Mặt Trăng

Chương 9: Little beast




"Hôm đó mẹ đi chuyến tàu lúc mấy giờ?"

"Tầm giờ con tan học đấy. Nhớ đến đón mẹ nhé, ba con không về chung được nên mẹ lo lắm."

"Con biết rồi, con sẽ tới đón mẹ nên mẹ đừng lo lắng quá."

"Yuki, gần đây vẫn ổn chứ con?"

"Con ổn mà, ít nhất là bây giờ."

Tôi tắt máy rồi quay lại giường, bây giờ chỉ mới là ba giờ sáng. Tôi tỉnh lại cũng được một lúc, có lẽ mẹ tôi đã quên mất việc chênh lệnh múi giờ nên mới gọi cho tôi vào giờ này.

Gần đây tôi luôn buồn ngủ vào ban ngày, thậm chí lúc đang đứng tôi cũng có thể ngủ gục và ngã xuống sàn. Vì sắp thi cuối kỳ nên tôi có thể gạt bạn cùng lớp với lý do áp lực để trốn tránh. Cũng may là tôi chỉ bị thế này nặng hơn vào giữa mùa hè, còn bây giờ chỉ là đầu mùa nên tôi vẫn có thể chịu được.

"Cửu Ngọc, hôm nay cùng nhau đi về không?"

"Hôm nay không được, tớ phải ra ga tàu đón mẹ."

"À, vậy tạm biệt. Ngày mai gặp lại nhé."

"Ngày mai gặp lại."

Bạn học bây giờ của tôi rất tốt, ít nhất vẫn tốt hơn số bạn bè cũ của thành phố tôi từng sống trước đây. Đợi cả nữa tháng, cuối cùng mẹ tôi cũng quay về rồi.

"Con đang đứng ở ga tàu. Mẹ đến đâu rồi?"

"Khoảng mười phút nữa là mẹ tới ga."

"Vâng ạ, vậy mẹ cẩn thận chút. Đừng có để quên đồ."

Tôi chỉnh lại áo sơ mi, chỉnh lại búi tóc, dù mấy hôm nay ngủ không ngon lắm nhưng ít nhất cũng không thể để mẹ nhìn thấy tôi quá tiều tụy.

Có tận hai chuyến tàu vào ga, tôi cố gắng tìm bóng dáng của mẹ trong dòng người đông đúc. Cái chiều cao thấp đến đáng thương này của tôi, tại sao trong nhà các anh đều trên mét bảy còn tôi thì lại không kia chứ.

"Yuki!!"

"Mẹ ơi~"

Dòng người đông như vậy nhưng lúc nào mẹ cũng có thể tìm thấy những đứa con của mình. Mẹ tôi vẫn còn rất trẻ, sau khi tốt nghiệp đại học năm hai mươi mốt tuổi thì mẹ đã kết hôn với ba tôi. Trong mùa thu cùng năm đó anh hai của tôi đã ra đời. Mùa hè của sáu năm sau thì anh ba chào đời. Còn tôi thì lại là chuyện của mùa đông hai năm sau đó.

Sau đó ba tôi đã đi can thiệp triệt sản để mẹ tôi không phải chịu đau thêm một lần nào nữa dù cho ba tôi rất muốn có một cô con gái. Mẹ và ba đã to tiếng với nhau về việc có nên sinh tôi ra hay không vì sau khi sinh anh ba sức khoẻ của mẹ đã yếu đi nhiều, thêm cả việc ông ngoại vừa mất không lâu nên tinh thần của mẹ tôi cũng bị ảnh hưởng. Nhưng mẹ vẫn chọn nuôi dưỡng và sinh tôi ra một cách khoẻ mạnh.

Tôi thật sự rất biết ơn.

"Con và Natsu đã làm hoà chưa?"

"Anh ba vừa tỏ tình với người anh ấy thích, bị người ta hỏi ngược lại giờ vẫn chưa dám trả lời."

"Mẹ đang hỏi chuyện giữa Yuki và Natsu kia mà."

