“Asahi, em vào đây đi. Chúng ta cần nói chuyện.”
Tôi níu chặt lấy Asahi ngay sau khi nghe anh hai nói hết câu. Tôi biết anh hai muốn nói gì, chỉ là không đoán được anh ấy định làm gì mà thôi.
“Vâng, em biết rồi.”
Nếu mẹ và anh hai lại có cùng ý định với nhau, thì chuyện giữa tôi và Asahi còn có thể cứu vãn được nữa hay không?
“Em đừng lo, anh sẽ không để mất em lần nữa đâu.”
Tôi vẫn cứ ôm chặt lấy anh ấy không buông, nếu bây giờ buông tay thì chỉ sợ sau này muốn ôm anh ấy đối với tôi mà nói, cũng sẽ trở thành một điều xa xỉ.
Không để mất tôi lần nữa sao? Anh ấy đang muốn nói đến chuyện gặp tôi năm mười mấy tuổi hay là trong lời nói lại có ẩn ý khác?
“Anh bế nào, bé con hôm nay chịu làm nũng với anh rồi.”
“Lát nữa anh hai mà làm ầm lên, em có muốn làm nũng với anh cũng không còn cơ hội nữa đâu.”
“Nghe buồn quá nè, nhưng mà anh sẽ không từ bỏ đâu.”
“Em không muốn… Cho dù kết quả có như thế nào đi nữa, em cũng sẽ không đồng ý việc chia tay đâu.”
Asahi không trả lời chỉ dịu dàng hôn tôi, cái chạm mội nhẹ và nhanh đến mức giống như cơn gió lướt qua vậy. Tuy là chỉ trong thoáng chốc, nhưng lại khiến nhiệt độ tăng cao bất thường.
Tôi ngoan ngoãn ngồi bên cạnh mẹ và hai anh, trong suốt cuộc nói chuyện tôi không dám chen vào một lời.
Theo như ý của Asahi, anh ấy thật sự muốn đánh dấu tôi, hơn nữa còn là đánh dấu gắn kết cuối cùng. Khỏi phải nói anh hai giận cỡ nào, lúc Asahi muốn nói tiếp anh hai hoàn toàn không có ý muốn lắng nghe.
Cuối cùng vẫn phải để mẹ kiềm chế cơn tức giận của anh hai xuống để nghe tiếp Asahi nói gì. Chuyện anh ấy muốn và chuyện anh ấy sẽ làm không hề giống nhau, đúng như tôi đoán, nếu tôi chưa đủ mười tám tuổi và xa hơn nữa là vẫn chưa tốt nghiệp đại học thì anh ấy sẽ không trói buộc tôi bằng những cái khế ước đó.
Asahi vẫn muốn để cho tôi được tự do quyết định chuyện mà bản thân tôi muốn làm.
“Nếu có thể, con chỉ muốn được gắn cho Cửu Ngọc một cái ấn tạm thời thôi. Đợi đến khi Cửu Ngọc đủ mười tám tuổi và có thể đảm nhận được chức vị… nếu tới khi đó em ấy không đồng ý thì con sẽ chủ động rút lui.”
Tôi chẳng biết phải nói gì nữa, cảm giác cổ họng nghẹn ứ lại, hoàn toàn không thể nói nên câu khiến tôi khó chịu đến khốn khổ.
Tôi không muốn nghe thêm điều gì nữa, hoàn toàn không muốn nghe thêm gì nữa.
Tôi rời khỏi ghế, thay vì đi lên phòng thì tôi đi thẳng một mạch rời khỏi nhà. Thà rằng cứ bị ép buộc làm những việc mà bản thân tôi không thích.
Như vậy vẫn còn tốt hơn cái kiểu tự do và buông thả nữa vời này.
Áo khoác không mặc, điện thoại cũng không đem…
Đúng là tự tạo nghiệp mà.
Tôi ngồi ở trạm tàu điện, nhìn từng chuyến tàu hết ra rồi lại vào. Bây giờ tôi lại muốn về đảo, ít nhất khi ở đảo thì tôi cũng sẽ không cần phải suy nghĩ hay lo lắng nhiều như bây giờ.
Ít nhất, nếu cảm thấy không yên lòng, vẫn sẽ còn lòng biển ôm ấp tôi.
“Em làm anh lo muốn chết, em không sao chứ? Nhanh mặc áo khoác vào đi, em cầm cả cái này nữa…”
Tôi nhận lấy áo khoác từ tay Asahi, vừa chậm chạp mặc áo khoác vừa nhìn anh ấy loay hoay không ngừng được. Nhìn không khác gì gà mẹ đang chăm con nhỏ cả.
