tôi thật sự rất yêu Asahi,

Mẹ của tôi, đã từng viết vài dòng như thế này…

Khi bạn yêu một ai đó với tất cả trái tim mình, tình yêu đó sẽ không bao giờ mất đi ngay cả khi bạn phải chia xa.

Khi bạn yêu một ai đó và dù bạn đã làm tất cả mà vẫn không được đáp lại thì hãy để họ rời đi.

Vì nếu tình yêu đó là thật thì chắc chắn nó sẽ trở về với bạn.

Thời gian đầu khi tôi biết bản thân tôi thích một người con trai khác, tôi đã trăn trở rất nhiều. Tôi không kỳ thị hay bài xích, chỉ là cảm thấy rất lạ, rất khó để có thể suy nghĩ về thứ tình cảm đó một cách khoa học.

Tôi đã suy nghĩ rất nhiều về việc, liệu chúng tôi có thể hay không?,

Chúng tôi thật sự có thể ở bên nhau được hay sao?

Anh ấy cũng thích tôi chứ?

Khoảng thời gian mà tôi phải vật lộn với những cảm xúc đang rối ren trong lòng, thật sự rất khó khăn. Khi mà tôi đang ở bên cạnh anh, trò chuyện cùng anh, tương tác với anh nhưng mà lại không thể chạm vào anh.

Những lúc như vậy, trái tim của tôi đau đến mức như bị ai bóp nghẹt đến mức méo mó.

“Em lại mất tập trung rồi, khi hôn thì phải tập trung vào chứ.”

Đúng rồi nhỉ, bây giờ tôi và anh ấy đã là người yêu của nhau rồi. Nhưng mà, là từ lúc nào, tại sao…

“Em muốn anh… Asahi, em thật sự rất muốn anh.”

Tôi nắm lấy bàn tay của anh, hôn vào lòng bàn tay rồi để anh ấy chạm vào nơi riêng tư nhất. Tuy đây cũng không phải là lần đầu anh ấy chạm vào, nhưng mà ngoài anh ấy thì sẽ không có ai khác được phép làm như vậy.

“Vậy, em có thể đợi đến khi tàn buổi tiệc được không? Thứ bảy tới, em có muốn đem cả bản thân giao cho anh không?”

Tôi không lên tiếng nổi, chỉ có thể gật đầu đồng ý với anh. Dù sao thì cũng đã phải đợi rồi, đợi thêm một chút nữa, chắc là vẫn ổn thôi.

“Em chỉ cần… đợi thêm vài ngày nữa thôi. Đến khi đó, anh sẽ đánh dấu em là của anh. Ngoại trừ anh ra thì sẽ không có ai chạm vào được em nữa. Con trai của em cũng đã nhận anh rồi, anh sẽ không để vụt mất em khỏi anh lần nữa đâu…”

Ha, bây giờ tôi còn có cả con trai nữa rồi sao?

À, đúng rồi… Đứa con trai duy nhất của tôi là một con rắn nhỏ màu đen đã hơn ba năm tuổi. Nó đã bị đưa đi đâu mất rồi ấy nhỉ?



“Con quyết định rồi? Sẽ không hối hận chứ?”

“Mẹ… Không trách con sao?”

Tôi đem chuyện bản thân quyết định sẽ “gởi gắm” bản thân cho Asahi nói với mẹ. Trước khi quyết định, tôi đã chuẩn bị sẵn tinh thần sẽ bị mẹ giáo huấn một trận.

Nhưng mà phản ứng của mẹ lại khiến tôi khá bất ngờ, còn hơn cả lần tôi nói với mẹ, người tôi thích là con trai.

“Mẹ trách con làm gì, cơ thể là của con, quyền quyết định cũng nằm trong tay con. Chỉ cần con không cảm thấy hối hận là được.”

Mẹ đưa tay vén lại lọn tóc đang rũ xuống trước mắt tôi, trong lòng tôi bỗng nhiên cảm thấy trống trải rất nhiều. Tuy là mẹ không phản đối, nhưng cũng không hẳn là sẽ tán thành với cách làm của tôi.

Kiểu quan tâm nữa vời này, khiến lòng tôi cảm thấy rất nặng nề.

Chẳng thà rằng mẹ cứ mặc kệ tôi hoặc phản đối một cách quyết liệt thì tôi còn thấy dễ chịu hơn.

“Chà, bây giờ nên tìm ai hướng dẫn cho con đây nhỉ… Những chuyện này mẹ không rành, nếu đi nhờ Aki thì thằng bé sẽ nổi điên lên rồi nhốt con ở nhà cho xem. Vẫn là nên đi hỏi Sasaki vậy.”

