Mặt Trăng

Chương 50: Năm cân thương nhớ này phải dành cho ai?




Bởi vì có sự xuất hiện của Huyễn Diệt và vị kia nên chuyện của chị Tử Ngọc rất nhanh đã được giải quyết xong. Sau khi Huyền Vân Dạ vừa rời đi thì anh ấy cũng tới. Tôi không có tâm trạng cho lắm nên đã theo anh Trọng Mưu đưa chị Tử Ngọc lên lầu. Mối quan hệ này đối với tôi mà nói, căn bản chỉ có thể xem như chưa từng quen biết nhau.

Tôi để lại mọi chuyện cho mẹ và Huyễn Diệt sau khi đã nói rất rõ ràng lòng mình với họ. Nói với họ, người mà tôi yêu từ trước đến nay chỉ có một mình anh Masato Hanzawa. Trong lòng tôi, hoàn toàn không có chỗ trống nào cho Asahi Senjou nữa cả.

Một chút cũng không có.

Tôi tìm mọi cách để tránh mặt anh, cho dù anh có thể tìm thấy tôi thông qua ấn ký mà anh để lại, nhưng có lẽ sự khướt từ của tôi đã ngăn cản anh hành động như vậy.

Khi sức khoẻ của chị Tử Ngọc tốt hơn một chút, ba người anh họ của tôi liền nhanh chóng mua vé máy bay xách chị ấy về lại Việt Nam, anh Trọng Mưu cũng theo người nhà về lại Trung Quốc. Chị ấy còn nói sẽ sớm trở lại thăm tôi.

Tôi nghe xong cũng chẳng biết phải bày ra biểu cảm gì. Chỉ gượng gạo cười một cái rồi tiễn chị ấy rời đi.

Có lẽ, tôi cũng nên có những sắp xếp riêng cho bản thân mình rồi.

Tôi chuyển nhà sang ở với cậu tư, tuy là xa trường nhưng tôi vẫn cảm thấy ổn, ít nhất có thể chạy trốn khỏi không gian quen thuộc mà tôi đã từng sống cùng anh trong một khoảng thời gian trước đây.

Cuộc sống của tôi bắt đầu trôi một cách tẻ nhạt nhưng lại rất yên ả.

Tôi vẫn tiếp tục cuộc sống theo thói quen cũ và xem như chừng từng có Asahi Senjou xuất hiện. Tôi và Masato Hanzawa chia tay nhau chỉ vì cả hai cảm thấy không còn thích hợp ở bên cạnh nhau nữa mà thôi.

Sau khi đăng bài nói rõ mối quan hệ của tôi và anh ấy đã kết thúc trên Twitter, tôi hoàn toàn lặn mất tăm. Tài khoản chính tôi không đăng nhập mà thuê người về chăm sóc cho cái tài khoản đó. Tôi lên R:S bằng một tài khoản nhỏ hoàn toàn mới, người duy nhất biết đến sự tồn tại của nó chỉ có Bailing.

Nhưng Bailing không tìm đến tài khoản đó để nói chuyện với tôi vì cậu ấy biết, chỉ cần cậu ấy có chút hành động khác lạ, mọi người đều sẽ biết người mà Bailing liên lạc chính là tôi.

Bailing duy trì thói quen hàng ngày nhắn tin cho tôi qua thư điện tử, tôi cùng cậu ấy cứ lẳng lặng mà duy trì mối quan hệ bạn bè thân thiết như vậy.

Vì để tránh cho bản thân suy nghĩ lung tung nên tôi đã hoàn toàn dồn sự chú ý của bản thân vào việc học và việc ôn luyện cho đội tuyển hoá của trường. Tôi thuận lợi vượt qua bài thi loại ở trường, sau đó lại tiếp tục ôn tập cho kỳ thi loại thành phố và kỳ thi tỉnh.

Cho dù đã cố gắng di dời sự chú ý của bản thân nhưng mà, tôi vẫn không thể quên được. Mỗi khi đêm xuống lồng ngực tôi cứ quặn thắt từng cơn. Đau đến mức các thớ cơ căng cứng, cảm giác buồn nôn từ bao tử cùng cơn đau cứ thay phiên nhau kéo dài cả đêm.

Dần dần, cũng không cần phải đến ban đêm mới cảm thấy đau.

Tôi không nói với cậu, không nói với anh ba, không nói với mẹ, cũng không kể lễ với ai cả, cứ như vậy mà âm thầm chịu đựng một mình. Lần nào cũng tự nhủ, chỉ đau một chút thôi, chịu đựng thêm một chút nữa là được.



Cứ như vậy mà vô thanh, vô thức bước qua mùa thu. Cho đến khi mấy đầu ngón tay của tôi nứt toác ra vì lạnh, máu đỏ thấm ra nền giấy trắng, tôi mới ý thức được mùa đông vậy mà đã đến rồi.

Bởi vì nhiệt độ cơ thể thấp hơn bình thường nên việc cảm nhận nhiệt độ của tôi cũng khác so với người bình thường.

Khác biệt một cách rõ rệt.

“Sinh nhật năm nay em có muốn quà gì không?”

“Em muốn ở một mình…chỉ như vậy thôi.”

Tôi ngắt ngang cuộc gọi của anh ba, cuộc nói chuyện cứ như vậy mà dang dở. Tôi cũng không muốn làm như vậy, chỉ là tôi dường như đã loáng thoáng nghe thấy giọng nói của anh ấy…

Giọng nói đó, tôi không quên được. Những lúc tôi ngẩn người thì đều nghe thấy giọng nói đó văng vẳng bên tai, nhẹ nhàng gọi tên tôi.