“Hanzawa… Có khi nào, ngay từ đầu cả hai chúng ta không quen biết nhau thì sẽ tốt hơn không?”
Tôi cố gắng dùng giọng điệu bình tĩnh nhất để nói chuyện với anh, tôi hoàn toàn có thể quan sát được động tác của anh thoáng chậm lại rồi lại trở về bình thường như cũ.
“Anh nghĩ là… nếu như chúng ta không gặp nhau thì anh vẫn sẽ làm mọi cách để gặp được em, chỉ là sớm hay muộn mà thôi…”
“Nhưng mà…”
“Nó giống như một nguyện vọng mà anh nhất định phải thực hiện. Nếu không thể thực hiện được, thì anh sẽ nuối tiếc lắm…”
Asahi ngồi xuống bên cạnh tôi, nhưng lại không phải ngồi sát bên cạnh. Ở giữa hai chúng tôi, tồn tại một khe hở khoảng hai centimet. Vậy mà tôi lại cảm thấy, khoảng cách này giống như bờ vực của một vách đá dựng đứng.
Tôi co chân lên ghế, tự ôm lấy chính mình. Ngón tay của tôi vươn ra, dè dặt, khẽ khàng tìm cách chạm vào kẻ hở đang tồn tại ở giữa hai chúng tôi như một vách màn ngăn.
Không thể xuyên qua được.
Nên cũng hoàn toàn không thể chạm đến được.
“Đôi lúc em cảm thấy, anh giống như một giấc mơ. Nhưng giấc mơ này luôn ép buộc em phải tỉnh lại. Cho dù anh là Masato, là Asahi hay là Shinraj đi nữa, thì đối với em mà nói đều rất không chân thật, giống như chưa từng thật sự tồn tại…”
Tiếng tàu chạy vào ga át đi tiếng nói của tôi, gió lạnh bám theo đoàn tàu thổi tới từng cơn.
Vừa lạnh, vừa rát.
Tôi nghiêng đầu nhìn Asahi, cẩn thận từng chút một ngắm nhìn người trước mặt, tỉ mẩn khắc lại từng nét dung mạo đó vào sâu trong tâm khảm.
Nếu như tôi cứ mãi vấn vương mùi hương nhắc lại những ký ức đã qua,
Vậy thì tôi chỉ có thể khóc một cách yếu ớt, cho đến tận ngày đoá hoa kia lụi tàn.
Lòng tôi đau thắt từng cơn, giống như bị ai đó dùng con dao cùn mòn liên tục cứa vào vết thương còn chưa kịp lành hẳn.
Vừa đủ đau để tỉnh táo nhưng không đến mức lấy mạng người…
“Cửu Ngọc, hôm anh tốt nghiệp chúng ta đã cãi nhau, thay vì tìm cách giải quyết thì anh lại chạy trốn, cũng không cho em được một câu trả lời đàng hoàng… Sau đó, lúc em đang vật lộn với chính mình, thay vì giúp em cảm thấy khá hơn thì anh lại tiếp tục khiến em tổn thương. Tuy là em không nói, nhưng anh biết… trong lòng em chẳng hề dễ chịu gì… vậy mà, em vẫn ở bên cạnh anh, tiếp tục yêu anh…”
Tôi điều chỉnh lại tư thế, nghiêm túc ngồi thẳng lưng để nghe thật rõ từng lời mà anh ấy đang nói. Có lẽ, dù kết quả của ngày hôm nay có như thế nào đi nữa, thì tôi cũng nên giải quyết triệt để vấn đề tình cảm đang đeo bám lấy mình rồi.
Có nên chủ động…
Cắt đứt không nhỉ…
Tôi nhìn chằm chằm vào mũi giày màu trắng trên nền xi măng màu xám.
Tự nhiên lại, cảm thấy trong lòng bất an quá…
“Cửu Ngọc, không biết em có đồng ý để Asahi Senjou trở thành bạn trai của em không? Anh biết là Asahi sẽ rất khó mà thay thế được vị trí của Masato trong lòng em… Nhưng mà, anh sẽ cố gắng.”
Không biết từ lúc nào anh ấy đã ở ngay bên cạnh tôi rồi, cái kẻ hở tưởng chừng như vách đá sâu thăm thẳm đó, lại dễ dàng được anh ấy lấp đầy.
