Mặt Trăng

Chương 46: Em có thể làm nhưng không phải tất cả, cho dù em thật sự rất yêu anh




Tôi ở trong biển ký ức của chị Tử Ngọc cẩn thận quan sát khoảng thời gian bảy năm của chị ấy và anh Trọng Mưu, từ lần đầu tiên họ gặp nhau rồi chia tay, những lần họ cãi nhau và kết quả cho đoạn tình cảm của cả hai đến tận bây giờ.

Chị gái của tôi từ nhỏ đã quen được bác hai của tôi và ba người anh trai chăm sóc, nuông chiều. Chính vì như vậy nên tiêu chuẩn chọn đối tượng của chị ấy cũng rất cao.

Tôi còn nghe mẹ nói, bên nhà ngoại của chị ấy, mợ của tôi còn là con gái duy nhất của cả họ nữa.

“Trong nữa năm chia tay tới ba lần, cô bé con này tính cách cũng khó chiều thật đấy.”

“Chị ấy nhìn bề ngoài thì dịu dàng, vui vẻ, hoà đồng như thế thôi chứ tính tình chị ấy tàn nhẫn lắm. Lúc nhỏ con chỉ lỡ tay làm bể chén trà hoa sen của chị, thì đã bị phạt úp mặt vào tường hết một ngày.”

Tôi kéo ngược thời gian xem lại lúc hai người họ chia tay, chị gái của tôi đã khóc rất nhiều, tinh thần cũng tuột dốc không phanh.

Lần đầu tiên tôi nhìn thấy chị ấy như vậy, suy sụp đến mức không thể tự mình đứng lên được.

Tất cả chỉ vì anh Trọng Mưu ngay từ lúc ban đầu đã nói dối chị ấy. Trong khi, chị gái của tôi ghét nhất chính là bị lừa gạt, còn là bị người mình dốc hết cả tim gan ra để đối đãi lừa dối.

Khoảng thời gian đầu sau khi chia tay, chị Tử Ngọc đã chuyển sang ở ký túc xá trong trường. Buổi tối không ở thư viện của trường thì lại thâu đêm với bạn bè cả đêm không về.

Ban đầu, chị ấy rất vui.

Nhưng càng về sau, chị ấy lại càng suy sụp. Có điều, cho dù là khó chịu đến mức nào đi chăng nữa, thì chị Tử Ngọc cũng chưa từng một lần liên lạc lại với anh Trọng Mưu.

“Đau lòng nhỉ, rõ ràng cô bé con này rất thích con chim đỏ đó… nhưng tại sao lại cứ phải tự làm khổ mình như thế?”

“Bởi vì chị ấy rất thích nên mới như vậy. Bởi vì rất thích, nên mới cố chấp khước từ đến chính tình cảm của bản thân mình.”

Tôi cùng Huyễn Diệt ngồi xem lại một lần nữa ký ức của chị Tử Ngọc. Hai năm mà nói, không dài cũng không ngắn nhưng cũng đủ để giết chết chị gái của tôi thêm một lần nữa.

“Con và cô hổ nhỏ này, tính cách cũng giống nhau thật đấy. Đều cứng đầu, cũng rất cố chấp.”

“Con giống chị ấy chỗ nào kia chứ?”

Huyễn Diệt không trả lời chỉ ra hiệu cho tôi im lặng, cẩn thận quan sát.

Ban đầu, rõ ràng là anh Trọng Mưu không hề thích chị Tử Ngọc, vậy tại sao anh ấy còn đồng ý lời tỏ tình của chị ấy làm gì…

Cảm giác thật sự rất nực cười, rõ ràng là bản thân anh ấy không thích, vậy mà đến cuối cùng lại trở thành người không nỡ buông tay.

Chị Tử Ngọc sau khi hoàn thành lớp đại học trong ba năm thì trở về Việt Nam. Lúc ở sân bay chỉ có anh Khải Dương đón chị ấy ngoài sân bay. Có lẽ chuyện chị ấy quen anh Trọng Mưu cũng chỉ có một mình anh Khải Dương biết.

Thật không giống với tính cách của chị ấy một chút nào.

