Mặt Trăng

Chương 49: Một lạng tương tư, hai lạng rượu




Tôi nhìn cục diện rối rắm trước mắt, lần đầu tiên gặp phải chuyện như thế này, cũng chẳng biết nên làm gì cho đúng. Lúc này, mấy người anh họ của tôi vẫn đang giằng co với người đã chiếm lấy cơ thể của chị Tử Ngọc, nhưng tình hình có vẻ không được khả quan cho lắm.

“Muốn ta trả lại Ngọc Túc cho các ngươi cũng được, vậy thì đem thằng nhóc kia ra trao đổi đi. Để xem, là em gái quan trọng hay em họ quan trọng hơn.”

Tôi nhìn chằm chằm vào đối phương, cũng chú ý vào hướng mà người kia đang chỉ đến.

Rõ ràng, đối phương muốn dùng tôi để trao đổi với chị gái.

Nhưng mà, lý do là gì mới được chứ?

Mọi người trong phòng ngay lập tức đổ dồn ánh mắt về phía tôi. Mẹ tôi ngay lập tức chạy tới đứng chắn phía trước tôi và anh ba. Trong lòng tôi nỗi sợ hãi bắt đầu dâng lên như những con sóng lớn, mạnh mẽ đánh vào con đê giả tạo mà tôi dựng nên.

Trước khi mọi người trong nhà kịp phản ứng thì tôi đã lên tiếng trước. Nếu tôi đoán không sai, đối phương chắn chắn là đang muốn lấy khúc xương sườn của Huyễn Diệt đang ở bên trong cơ thể của tôi.

“Lý do là gì? Tôi muốn biết lý do, tại sao không phải là ai khác mà phải là tôi?”

Vẻ ngoài của chị Tử Ngọc cũng dần dần thay đổi ít nhiều, hoàn toàn không nhìn thấy dáng vẻ của chị ấy nữa.

“Muốn biết lý do à… Đơn giản thôi, ta muốn thứ mà ngươi đã luôn cất giữ suốt bốn trăm năm qua. Một thứ không hề thuộc về ngươi, một thứ mà ngươi không nên…”

“Ngươi muốn khúc xương sườn của Huyễn Diệt đại nhân đúng không?”

Tôi cắt ngang lời hắn muốn nói. Đúng như tôi nghĩ, thứ hắn muốn quả nhiên là món đồ vốn thuộc về Huyễn Diệt. Mảnh xương sườn thứ ba bên phải, nơi sinh sản thần lực của thần thú.

“Xương sườn của Thánh Vương?? Tại sao con lại có xương sườn của Thánh Vương?”

“Yo, nhóc con cũng biết nhiều quá nhỉ. Hẳn là Huyễn Diệt đã nói cho nhóc nghe khá nhiều chuyện của quá khứ rồi.”

“Nếu ông dám làm tổn hại đến cơ thể của chị tôi, thì tôi sẽ huỷ khúc xương này ngay lập tức. Huyễn Diệt đại nhân đã nói rồi, dù tôi có huỷ nó đi thì cơ thể của tôi cũng không bị ảnh hưởng gì hết.”

Nơi hắn đang đứng xung quanh đều là mảnh vỡ của thuỷ tinh và chất lỏng đủ màu của rượu. Chỉ cần hắn di chuyển thì cơ thể của chị Tử Ngọc chắc chắn sẽ bị tổn hại. Tôi đứng sau lưng anh ba, bàn tay nắm chặt lấy lưng áo của anh ấy, cố gắng tự mình bình tĩnh.

Tôi thật sự rất sợ, nhưng tôi càng sợ việc chị gái của tôi sẽ gặp phải chuyện nguy hiểm đến tính mạng hơn.



“Được, vậy thì ta không di chuyển nữa. Dù sao ta vẫn cần ngươi tự nguyện giao ra khúc xương đó, cưỡng ép cũng vô dụng.”

“Huyền Vân Dạ, ngươi cần khúc xương đó để làm gì?”

Anh Trọng Mưu lúc này đã tỉnh lại, nếu xét đến những người có quen biết với Huyễn Diệt thì anh Trọng Mưu chính là người gần nhất.

“Chu Hi Hoà, đừng có nhúng tay vào chuyện này. Nếu muốn Bạch Ngọc Túc trở về nguyên vẹn bên cạnh ngươi, thì tốt nhất nên biết điều một chút.”

