Mặt Trăng

Chương 63: Anh ơi, anh à




Khoảng thời gian này ở bên cạnh anh có vẻ ổn hơn tôi từng tưởng tượng. Tuy rằng vẫn còn một chút ngượng ngạo, nhưng cũng không khó xử đến mức không thể nhìn mặt nhau.

Chỉ là, có hơi mệt một chút.

Ngoại trừ việc mỗi buổi chiều đều phải ở lại trường để học lớp nâng cao thì mỗi tối vẫn còn có người đợi tôi về nhà để kèm thêm một khoá giải đề nữa.

Đúng là địa ngục.

Tôi không muốn thi nữa.

Ai thích thì tự đi mà thi.

Tôi nằm dài xuống bàn, thả rơi cây bút chì trong tay để cho nó tự mình muốn lăn đến đâu thì lăn.

“Bắt đầu muốn bỏ trốn rồi à?”

“Anh thôi đi!”

Tôi với tay lấy cuốn tập trên bàn ném về phía anh trai rồi hậm hực quay mặt đi chỗ khác. Lúc này tôi không muốn nói chuyện, cũng không muốn bị làm phiền. Tôi muốn yên tĩnh một chút, cẩn thận suy xét lại những việc bản thân cần phải làm nếu vẫn còn muốn tiếp tục đâm đầu vào cuộc thi này.

“Được rồi, ráng ít hôm nữa thôi. Còn vài ngày nữa là em phải thi rồi, đừng quan trọng kết quả quá. Tiền mừng tuổi của em còn không nhiều hơn số tiền thưởng từ cuộc thi à?”

“Có ai đi khuyên mầm non của đất nước giống như mày không hả?”

“Vậy thì làm sao? Nó là em tao, chẳng lẽ tao lại không hiểu nó chắc?”

“Em của Natsu cũng tham gia thi học sinh giỏi à?”

“Do nó ham vui thôi, từ đầu tôi đã cản nó rồi.”

Tôi hơi ngước mặt lên liếc xéo anh ba một cái rồi lại nằm gục xuống bàn. Tôi không muốn cãi nhau với anh ấy, nhất là trong lúc tâm trạng đang không tốt như lúc này.

Vì những lúc như này tôi đều sẽ bị anh ấy chọc tức đến bật khóc.

“Đừng nghe anh trai em nói, em đã rất giỏi rồi.”

Asahi hơi dịch người đến ngồi sát bên cạnh rồi kéo tôi nằm xuống đùi của anh. Tôi xoay người, vùi mặt vào bụng anh, cố gắng trốn tránh được chút nào hay chút đó.

“Đúng rồi, có chuyện này tớ đã luôn muốn hỏi rất nhiều lần… Natsume, em của cậu là em trai hay em gái vậy?”

“Khó nhìn ra đến như vậy luôn à?”

“Mày nghĩ lần đầu nhìn thấy Cửu Ngọc, tụi tao biết em ấy là nam hay nữ chắc?”

“Là em trai, trên hai anh em tôi còn có một anh trai lớn.”

Tuy là tôi không nhìn thấy nhưng vẫn có thể nghe thấy rất rõ cuộc nói chuyện của anh trai và nhóm bạn lớp đại học của anh ấy.

Ngoại trừ anh Asahi và anh Yoshiki thì những người còn lại tôi chẳng biết ai cả. Giọng của anh trai và anh Yoshiki cứ vang khắp phòng khách khiến tôi váng đầu.

Tôi hơi co người lại, cố gắng nép sát hơn vào người anh Asahi.

Từ lúc anh kéo tôi xuống nằm trên người anh, thì lòng bàn tay ấm áp kia vẫn chưa từng dừng việc vỗ vào lưng để an ủi tôi.

“Chậc chậc, nhiều khi tao không biết được Cửu Ngọc là em trai mày hay là em trai của Phong Diệt luôn đấy, Masato.”

“Không phải của mày là được.”