“Khoan đã, mẹ ơi…”

Tôi không khuyên được, cũng không ngăn được hành động của mẹ. Phải nói là mẹ tôi làm nhanh đến mức, tôi còn chưa kịp phản ứng lại thì mẹ tôi đã làm xong hết rồi.

“À, vậy chuyện tôi cần làm bây giờ là gì?”

“Phiền anh rồi Sasaki, bởi vì Yuki đã quyết định sẽ ghép đôi với Asahi nên tôi mong là anh sẽ hướng dẫn cho bé con biết nên chuẩn bị những gì. Bởi vì anh Sasaki đã ghép đôi với Hikaru, nên cũng có thể xem là người có kinh nghiệm. Những việc còn lại có liên quan đến thần linh, tôi sẽ chủ động hướng dẫn cho bé con.”

Tôi không dám lên tiếng, chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi bên cạnh mẹ. Sau cuộc gọi, chưa đến nữa tiếng thì chú Sasaki đã xuất hiện trong phòng khách nhà tôi rồi. Cũng không biết mẹ tôi đã nói cái gì mà khiến cho chú ấy phải chạy vội đến đây nữa.

“Ghép đôi? Hai đứa đã hỏi qua ý của Hikaru chưa?”

“Không cần phải hỏi, dù sao thì hôn phối trước đây của tôi và Hikaru sớm đã được dời đến đời sau của hai nhà rồi. Chuyện ghép đôi, chỉ là có thể hay không thể xảy ra mà thôi.”

Tôi biết chú Sasaki đang lo lắng.

Nhưng mà, chuyện các gia tộc thờ thần ghép đôi với nhau thì tôi sớm đã biết qua các bài giảng của Đại Tư Tế từ khi còn nhỏ. Bởi vì để duy trì nguồn thần lực được đa dạng và không bị hao mòn vì vấn đề cận huyết nên việc ghép đôi với các gia tộc thờ thần khác là vô cùng cần thiết.

Mẹ tôi - Miyuki Jinja là thánh nữ thừa kế trực hệ duy nhất trong suốt dòng lịch sử ba trăm năm của gia tộc. Đến tôi, có thể xem là thánh tử thừa kế trực hệ đầu tiên có mẹ là thánh nữ. Ông ngoại của tôi rất thương mẹ, cả ba người cậu của tôi cũng vậy. Có thể nói, ở trong nhà mẹ tôi thuộc kiểu muốn cái gì thì nhất định sẽ có cái đó.

Đến lượt tôi cũng vậy, có thể nói tôi chính là bản sao hoàn hảo nhất của mẹ.

“Chuyện này tôi không đồng ý. Với thân phận là phụ huynh, ít nhiều tôi vẫn cần phải hỏi qua ý kiến của Hikaru. Ghép đôi là chuyện cả đời của của hai đứa nhỏ, bản thân cô cũng làm mẹ tại sao lại có thể chiều theo ý của con trẻ như vậy?”

“Tôi thật sự không biết Hikaru đã bao bọc anh đến mức nào nữa, Tsukino. Lúc hai người ghép đôi, Hikaru thật sự đã không nói gì với anh hay sao? Tại sao, đối tượng ghép đôi của nhà Senjou bắt buộc phải là nhà Jinja? Và tại sao khoảng cách tuổi tác bắt buộc phải là hai tuổi?”

“Tôi…”

Chú Sasaki hoàn toàn không trả lời được bất cứ câu hỏi nào của mẹ. Những câu mẹ hỏi chú ấy, tôi đều biết câu trả lời. Chỉ là chuyện tôi chưa từng nghĩ đến nhất chính là thân phận của chúng tôi, không nghĩ đến lại có mối quan hệ vòng quanh như vậy.

“Tên khốn Hikaru, đó chính là lý do tại sao tôi từ chối ghép đôi với anh ta.Thậm chí anh ta giấu giỏi đến mức tôi còn chẳng hề biết anh ta là đồng tính nam. Chẳng phải chỉ cần thẳng thắn nói chuyện với nhau để tìm cách giải quyết là xong rồi sao? Lúc nào cũng tìm cách giấu nhẹm đi rồi trốn tránh, người như vậy mà lại có được đứa con trai quyết đoán như Asahi, thật không biết là hoạ hay phúc nữa.”

Ngay khi mẹ vừa bắt đầu nói, tôi đã len lén đi đến ngồi xuống bên cạnh chú Sasaki, nắm lấy tay của chú ấy để giúp chú bình tĩnh lại một chút. Mẹ của tôi không nói thì thôi, nhưng nếu đã nói và còn nói trúng người mà mẹ tôi ghét thì chỉ có trời mới cản được mẹ.