“Ngươi bằng lòng để em ấy trở về bên cạnh ta? Là do ta không tỉnh táo hay là ngươi luôn nằm mơ giữa ban ngày?”

Anh Trọng Mưu tách khỏi ba tôi, cố gắng tự mình đứng vững. Sau đó lại chập chững bước từng bước, từng bước đi về phía chị Tử Ngọc. Mặc kệ trên sàn nhà những mảnh thuỷ tinh bén nhọn rải rác khắp nơi. Tôi nhanh chóng ngửi được mùi máu trong không khí, mùi rất đậm, còn có vị ngọt.

“Chu Hi Hoà, ngươi còn bước lên nữa thì đừng trách ta!”

“Tần Tử Ngọc, em biết là chị vẫn luôn nghe thấy. Đừng để bản thân chìm đắm trong chiếc lồng đó nữa. Chị biết rõ hắn không hề yêu chị, chị biết rõ em mới là người yêu chị, yêu chị hơn cả hắn…”

Anh Trọng Mưu bước đến đối diện người kia, tôi muốn tiến lên kéo anh ấy trở lại nhưng lại bị người nhà anh ấy ngăn cản. Họ nói, đây là chuyện riêng của anh Trọng Mưu, là thử thách mà anh ấy bắt buộc phải tự mình bước qua nếu muốn ngồi vào vị trí thừa kế của thần thú Chu Tước.

Tôi không hiểu nổi, chẳng lẽ việc ngồi vào cái vị trí tẻ nhạt này còn quan trọng hơn cả mạng sống hay sao?

“Chu Hi Hoà, nếu Ngọc Túc thật sự tin tưởng ngươi, vậy thì tại sao lại luôn để ngươi chịu đựng suốt bảy trăm năm qua như vậy?”

Anh Trọng Mưu đi đến đứng trước mặt đối phương. Mùi máu trong không khí càng lúc càng nồng, cũng dần dần khiến cho tôi cảm thấy khó thở. Mẹ của tôi cũng đã cảm thấy không ổn, liền đẩy anh ba và anh hai đem tôi ra ngoài càng nhanh càng tốt. Cho dù đang là ngày Trăng rằm thì vẫn không thể giúp cho những người sử dụng sức mạnh của Mặt Trăng chúng tôi vượt qua được sức mạnh đáng sợ của Mặt Trời.

“Ngươi vẫn nói nhiều như xưa vậy Huyền Vân Dạ, nói nhiều đến mức đau cả đầu.”

Trong lúc anh hai vẫn đang cố gắng thuyết phục mẹ cùng đi thì tôi đã chọn cách cầu cứu Huyễn Diệt. Cho dù bây giờ khả năng cơ thể của tôi có thể chống đỡ được là rất thấp. Nhưng vẫn tốt hơn là không làm gì cả.

Huyễn Diệt sử dụng cơ thể của tôi, vẻ bề ngoài nhanh chóng trở về là một đứa trẻ mười hai, mười ba tuổi. Mái tóc màu bạch kim xoã dài chạm đất, đôi con ngươi màu vàng kim cho thấy lượng thần lực trong người vô cùng dồi dào.

Huyễn Diệt gom mọi người trong nhà sang một bên, rồi bọc họ trong một cái bong bóng nước khổng lồ. Theo tính cách của Huyễn Diệt, làm như vậy hẳn là để đỡ phải vướng tay, vướng chân những lúc cần thiết.

“Huyền Vân Dạ, lại gặp mặt rồi. Ba trăm năm trước hay ba trăm năm sau ngươi vẫn chẳng thay đổi gì, vẫn cứ vô liêm sĩ bám lấy tỷ tỷ của ta như vậy. Việc Huyền Vũ khai trừ ngươi ra khỏi gia tộc đúng là đều có lý do của nó cả.”



A, cái miệng này của Huyễn Diệt đúng là cứ nói ra câu nào thì lại xát muối vào lòng đối phương câu đó.

Nhưng mà… Huyễn Diệt gọi chị Tử Ngọc là chị gái… mối quan hệ này lại là như thế nào nữa đây?

“Cửu Huyễn Ngọc Diệt? Ngươi vậy mà vẫn còn sống?”

“Nếu không thì sao? Ngươi cũng chẳng thể gây ra cho ta một chút tổn hại gì.”