"Vẫn chưa ạ."

"Hai đứa nhanh làm hoà đi, Aki sắp về rồi đấy. Đến khi Aki về mà hai đứa vẫn còn giận nhau bị Aki mắng là mẹ không bênh đâu."

"Là do anh ba gây chuyện trước, con sẽ không chủ động xin lỗi đâu."

Tôi và mẹ cùng nhau trở về nhà, trên đường đi chúng tôi đã kể cho nhau nghe rất nhiều chuyện, kể cả chuyện tôi và Hanzawa đang quen nhau. Mẹ tôi có vẻ rất hứng thú, vừa nghe vừa hỏi với giọng điệu rất phấn khích.

Giống như mẹ đang tự kể về câu chuyện tình yêu của chính mình dựa vào câu chuyện của tôi vậy.

Mẹ không nói cho anh ba biết là mẹ sẽ về, khi anh ấy thấy mẹ bước vào nhà thì anh ấy đã hốt hoảng lắm. Còn chạy ra cửa nhìn đến mấy lần xem ba có về cùng hay không cho đến khi mẹ nói ba vẫn chưa về được đâu thì anh ấy mới thở phào một hơi. Nhưng lại sợ run người sau khi tiếp tục nghe mẹ nói là anh hai sắp trở về.

Tối đó tôi và anh ba đã cùng ngồi xuống gỡ bỏ đi nút thắt của nhau thông qua sự dẫn dắt của mẹ. Trước đây, việc này thường do anh hai giúp chúng tôi làm, nhưng hiện tại anh ấy không có ở nhà nên mẹ đã đứng ra để giúp chúng tôi.

Lý do mà Tần Phong Diệt gây chuyện với tôi thật ấu trĩ, đến mẹ tôi nghe xong còn phải đánh vào vai anh ấy một cái.

"Con tự nhìn lại mình xem, có ai làm anh giống như con không?"

"Mẹ à, sao lúc nào mẹ cũng bênh nó chứ không phải con vậy?"

"Con tự ý bỏ em ở nhà một mình, còn nổi nóng với em mà không có lý do, còn làm em bị ngã nữa. Con còn tự cho là mình đúng à?"

"Nhưng mà con có lý do riêng của con, hơn nữa nó đã học cấp ba rồi cũng đâu còn nhỏ nữa."

"Lý do riêng của con chính là mặc kệ cảm xúc của em rồi bỏ chạy đi mất à? Còn nữa, con gọi ai là nó? Con cũng chỉ mới có cấp ba thôi, giỏi thì con đừng có chạy!"

Tôi ngoan ngoãn ngồi ăn kem trong khi mẹ và anh ba đang chạy thi với nhau tận mấy vòng trong phòng khách. Lần nào anh ấy chọc mẹ cáu lên cũng sẽ bị mẹ mắng cho một trận, sau đó là tới ba vì trong nhà này với ba tôi mà nói thì con cái cũng chỉ là tai nạn trên con đường yêu đương với mẹ tôi mà thôi.

"Con ra mở cửa."

Trong lúc đang chuyển kênh truyền hình thì tôi nghe có tiếng chuông cửa. Anh ba cũng bị mẹ bắt được, tai trái của anh ấy bị mẹ nắm đến đỏ hết cả lên. Tôi lon ton chạy ra mở cửa, trong miệng vẫn còn ngậm que kem đang ăn dở, tóc tai cũng xù hết cả lên.

"Chào buổi tối, Cửu Ngọc."

"A, sao anh lại qua đây?"

"Anh đã gọi cho em rất nhiều nhưng em đều không trả lời. Anh lo lắm nên ôm vận may qua đây tìm thử."

Tôi cầm que kem trong tay, thở dài một tiếng rồi ngồi xụp xuống trước cửa, tôi gục đầu nhìn xuống đất, hai cánh tay ôm lấy đầu, nhỏ tiếng trả lời anh.

"Em quên mất là phải gọi điện báo cho anh."