Mẹ tôi cứ như vậy mà nói suốt hai tiếng đồng hồ, toàn bộ đều đem kể hết toàn bộ tính xấu của chú Hikaru mà mẹ tôi tổng kết được trong suốt thời gian hai người quen biết nhau. Nói cho đến tận khi anh hai và anh ba của tôi về nhà mẹ tôi vẫn đang còn nói.

“Là ai dám chọc mẹ tức giận đến như vậy?”

“Là chú Hikaru…”

“Em gọi cho ba chưa?”



“Em nhắn tin rồi, ba vừa mới đổi chuyến được nữa tiếng thôi. Cũng phải mất thêm hai tiếng nữa.”

“Vậy là chúng ta còn phải chịu trận thêm hai tiếng nữa sao?”

“Có anh mới hai tiếng, em với chú Sasaki đã ngồi đây được hơn hai tiếng rồi nè.”.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========

1. Bất Giác Rơi Vào Lưới Tình

2. Tự Do Cuối

3. Không Hẹn Mà Đến

4. Nói Lời Chia Tay Với Quá Khứ

=====================================

Tôi và hai anh cứ liên tục thì thầm với nhau, còn mẹ thì vẫn đứng cách chúng tôi một chút mà liên tục nói không ngừng. Cũng khá lâu rồi tôi mới lại nhìn thấy mẹ tức giận như vậy

Nhưng mà lần trước mẹ tức giận là vì lý do gì ấy nhỉ…

“Nhưng mà tại sao tự nhiên mẹ lại nổi giận với chú Hikaru?”

“Do em muốn ghép đôi với anh Asahi, vừa nhắc đến chú Hikaru thì mẹ liền như vậy.”

“EM? GHÉP ĐÔI?”

Tôi giật bắn mình khi nghe anh hai lớn tiếng. Sơ xuất rồi, lỡ miệng nói ra chuyện không nên nói trước mặt anh ấy rồi.

“Tần Cửu Ngọc em tự cho là bản thân lớn lắm rồi đúng không? Đâu phải em không biết ghép đôi là chuyện lớn cỡ nào? Em không thể đợi cho đến khi bản thân đủ mười tám tuổi được à?”

Tôi không dám mở miệng, chỉ có thể kéo anh ba ra chắn trước mặt, còn bản thân thì run lên cầm cập sau lưng anh ấy. Trong nhà này, mẹ tôi nổi giận không đáng sợ, cùng lắm chỉ phải nghe nói nhiều một chút thôi.

Anh hai nổi giận còn đáng sợ hơn nhiều.

“Tần Cửu Ngọc! Em trốn sau lưng Tần Phong Diệt làm gì? Em bước ngay ra đây cho anh, đây không phải là chuyện mà anh có thể nương theo em được! Chuyện hai đứa yêu nhau, anh đã châm chước lắm rồi, đừng có được đằng chân lên đằng đầu.”

“Chuyện trong nhà này đến lượt con quyết định thay mẹ rồi đấy à?”

À, nhưng mà cho dù anh hai có đáng sợ đến đâu đi nữa, thì vẫn phải chịu thua trước mẹ mà thôi.

Mẹ không phải đối chuyện tôi muốn ghép đôi, thì cho dù có là anh hai thì cũng không thể ngăn cản được. Nhưng mà, quyết định lần này của tôi có thật sự tốt hay không?

Tôi nắm chặt lấy tay chú Sasaki, dòng suy nghĩ trong đầu hỗn loạn như tơ vò, hoàn toàn không thể nhìn thấy điểm bắt đầu hay là điểm kết thúc.

Thật sự, muốn khóc quá đi.

“Ba nhỏ, sao ba lại ở đây?”

Mẹ và anh hai vẫn đang tranh cãi với nhau, trong lúc anh ba đang không biết phải làm thế nào để ngăn cản hạ thì người gây ra nguồn cơn của sự việc đã trở về nhà.

Tôi không kềm chế được.

Vội vàng đứng dậy khỏi ghế sofa, chạy đến ôm lấy anh ấy như để tự an ủi chính bản thân mình.

“Anh về rồi, không sao đâu em.”

Asahi dịu dàng vỗ nhẹ vào lưng tôi để giúp tôi bình tĩnh lại. Nghe được giọng nói quen thuộc và mùi hương thân yêu cũng đã giúp lòng tôi yên ổn ít nhiều.

Chỉ hy vọng mọi chuyện sẽ không hỗn loạn thêm mà thôi.