“Mày bất mãn với chuyện nếu Cửu Ngọc là em trai của tao à?”

“Với thằng anh như mày thì sẽ không có được đứa em như Cửu Ngọc đâu. Cái này tao chắc chắn, thuyết di truyền có lỗi thì cũng không thể nào lỗi nặng như vậy được.”

“Kiếp trước chắc chắn là tao nợ mày. Nếu không cũng sẽ không bị mày nói móc đến như vậy mà vẫn nhịn được.”

Hình như đã khá lâu rồi, tôi không được nghe ba người bọn họ đấu khẩu với nhau. Tuy là lúc nào nói chuyện cũng rất xỏ xiên, nhưng lại có thể duy trì mối quan hệ bạn bè đến tận bây giờ.

“Thích quá nhỉ, mọi người thân với nhau thật đấy.”

Tôi hơi dỏng tai lên khi nghe thấy giọng nói lạ chưa nghe thấy bao giờ. Nhóm bạn đại học của anh trai khá đông, có vẻ là một nhóm cùng làm bài tập chung với nhau.

Trừ anh Asahi, dù sao thì anh ấy và anh trai tôi không có học cùng một chuyên ngành.

Tôi vòng tay ra sau lưng Asahi, nắm lấy áo sơ mi của anh mà kéo nhẹ mấy cái.

“Sao thế, Mặt Trăng nhỏ?”

Asahi cúi đầu xuống, khoảng cách giữa chúng tôi được kéo lại rất gần, giọng nói của anh bị ép xuống rất thấp, chóp mũi của cả hai gần như chạm vào nhau. Tôi nắm chặt phần vải áo sơ mi của anh, ậm ừ một lúc rồi mới nói nhỏ vào tai anh.

“Được, tối nay anh ở lại với em. Em còn cần gì nữa không?”

Tôi suy nghĩ một lúc rồi lắc đầu. Mỗi khi nói chuyện với anh, tôi hoàn toàn tự tách mình khỏi không gian xung quanh. Cho dù là giọng nói, nội dung, cử chỉ tôi đều chỉ có thể tập trung tất cả lên người anh mà bỏ mặc mọi thứ.

“Vậy tối nay ngủ sớm một hôm, hay là em muốn chơi R:S một lúc?”

“Em đã không chơi hơn bốn tháng rồi, có kéo chân anh không?”

Tôi tròn mắt nhìn anh, lắng nghe chính nhịp tim của bản thân đang đập liên hồi bên trong lồng ngực. Nhưng anh lại không trả lời, chỉ nhìn tôi mỉm cười một chút rồi lại quay đầu nhìn về hướng khác.

Tôi có chút hụt hẫng, nhưng cũng chỉ có thể nhịn lại rồi nuốt cái cảm giác đó xuống bụng, giữ lại cho riêng bản thân mình.

Mọi người trong phòng khách vẫn còn đang nói chuyện rất vui vẻ.

Tôi nằm thêm một lúc thì đứng dậy, gom lại toàn bộ đề cương trên bàn bỏ vào trong cặp, chào các anh chị ấy một tiếng rồi xem theo đồ của mình đi lên lầu.

Còn chưa hết lầu một thì đã bị anh trai gọi ngược lại.

Tôi biết, Tần Phong Diệt luôn chú ý đến tôi, đứa em trai duy nhất của anh ấy. Nhưng cái cách anh ấy chọn để quan tâm người khác luôn khiến tôi bực mình, đôi lúc còn khá khó chịu.

Bị gọi ngược lại, tôi còn định sẽ phát cáu lên với anh. Nhưng khi nhìn thấy sự lo lắng rất rõ ràng trong mắt anh ấy thì cơn giận của tôi liền xẹp xuống như trái bóng bị xì hết hơi.

“Em rất mệt, rất khó chịu. Em không hiểu, cũng không nhớ được gì hết.”