Huyễn Diệt ép anh Trọng Mưu trở về nguyên hình là một con chim với bộ lông vũ đỏ rực như lửa. Ôm lấy con chim trong tay rồi lại đứng trước mặt Huyền Vân Dạ tiếp tục ôn lại chuyện cũ.

“Nếu ngươi còn không rời đi, thì đừng trách ta ra tay quá nặng. Ngươi chắc phải nhớ, từ trước đến nay ta đều không biết nương tay là gì đâu.”

“Ha, Huyễn Diệt ơi là Huyễn Diệt… Ngươi vẫn cứ đáng thương như vậy. Không có Đế Quân bên cạnh, không có Phù Hi an ủi ngươi thì ngươi vốn chẳng có gì trong tay cả.”

Huyền Vân Dạ bỗng nhiên thở dài một hơi, sau đó lại chủ động rời khỏi cơ thể của chị Tử Ngọc. Cả cơ thể không có ý thức chống đỡ nhanh chóng ngã xuống sàn. Nhưng, vẫn là Huyễn Diệt nhanh tay hơn, ngay lúc Huyền Vân Dạ vừa rời khỏi thì Huyễn Diệt đã dùng thần lực đón lấy chị ấy về phía mình.

Huyễn Diệt chẳng có một chút phản ứng nào, chỉ nhẹ nhàng chuyển cả anh Trọng Mưu và chị Tử Ngọc vào trong bong bóng nước cùng với những người khác. Tôi luôn cảm thấy rất kì lạ, cho dù là đang trong bất kì tình huống nào Huyễn Diệt vẫn luôn bình tĩnh một cách lạ thường. Giống như bản thân ngài ấy đã từng trải qua rất nhiều tình huống giống như thế này.

“Đừng dùng người khác để nói đến câu chuyện của chính bản thân mình. Huyền Vân Dạ, ngươi không cha, không mẹ, lại bị chủ thần từ bỏ bắt buộc phải sống lang thang khắp nơi. Còn ta, trên có thầy là Đế Quân, dưới có Thánh Linh tông thờ cúng. Trong nhà còn có ba anh trai và năm chị gái, thân mẫu còn là con gái của thần Bạch Hổ. Ngươi muốn so sánh với ta, thì lấy cái gì để so đây?”

Chẳng biết Huyễn Diệt lấy ở đâu ra một bình trà bằng gốm nhỏ xíu, chỉ vừa đủ để cầm trong lòng bàn tay. Nhìn sợi linh hồn của đối phương đang lơ lửng trước mặt, nhàn nhã ngồi xuống sofa bắt đầu uống trà. Tôi cũng không muốn hiểu, nghe Đại Tư Tế nói Huyễn Diệt từ trước đến nay đều chỉ thích làm việc theo sở thích. Càng là việc cấp bách thì lại càng thích trì hoãn thời gian.

“Cửu Huyễn Ngọc Diệt, cứ đợi đấy. Ta rất nhanh chóng sẽ trả lại cho ngươi món quà đáp lễ của bốn trăm năm trước. Còn tặng cho ngươi một bất ngờ nho nhỏ, cho cả nàng quận chúa luôn nghi ngờ ngươi. Và cả Thiếu Tông chủ của Thánh Linh tông vẫn luôn tin tưởng ngươi nữa.”

Huyễn Diệt nghe xong chỉ trầm ngâm một lúc, sau đó thì bật cười thành tiếng hết sức hả hê. Huyễn Diệt cười đến mức cả người run rẩy. Thậm chí sau khi ráng nhịn cười còn phải ho khan vài tiếng.

“Huyền Vân Dạ ơi là Huyền Vân Dạ, uổng cho ngươi và Tế Nguyệt toan tính với nhau lâu như vậy mà vẫn không có chút tiến bộ nào. Hắn vẫn còn luyến tiếc Tang Tử như vậy, đúng là một kẻ thất bại đáng thương.”

Huyễn Diệt đưa bàn tay chạm vào sau gáy, ấn ký được người thừa kế nhà Senjou để lại nhanh chóng sáng lên thứ ánh sáng màu vàng kim chói mắt. Tôi còn tưởng rằng anh ấy sẽ xuất hiện, nhưng có lẽ tôi nên sớm cắt đứt sợi dây còn lại này đi thì hơn.

“Cuối cùng em cũng nhớ tới ta rồi, Huyễn Diệt.”

“Hắn ta muốn rút xương con trai ngươi đấy, nên làm thế nào thì làm thế ấy đi.”