Dịu dàng cưng chiều tôi.

Tôi nằm co người trên giường, đem chăn cuộn lại thành một khối trước ngực rồi ôm vào lòng. Cố gắng ôm chặt thêm một chút thì cơn đau thắt trong lòng sẽ giảm đi một chút.

Sinh nhật tôi chính là ngày thứ ba đếm ngược trước khi đến cuối tháng. Khi sinh nhật của tôi đến thì vừa đúng lúc vào kì nghỉ đông. Và lúc đó mùa đông cũng đã trôi qua được phân nữa rồi.

Trước đây… tôi từng cùng anh đón sinh nhật khi tôi mười lăm tuổi và khi tôi mười sáu tuổi. Bây giờ, tôi đã mười bảy tuổi rồi. Thời gian trôi qua nhanh thật, lúc trước chúng tôi đã làm gì để đón sinh nhật cùng nhau vậy nhỉ…

Không nhớ ra được… cảm thấy đầu óc thật trống rỗng.

Ngày sinh nhật của tôi cuối cùng cũng đến. Đối với tôi mà nói, cũng chẳng khác biệt mấy so với những ngày bình thường. Có lẽ trước đây tôi đã từng mong đợi đến ngày sinh nhật, nhưng sau này thì đã không còn mong đợi gì nữa.

Từ khi tôi lên chín, những chuyện xảy ra trước đó và cả những chuyện xảy ra sau này nữa… tôi lúc nào cũng trong trạng thái nhớ nhớ, quên quên.

Tôi có hẹn với Bailing vào buổi chiều và ăn cơm với gia đình vào buổi tối. Sau khi cùng nhau ăn xong bữa cơm với cả nhà và hai người cậu khác thì tôi lại cùng cậu tư trở về nhà của cậu. Mỗi người một phòng, không ai phiền đến ai.

Buổi sáng ai cũng đều có việc riêng, buổi trưa không ai về nhà, buổi tối cùng nhau ăn một bữa cơm. Cứ như vậy lặp đi lặp lại, cứ như thế mà hết một ngày.

Hôm nay, tuyết rơi rất nhiều.



Trên đường trở về, cậu tư đã phải lái xe rất chậm vì đường trơn. Trong lúc đợi cậu cất xe vào gara và mở cửa thì tôi bắt đầu nghịch tuyết ở khoảng sân nhỏ trước nhà.

Tuyết rơi rất nhiều, từng đụn tuyết nhỏ chèn lên nhau rồi dính lại thành một đụn tuyết lớn vừa lạnh, vừa cứng.

“Yuki, con có cho ai địa chỉ nhà của cậu hay sao?”

Trong lúc tôi đang hăng say nghịch tuyết thì nghe thấy tiếng cậu tư gọi tôi.

“Không ạ, con không có nói với ai hết.”

Tôi chậm rãi đi về phía cậu, cho dù đã cố gắng đi rất chậm nhưng vẫn bị trượt chân suýt ngã mấy lần.

“Quà sinh nhật của con. Ngày sinh được viết trong hồ sơ của mấy đứa đều là ngày sinh giả, biết được ngày sinh thật chắc cũng không phải bạn bình thường đâu nhỉ.”

Tôi mơ hồ nhận lấy túi quà từ tay cậu. Khá nặng tay, cảm giác có rất nhiều thứ bên trong. Tôi đem theo cái túi đó trở về phòng, đắn đo một lúc cuối cùng vẫn mở ra để xem là ai gởi cho tôi.

Tôi cẩn thận lấy ra từng món quà một. Cảm tưởng như đây là chiếc túi đã gom quà của rất nhiều người để đem đến tặng tôi vậy.

Có một chiếc mũ len màu trắng, một chiếc áo khoác len dày màu xanh biển nhạt, hơi rộng một chút. Một chiếc bánh kem nhỏ, là loại kem sữa mà tôi thích, cả màu sắc cũng vậy. Một vài món trang sức bằng ngọc bích và cẩm thạch, cùng với kem cấp ẩm và kem dưỡng da tay. Tôi cẩn thận xem xét từng món, rồi cuối cùng lại dồn sự chú ý vào chiếc mũ len màu trắng kia.

Cảm giác nó giống hệt với chiếc mũ len mà tôi vẫn thường đội lúc nhỏ, chiếc nón len màu trắng có tai gấu mà tôi đã đội năm mười hai tuổi, lúc tôi ở sân bay tiễn anh hai đi du học…

Là anh ấy, người có thể biết rõ sở thích cá nhân và thói quen của tôi để chọn lựa rồi gởi cho tôi túi quà này, chỉ có thể là anh ấy mà thôi.

Bao tử của tôi bắt đầu nhộn nhạo, kéo theo đó là những cơn đau không rõ lý do. Chậm rãi, từng chút một hành hạ tôi. Đau đến mức không thể thở được một cách bình thường.

Tôi nằm co quắp dưới sàn nhà, cố gắng tự ôm lấy chính mình để giảm bớt cơn đau không rõ từ đâu mà có kia. Tôi nhớ anh ấy đến mức cả người tê dại.

Giống như con đê chắn sóng bị thủng một lỗ, nỗi nhớ cuồn cuộn như thác lũ tranh nhau từng chút một để chạy đến khoảng trống bé nhỏ vừa được mở ra kia. Tranh giành nhau từng tí, cố gắng mở rộng cánh cửa để thoát ra ngoài.

Tôi bây giờ hoàn toàn bị quật ngã và nhấn chìm vào nỗi thương nhớ vô tận.

Không thể phản kháng.