Tôi thả cặp sách trong tay xuống sàn, bước tới phía anh ba ôm lấy anh ấy rồi bắt đầu mè nheo như hồi còn nhỏ. Lúc trước tôi cũng như vậy, mỗi khi bị áp lực đè nặng thì sẽ rơi vào trạng thái chối bỏ chính bản thân mình.

Những người khác bình thường đều khuyên tôi nên cố gắng thêm một chút vì tôi chỉ cần một chút nữa là hoàn thành rồi. Chỉ có anh ba là luôn khuyên tôi nghỉ ngơi một chút, tuy là kết quả không chắc sẽ tốt nhất nhưng tinh thần của tôi sẽ thoải mái hơn.

Tôi cũng chẳng rõ bản thân sẽ thoải mái hơn sau khi nghỉ ngơi hay là sẽ khó chịu hơn khi không đạt được kết quả mà bản thân mong muốn.

Tôi chỉ biết là những khi Tần Phong Diệt chịu lắng nghe tôi một chút thì bản thân sẽ cảm thấy an toàn hơn mà thôi.

“Em về phòng ngủ một lát đi. Bữa tối xong anh sẽ gọi em. Ngoan, anh biết là cá con của anh sẽ làm được.”

Tôi mệt mỏi gật đầu, ôm anh trai thêm một lúc rồi mới cúi xuống cầm lại cặp sách để đi về phòng. Trước khi tôi rời đi, anh trai vẫn kịp vươn tay xoa rối mái tóc đã dài quá vai của tôi.

Tôi về phòng mình cất cặp sách, lấy một bộ đồ mới rồi sang phòng tắm chung của hai anh em ở trên tầng để tắm rửa. Tuy là rất mệt, rất muốn nhanh chóng tắm xong để đi ngủ nhưng cái thói quen chăm sóc da mà mẹ rèn cho tôi từ nhỏ lại chẳng hề buông tha cho tôi ngày nào.

Cả việc chăm sóc tóc cũng vậy.

Cứ ba ngày một lần thì tôi lại phải bỏ thời gian để cắm rễ trong nhà tắm hết hơn hai tiếng để chăm sóc cho vẻ ngoài của mình.

Nhưng bù lại, tôi sẽ có thời gian để nằm ngâm mình thư giãn trong bồn tắm lớn để thả lỏng phần nào tinh thần.

Tôi trở về phòng sau khi xé mở bao mặt nạ được tôi để sẵn trên bồn rửa mặt lúc trước khi đi tắm. Ngay khi cửa phòng vừa được mở, thì tôi đã hơi giật mình vì có người trong phòng.

“Asahi?”

Tôi bước vội vào trong phòng, cũng thuận tay đóng lại cánh cửa. Anh ngồi dưới thảm lông được lót trong phòng, nghiêng người dựa vào giường ngủ của tôi. Tôi gọi thêm hai tiếng nhưng lại không hề nghe thấy tiếng anh đáp lại.

“Anh ơi?”

Tôi bước đến bên cạnh anh, trong phòng không mở đèn nên tầm nhìn cũng rất mờ nhạt. Nhưng cũng chẳng biết tại sao, tôi lại có thể nhìn thấy rất rõ góc nghiêng khuôn mặt của Asahi, hơn nữa còn có thể nhìn thấy được cả những chi tiết nhỏ nhất.

Giống như đã từng thấy qua rất nhiều lần, đến mức thân thuộc, khắc sâu vào trong bộ nhớ.

“Anh ơi.”

Tôi cẩn thận gọi anh thêm lần nữa, bàn tay đặt lên bờ vai rồi lay nhẹ. Lông mi của anh run nhẹ nhưng anh vẫn chìm vào giấc ngủ. Tôi cẩn thận đứng dậy rồi leo lên giường, lấy chiếc gối nằm đặt xuống thảm, thuận theo chiều nằm của giường ngủ.