Tôi nhìn chị ấy cố gắng tìm cách kéo bản thân đứng dậy khỏi sự thất tình một cách vô vọng. Nhưng sự thật thì chị ấy không làm được, chị ấy hoàn toàn chìm đắm vào sự hối hận đó.

Tôi không rõ chị ấy hối hận là vì đã chia tay hay là hối hận vì sự cố chấp của chính mình.

“Vậy còn con thì sao? Senjou rõ ràng không hề lừa dối, nhưng tại sao con vẫn không chịu chấp nhận như vậy?”

“Con không quen Senjou. Người mà con thích, chỉ có duy nhất anh Hanzawa mà thôi.”

Tôi lẳng lặng tiếp tục xem phần ký ức lúc anh Trọng Mưu điên cuồng đi tìm chị gái của tôi. Phải nói là, nếu có thể lật hết tất cả mọi thứ thì anh ấy nhất định sẽ làm, chỉ để tìm thấy người mà mình muốn tìm.

“Chị Tử Ngọc là kiểu người rất tàn nhẫn. Người bình thường nếu muốn một thứ gì đó, phản ứng thường thấy đều sẽ dùng hết sức mình để giành lấy. Nhưng chị ấy thì ngược lại, càng là thứ chị ấy yêu thích… thì chị ấy sẽ càng dốc sức hủy hoại và phá nát nó.”

“Tính tình vẫn giống như trước vậy, hủy hoại đối phương cũng hủy hoại luôn cả chính mình.”

Trong lúc đang nói chuyện, tôi thoáng nghe được Huyễn Diệt cũng đang nói điều gì đó. Nhưng tôi lại không nghe rõ được.

“Để ta kể cho con nghe một câu chuyện cũ…”

Huyễn Diệt đem theo tôi thoát khỏi vùng ký ức của chị Tử Ngọc trở về lại với biển ký ức của ngài ấy. Biển ký ức của ngài ấy gần đây đã có phần đậm màu hơn, cũng bắt đầu có sức sống hơn.

Thậm chí, tôi còn nhìn thấy một đàn phù du phát ra ánh sáng xanh thoắt ẩn, thoắt hiện.

Huyễn Diệt đã kể cho tôi nghe về câu chuyện của một người bạn của ngài ấy, cho dù câu chuyện đó thật sự cũng chẳng có kết thúc tốt đẹp gì cho cam.

Thiếu niên tuổi trẻ đầy sức sống, anh dũng thiện chiến nhưng lại vì một cô gái mà bỏ qua tất cả chỉ mong muốn được ở bên cạnh nhau. Đến cuối cùng vì cứu cô ấy mà hy sinh cả tính mạng của mình.

“Vào thời điểm đó, tên họ Bạch kia vẫn cố chấp đợi Chu Hi Hoà nói với hắn một câu. Nghe xong rồi thì tự mãn mỉm cười tan biến cùng với trời đất. Ta lại vì muốn cho hắn hoàn thành được mong ước đó, mà đã cùng Chu Hi Hoà đi khắp nơi thu thập lại tàn hồn của hắn. Bạch Ngọc Túc luôn là tên ngốc nhất thiên hạ này.”



Tôi nhìn hình ảnh của một con hổ nhỏ màu trắng được dựng lên từ thần thức đang rất vui vẻ chơi đùa với Huyễn Diệt. Trên vai Huyễn Diệt còn có một con chim nhỏ, lông đỏ như son, tròn như một cục bông.

Bạch Ngọc Túc đã luôn thích Chu Hi Hoà.

Theo cách nói của Huyễn Diệt, thì chính là cho dù qua bao nhiêu kiếp sống, Bạch Ngọc Túc vẫn luôn yêu Chu Hi Hoà, không hề thay đổi.

Nhưng Bạch Ngọc Túc lại không biết, Chu Hi Hoà mới là người trân trọng mối nhân duyên này hơn ai hết. Chu Hi Hoà mới là người, luôn tìm đủ mọi cách để người có thể khiến Bạch Ngọc Túc rơi vào lưới tình, sẽ luôn là mình.