“Chẳng phải, tất cả đều là anh hay sao…”
Tôi trả lời anh một cách mơ hồ, cho dù là anh ấy tiếp cận tôi với cái tên nào đi nữa, chung quy lại chẳng phải vẫn đều là bản thân anh ấy hay sao…
Tại sao lại, phải quan trọng hoá chuyện tên tuổi như vậy chứ?
Thật phiền phức…
“Phải, tuy tất cả đều là anh nhưng cũng không hẳn bao gồm tất cả của anh… Anh hy vọng em sẽ chấp nhận con người thật của anh, bao dung anh. Cho nên, việc anh hỏi em có chấp nhận Asahi Senjou hay không thật sự rất quan trọng với anh.”
Tôi chậm chạp phản ứng, thật sự không thể suy nghĩ được gì. Mỗi khi tôi muốn đưa ra một quyết đinh gì đó đều sẽ mất rất nhiều thời gian để suy diễn toàn bộ những cái kết mà tôi có thể nghĩ ra, từ cái kết an toàn nhất cho đến cái kết thảm hại nhất.
“Tần Cửu Ngọc!”
“Anh hai, bình tĩnh một chút đi, lúc nãy anh đã hứa rồi, đừng có làm mọi chuyện rắc rối thêm nữa.”
Tôi nhìn hai người anh trai của mình đang đi về phía này, chẳng biết ở nhà đã nói những chuyện gì mà bây giờ anh hai tôi giống như đã bị ép nuốt rất nhiều thuốc súng vậy. Lúc nhỏ, tôi rất sợ hãi mỗi khi nhìn thấy anh hai như vậy.
Mỗi khi sao?
Hình như có gì đó không đúng lắm, anh hai hình như chỉ nỗi giận có một lần thôi, là lúc tôi tám tuổi thì phải…
Lúc đó, anh hai đáng sợ lắm.
Máu chảy rất nhiều, ngực trái của tôi bị thương, vai phải của anh hai cũng vậy.
Trên ngực trái của tôi vẫn còn một vết sẹo rất nhạt, vị trí … Hình như là nằm ở giữa khoảng trống của xương quai xanh và trái tim thì phải…
Bả vai phải của anh hai cũng có một vết sẹo, chính là vì tôi nên anh hai mới có vết sẹo đó.
“Asahi, em sẽ trả lời anh sau nhé. Em hy vọng là, bản thân mình sẽ không chọn lấy một cái kết khiến anh đau lòng.”
Tôi đứng dậy khỏi ghế chờ tàu điện, chỉnh lại quần áo một chút rồi mới nói lời tạm biệt của mình với Asahi.
Anh ấy chỉ im lặng nhìn tôi, ánh mắt rất dịu dàng, sự dịu dàng và ấm ấp dó tràn cả ra ngoài rồi nhẹ nhàng bao bọc lấy tôi.
Cái sự dịu dàng đáng hận này…
Anh giúp tôi kéo lại dây kéo của áo khoác, còn giúp tôi đội mũ. Mọi thứ xong xuôi rồi vẫn không quên hôn nhẹ lên trán tôi.
Khoảnh khắc đôi môi mềm mại của anh ấy chạm lên làn da lạnh lẽo của tôi, trái tim trong lồng ngực tôi đã đập rất dữ dội.
Tiếng tim đập rất lớn, và cũng rất đau.
Tôi khó nhọc thở ra một hơi, sau đó liền quay lưng đi rất nhanh về phía hai người anh trai của mình.
Tôi cứ ôm chặt lấy anh hai không chịu buông, cho dù anh ấy đang ra sức giáo huấn tôi nhưng vẫn không quên lấy chiếc áo khoác mà anh ấy cầm theo quấn thêm lên người tôi.
Bây giờ, tôi mới cảm thấy lạnh.
Cái lạnh thấm vào tận xương khiến cả cơ thể đau nhức.
Tôi không có đủ cảm đảm để quay đầu nhìn lại Asahi đang đơn độc một mình đứng nhìn theo tôi ở trạm tàu điện lạnh lẽo này.
Tôi cứ trốn trong lòng anh trai mà khóc, tại sao bản thân tôi lại vô dụng đến như vậy…
Tại sao ngay đến cả tình cảm của chính bản thân mình mà cũng không thể tự quyết định được…
Người ta thường nói, đánh rắn phải đánh cách đầu bảy tấc. Bởi vì vị trí đó chính là tim - nơi nuôi dưỡng sự sống của loài bò sát này.
Tôi bây giờ, giống như con rắn bị đánh vào nơi chí mạng vậy.
Chỉ có thể im lặng thút thít chờ đợi bản án của chính mình mà thôi.