Tôi lại rời khỏi giường, lại tìm cách làm thế nào để có thể đỡ anh ấy nằm xuống. Thể trạng của Asahi lớn hơn tôi rất nhiều, mỗi khi được anh ấy ôm trong lòng, tôi đều rất dễ dàng lọt thỏm trong vòng tay của anh ấy.

“Asahi…”

Tôi nhẹ nhàng nâng đầu của anh rời khỏi thành nệm, để đầu của anh tựa vào vai của tôi, rồi lại loay hoay tìm cách để có thể giúp anh nằm xuống gối. Ngay lúc tôi đang không biết phải làm như thế nào thì đã bị anh vòng tay qua eo ôm chặt lấy.

“Anh tỉnh lại từ lúc nào vậy?”

“Từ lúc em bước vào phòng…”

Giọng nói của Asahi vẫn còn có chút ngái ngủ, anh hơi nghiêng đầu cọ chóp mũi của mình lên cần cổ của tôi khiến cho tôi không nhịn được mà phải rụt cổ lại. Hơn nữa, tóc mái của anh cũng vì bị cọ mà xù lên chạm vào lớp mặt nạ trên mặt tôi rồi bết dính lại với nhau.

“Asahi, em…”

Tôi còn chưa kịp nói hết câu thì đã ngã ngửa về phía sau. Tôi cũng đã chuẩn bị tinh thần cho việc này, dù sao trong phòng cũng đã được lót thảm lông rất dày nên cũng sẽ không cảm thấy đau.

“Xin lỗi em, may mà anh vẫn đỡ kịp.”

“Cái tính này của anh đến khi nào mới chịu sửa?”

“Em muốn nói… đến cái tính nào của anh? Hửm?”

Tôi biết là do anh cố tình, tôi phát hiện ra điều này cũng chỉ là nhờ vô tình biết được mà thôi.

Lần đó là mùa đông học kì một năm tôi học lớp chín, trùng hợp hôm đó cũng là lễ Giáng Sinh.

Tối hôm đó tội cuộn tròn cả cơ thể trong bộ đồ bông dày màu hồng nhạt, chân mang dép bông hình chân mèo, trong túi áo còn nhét thêm hai cái túi làm ấm tay.

Tôi cùng Nguyên Diệp ở trong phòng khách nhà tôi chăm chú xem chương trình Giáng Sinh.

Đêm đó, anh trai về rất muộn, còn về cùng với anh Asahi… nếu là chuyện trong quá khứ, thì có nên gọi anh ấy là Masato hay không nhỉ…

Tôi tự nhấn chìm mình vào cái quá khứ mơ hồ đang chạy lại trong đầu, hoàn toàn không nghe thấy tiếng anh đang gọi tên tôi, cho đến khi tôi cảm nhận được cơn đau từ bả vai.

Con rắn này lại cắn tôi nữa rồi.

“Anh… đúng là chẳng chịu sửa cái tính này một chút nào cả.”

Tôi buông thõng cả hay tay, mặc kệ việc anh đang nằm đè trên người mình. Cảm giác bị đè nặng tuy có chút khó chịu nhưng lại giúp tôi cảm thấy yên tâm hơn.

“Bỗng nhiên em chẳng có phản ứng gì… anh cũng chỉ có thể gọi em tỉnh lại bằng cách này thôi.”

Mùi máu tràn ra rất nhạt, cảm giác đau rát đánh thẳng lên đại não rất rõ ràng. Tôi không trách anh, dù sao cũng chẳng còn cách nào khác để có thể kéo tôi ra khỏi cái trạng thái “tắt nguồn” tạm thời đấy cả…

“Asahi… anh có nhớ được lần đầu tiên anh đè em ra như thế này là lúc nào không?”

“Là hôm em hoàn thành buổi thi vào cấp ba, tối hôm đó em đau dạ dày, còn ấm ức khóc cả một đêm.”