Sau khi tôi tỉnh lại thì lại thấy chị Tử Ngọc đang nằm ngủ bên cạnh. Cảm giác khuôn mặt của tôi và chị ấy rất giống nhau. Nếu sinh cùng một năm, có khi nào sẽ bị người ngoài xem là sinh đôi không nhỉ?

“Tỉnh rồi à? Cửu Ngọc… À không, phải gọi là Cửu Huyễn mới đúng. Tìm anh khổ thật đấy, nếu không phải do tự anh xuất hiện thì chắc tôi vẫn phải tốn thêm trăm năm nữa mới tìm được anh.”

Trong lúc tôi đang tự sắp xếp lại câu chuyện của bản thân thì cửa phòng hé mở. Tôi đưa mắt nhìn qua thì anh Trọng Mưu liền xuất hiện trước cửa. Chúng tôi nhìn nhau một lúc, sau đó anh ấy mới cẩn thận vào phòng rồi đóng cửa, cẩn thận đến mức không gây ra một chút tiếng động nào.

Trước khi tôi kịp mở miệng, thì anh Trọng Mưu đã nhanh chóng chặn lại ý định của tôi.

“Chu Hi Hoà, không ngờ là sau mấy trăm năm, ngươi vẫn tàn nhẫn với Bạch Ngọc Túc như vậy!”

“Chúng ta đều như nhau. Không phải anh đối với Phù Hi cũng như vậy hay sao? Kiếp này tên của tôi là Chu Trọng Mưu, đừng gọi sai.”

Trước khi anh Trọng Mưu bước đến bên cạnh giường thì Huyễn Diệt đã ngay lập tức xuất hiện đứng chắn phía trước tôi và chị Tử Ngọc. Nếu như anh Trọng Mưu chính là Chu Hi Hoà, vậy thì chị gái của tôi phải làm sao thì mới tốt đây?

“Tên gì thì mặc kệ ngươi, con chim đỏ nhà ngươi biến tới biến lui vẫn chỉ là cục banh lông mà thôi. Ta biết ngươi vẫn luôn muốn bẻ gãy lời nguyền của Huyền Vân Dạ, nhưng ngươi có từng nghĩ đến việc khi Ngọc Túc biết được sự thật thì hắn sẽ như thế nào không?”

“Phì, không nghĩ đến anh vẫn còn rất ngây thơ. Đế Quân đúng là đã quá bảo bọc và nuông chiều anh. Ngọc Túc sớm đã biết rồi, nếu không thì khi Ngọc Túc đến tuổi trưởng thành cũng đã không lựa chọn giới tính nữ nhiều lần như vậy. Điều tôi muốn là được cùng Ngọc Túc kết duyên vợ chồng, cho nên tôi mới lựa chọn ngược lại. Cho dù lời nguyền của Huyền Vân Dạ có đen tối hơn nữa, tôi vẫn sẽ tìm cách bẻ gãy nó.”

Tôi không dám chen vào, chỉ có thể ở bên cạnh giúp chị Tử Ngọc hạn chế đi tiếng ồn từ cuộc nói chuyện giữa Huyễn Diệt và anh Trọng Mưu.

Tôi dường như đã có đáp án cho chính mình rồi. Cho dù đáp án này, tôi thật sự cũng không thích nó cho lắm.

Nhưng mà, chỉ có như vậy là tốt nhất.

Ít nhất là với tôi.

Tôi đã quá mệt mỏi vì bản thân luôn là người bám víu.

Bởi vì đối với anh ấy mà nói, tôi luôn là người tin tưởng anh, dựa dẫm anh, cần đến anh.

Thế nên là, đêm nào tôi cũng cô đơn, khốn khổ và mệt mỏi.

Tôi muốn chết, tôi muốn chết một cách thật lặng lẽ!

Cổ tay mà trước đây tôi vô tình bị thương, bây giờ đã lấm lem những vết sẹo mà tôi không hề hay.

Thời gian hôm nay thật sự trôi đi rất nhanh.

Lúc chị Tử Ngọc tỉnh lại cũng đã hơn hai giờ chiều. Vừa tắm rửa, làm tóc, trang điểm và thay trang phục cũng đã ngốn hết của hai chị em tôi hết hai phần ba thời gian.