Asahi liếm lên vết cắn do chính anh ấy tạo ra trên bả vai của tôi, sau khi máu không còn chảy nữa thì rời khỏi người tôi, ngồi xuống bên cạnh. Tôi không vội trả lời, chỉ nhìn anh một lúc rồi nghiêng người ngồi dậy.

Asahi kéo tôi đứng dậy rồi mở đèn trong phòng. Tôi ngồi xuống giường, mở máy ảnh của điện thoại để xem vết cắn trên bả vai.

Không sâu lắm, tầm khoảng hai đến ba ngày thì vết cắn sẽ tan, mặc áo sơ mi đi học cũng không có vấn đề gì.

“Chẳng lẽ anh nhớ sai rồi sao?”

Asahi cầm theo laptop của tôi ngồi xuống giường, sau một hồi lăn lộn tới lui thì cái máy của tôi cũng được khởi động.

“Em không biết, anh tự mình nhớ đi.”

Tôi tắt điện thoại, ngồi dịch sang một bên. Với tay vào ngăn tủ đầu giường giúp anh lấy dây sạc laptop và tai nghe.

“Anh mượn tay nhé. Đợi đến khi em tốt nghiệp đại học, anh sẽ đổi cho em chiếc khác.”

Cũng chẳng biết thanh niên này làm thế nào lại tìm ra được cái nhẫn đôi “cũ” của chúng tôi dù cho tôi đã cẩn thận giấu đi. Để bây giờ, anh ấy lại một lần nữa đeo chiếc nhẫn đó vào ngón giữa bàn tay trái của tôi.

Tôi chăm chú nhìn chiếc nhẫn màu đen nơi ngón áp út của anh, trong đầu xuất hiện rất nhiều thắc mắc, rất muốn hỏi… nhưng cuối cùng cũng chỉ có thể nuốt hết tất cả xuống bụng rồi xem như không có gì.

“Vậy thì em cho anh chút thời gian, anh sẽ cố gắng tự mình nhớ lại. Em có gì muốn hỏi không? Anh sẽ thành thật trả lời.”

Tôi nhìn anh, rồi lại cúi đầu nhìn đôi bàn tay đeo nhẫn đang tay trong tay của chúng tôi. Cảm giác không giống thật cho lắm, những chuyện này giống với một giấc mơ không có thật hơn.

Trong giấc mơ này, em chỉ muốn được nắm lấy tay anh, cùng nhau tay trong tay đi đến ngôi nhà nhỏ với mái ngói đỏ tươi ở một nơi chỉ chúng ta biết.

Trước hiên nhà bằng gỗ gió thổi nhẹ, anh ngồi nơi bậc thang thấp, trong tay ôm một chú mèo nhỏ với đôi mắt màu xanh u buồn.

Tôi tự dứt mình khỏi dòng suy nghĩ, nghiêng người tựa vào vai anh. Bây giờ có hỏi gì cũng vô dụng, bởi vì tôi hiểu rõ chính bản thân mình sẽ không tin tưởng hoàn toàn vào những lời mà anh nói.

Tôi không dám tin bởi vì bản thân vẫn chưa thật sự bỏ ra quá nhiều cho mối quan hệ này, cho nên, tôi thật sự không muốn đặt niềm tin ở anh.

Dù cho, tôi thật sự rất thích anh.

Dù cho, mối quan hệ này luôn đem lại cho tôi cảm giác đau đớn đến kiệt quệ, tôi vẫn luôn không ngừng thích anh.

Dù cho, tôi vẫn luôn không ngừng tự nhắc mình không được tin tưởng vào anh.

Nhưng rồi cái thành trì chống đối yếu ớt này, cũng sẽ sớm sụp đổ mà thôi.

Asahi tìm cái bàn gấp mà tôi thường dùng để đặt trên giường mỗi khi lười biếng để kê laptop. Anh ngồi dựa lưng vào tường, bắt đầu stream R:S.

Tôi không muốn chơi cho lắm. Lại như lúc chiều nằm trên đùi của anh rồi chập chờn ngủ được ít nào hay ít đó.