Mặc đồ truyền thống lúc nào cũng tốn thời gian.

Địa điểm tổ chức xa hơn tôi nghĩ, tôi ngủ được một giấc rồi tỉnh lại, thì cũng phải mất thêm một lúc nữa mới đến nơi.

“Không cần căng thẳng, có chị ở đây.”

“Còn em thì sao?”

“Là vị hôn phu thì Trọng Mưu phải bảo vệ cho chị chứ, vốn dĩ các nhà thờ thần họp mặt ngoài việc chào hỏi vẫn còn nhiều mục đích khác nữa mà.”

Chị Tử Ngọc vỗ nhẹ lên vai của anh Trọng Mưu rồi nắm lấy tay của tôi cùng đi vào bên trong sảnh tiệc.

Bên trong hội trường rất đông người, tôi hoàn toàn không quen, và cũng không muốn làm quen với những chuyện như thế này.

“Tần đại tiểu thư, thật không ngờ lại có dịp được gặp cô ở đây. Anh trai của cô vẫn khoẻ chứ?”

Chỉ vừa mới bước vào sảnh thì đã có người nhận ra chị Tử Ngọc. Là nam giới, tuổi tác có vẻ lớn hơn chị ấy khá nhiều. Khi người đó đang tiến tới, chị Tử Ngọc đã nhanh chóng để tôi đứng ở phía sau chị ấy.

“Anh trai của tôi? Không biết là anh muốn hỏi thăm người anh trai nào trong nhà tôi đây?”

“Tần đại tiểu thư lại đùa rồi, ai mà không biết trong nhà chỉ có Tần đại công tử là người thừa kế của nhà họ Tần đâu kia chứ.”

Nhìn thái độ, có vẻ như chị ấy không quen biết đối phương. Hai anh trai của tôi và anh Trọng Mưu cũng nhanh chóng bước vào trong sảnh. Anh Trọng Mưu gấp đến mức, chỉ vừa mới nhìn thấy chị gái của tôi thì đã vội vàng bước đến bên cạnh rồi.



“Chị không sao chứ?”

“Ngoan, chị không sao.”

“Yuki…”

Tôi nắm lấy cánh tay của anh ba tự an ủi bản thân bình tĩnh lại. Nói thêm vài ba câu thì chị Tử Ngọc cũng đã mời được đối phương rời khỏi.

“Chị có thường hay đi những buổi tiệc như vầy không?”

“Không đi, bình thường đều là các anh của em đi. Lần này đi là do chị muốn tranh thủ gặp em. Sắp tới, sau khi em tiếp quản truyền thống từ mợ xong thì em sẽ bận lắm đấy.”

“Em sợ bản thân không đảm đương nổi.”

“Em vốn thông minh mà, hơn nữa em vẫn cần thời gian. Cửu Ngọc, đừng tự đặt áp lực lên mình. Bâ giờ em vẫn cần ưu tiên việc học trước, những chuyện khác tính sau.”

Cách thời gian bắt đầu được ghi trong thiệp khoảng mười lăm phút thì ba mẹ của tôi cũng đã tới, cùng với ba người cậu của tôi và cả ba người anh họ của tôi nữa. Cảm giác buổi tối hôm nay của anh Trọng Mưu sẽ không thể nào trôi qua một cách êm đềm rồi.

Sau khoảng thời gian chờ đợi vô nghĩa thì buổi tiệc cuối cùng cũng bắt đầu. Lần đầu tiên tôi được nhìn thấy những người khác trong gia đình của anh. Chỉ thấy trong lòng nhộn nhạo đến khó chịu.

Phải mất nữa tiếng thì cái phần thông báo dài dòng kia mới hoàn thành. Tôi nhanh chóng kiếm cớ rời khỏi khi có người bắt đầu đi tới chào hỏi ba, mẹ. Bên phía chị Tử Ngọc cũng vậy, ba người anh họ của tôi cũng đang bận rộn với nhóm người đang cố gắng chào hỏi không ngừng kia.

“Cửu Ngọc…chúng ta nói chuyện được chứ?”

Trong lúc tôi đang lơ đãng thì đã bị anh Senjou bắt được. Tôi nhìn chằm chằm vào bàn tay đang nắm lấy cổ tay của mình, trong lòng tôi liền dâng lên sự sợ hãi mơ hồ, cùng sự đau đớn đang gậm nhấm chính mình.

“Được…”

Tôi đi theo anh Senjou đến một phòng nghỉ được sắp xếp sẵn cho khách mời nếu lỡ họ có uống say. Bên trong căn phòng yên tĩnh đến khó chịu, cảm giác bầu không khí nặng nề cứ khiến cho dây thần kinh của tôi căng ra không ngừng.

“Xin lỗi vì không thể đến gặp em sớm hơn, anh lại còn để em một mình trong suốt buổi tiệc…”

“Em vẫn có gia đình, cũng không hẳn là phải ở một mình đâu.”

Có lẽ nên thật sự phải đưa ra quyết định rồi, không thể chần chừ thêm nữa.

“Em rất cảm ơn anh vì đã chờ đợi em trong nhiều ngày như vậy… cũng cảm ơn anh đã không làm phiền hay thúc giục em trong suốt thời gian qua…”

Tôi ngồi xuống ghế sofa trong phòng, bàn tay giấu sau ống tay áo rộng, bắt đầu xoắn chặt vào nhau. Tôi tự cấu vào chính mình để giữ cho bản thân tỉnh táo.

“Em… đã suy nghĩ rất nhiều, cũng đã suy xét rất kỹ mọi khả năng… Nhưng mà, em không cho rằng anh Senjou có thể thay thế được vị trí của anh Hanzawa ở trong lòng em đâu…”

Tôi nhìn thẳng vào mắt anh ấy, cố gắng nói rõ ràng từng từ một, cố gắng tự an ủi chính mình, cố gắng giữ cho giọng nói không bị vỡ tan thành bọt biển.

“Em xin lỗi, đề nghị kia của anh Senjou em đành phải từ chối rồi.”

Tôi hơi cúi đầu nhìn chằm chằm vào những hoa văn được thêu bằng chỉ bạc trên ống tay áo. Hoa sơn trà màu trắng, được thêu dệt một cách khéo léo, nhụy hoa màu vàng, cánh hoa tròn mỏng manh khiến người khác cảm thấy lo sợ khi chạm vào.

“Còn nữa, anh Hanzawa… em thật sự rất xin lỗi, nhưng mà, chúng ta chia tay nhé. Em…, không thể nào chịu đựng nổi những chuyện này nữa rồi…”

Cuối cùng, cũng có thể nói ra rồi. Dù là trước đây, tôi đã hứa sẽ không lựa chọn những kết quả khiến anh ấy tổn thương. Nhưng bây giờ, tôi lại lựa chọn kết quả làm anh ấy tổn thương nhiều nhất trong vô số kết quả mà tôi đã vẽ ra.

“Nếu như anh hỏi em lý do… em có thể cho anh một cái cớ được không?”

Tôi vốn định sẽ bịa một cái cớ nào đó thật nhanh nhưng khi tôi nhìn thấy hốc mắt anh ửng đỏ, ánh nhìn vỡ vụn thì tôi lại không nỡ nói ra một trong những lý do mà tôi đã chuẩn bị sẵn từ trước.

Tôi sợ bản thân sẽ hối hận, sẽ nuối tiếc, nên chỉ đành phải tàn nhẫn thêm một chút thôi.

“Chỉ là… em không thể yêu anh nữa… chỉ vậy thôi.”

Cho dù có Huyễn Diệt giúp đỡ, nhưng cuối cùng tôi vẫn không thể nào chống đỡ được toà thành cảm xúc của chính bản thân mình.

Mọi thứ cứ như vậy mà sụp đổ một cách nhanh chóng, từng con sóng biển mạnh mẽ đánh thẳng vào chân đê vỡ nát, đem sạch mọi thứ biến mất sau lớp bọt nước trắng xoá.

Tôi thua rồi, cho dù tôi có thể lừa gạt người khác, nhưng đến cuối cùng vẫn không thể nào tự lừa gạt cảm xúc của chính mình.

Thua một cách sạch sẽ.

Đau đớn đến thấu tâm can.