"Em không sao là được rồi." - Anh ngồi xuống đối diện tôi, vươn tay xoa đầu tôi. Biết vậy lúc nãy tôi đã tắm sớm để kịp gội đầu rồi.

"Yuki, ai tới vậy con?"

Anh giúp tôi đứng dậy, sau đó thì cúi người chào mẹ tôi. Nhìn cái biểu cảm đó của mẹ tôi mà xem, rõ ràng là muốn hóng chuyện, gấp đến mức dép đi trong nhà cũng xỏ nhầm mỗi màu một chiếc.

"Là bạn trai của con." - Tôi nắm lấy tay anh, bình thản trả lời.

"Vậy hai đứa còn không mau vào nhà đi, cứ đứng ngoài cửa làm gì?"

Mẹ tôi quay lưng đi vào trong phòng khách trước, còn dặn tôi nhớ lấy dép đi trong nhà mới cho anh. Hanzawa căng thẳng tới mức nắm chặt tay tôi, sau khi mẹ tôi đi vào trong nhà rồi thì anh mới bình tĩnh lại một chút.

"Mẹ em biết chuyện rồi sao?"

"Em kể với mẹ rồi, anh không cần phải quá lo đâu."

"Mẹ em không có phản ứng gì sao? Kiểu con trai mình lại đi thích một đứa con trai khác... Mẹ em không có chút phản ứng nào luôn sao?"

"Khi nghe em kể mẹ em hào hứng lắm. Anh đừng quá lo, trong mắt mẹ em chỉ cần không làm chuyện vi phạm pháp luật thì mẹ cũng không để ý lắm đâu."

Tôi cười khúc khích, kéo anh vào nhà thay dép rồi đóng cửa chính lại. Có lẽ việc mẹ tôi dễ tính như vậy là chuyện mà anh ấy không đoán trước được. Cho đến khi vào tới phòng khách và ngồi xuống ghế rồi mà anh ấy vẫn không thể ngồi một cách tự nhiên.

"Hanzawa đã ăn tối chưa cháu?"

"Cháu chưa ạ."

"Vậy thì cùng nhau ăn tối nhé, mấy đứa muốn ăn gì?"

"Con muốn ăn mì lạnh."

"Không được, bụng em yếu không ăn lạnh được. Ăn lẩu Tứ Xuyên đi, trời nóng đi ăn lẩu là đúng nhất."

"Bao tử của Cửu Ngọc gần đây không tốt, không ăn lẩu được đâu."

"Cháu còn biết được cả khẩu vị của Yuki à?"

"Dạ?"

"Con không nói tên tiếng Nhật của mình cho Hanzawa biết à?"

Mẹ tôi lại bắt đầu khơi màu chiến tranh rồi. Mỗi lần mẹ hứng thú với chuyện gì, thì đều sẽ bắt đầu tạo ra mấy màn hiểu lầm nho nhỏ xong rồi lại cười đến run cả người sau khi hạ màn.



"Là do em thích nghe anh gọi em là Cửu Ngọc hơn, chứ không phải em không muốn nói."

Tôi quay sang nhìn Hanzawa thuần thục giải thích. Không phải tôi không thích tên tiếng Nhật của mình, chỉ là đã quen với việc chỉ có một mình mẹ và anh hai gọi tôi như vậy, nghe giống như tên ở nhà dành cho đứa trẻ được gia đình yêu thương nhất.

"Ừ, em thích là được." - Anh xoa đầu tôi còn mỉm cười rất dịu dàng.

"À, thì ra Yuki thích nét mặt như vậy. Hồi nhỏ Natsu cũng dịu dàng với con giống như vậy nè, không biết sao lúc lớn lại thay đổi tính tình hết trơn."

"Lúc đấy em ấy còn bé mà, bây giờ đã cấp ba rồi. Bây giờ nó ngang như cua ấy làm sao mà con mềm mỏng với nó được?"

"Lại gọi ai là nó đấy?"

"Đau mẹ ơi, đau con."

Sofa trong nhà được làm khá cao, căn bản chỉ cần tôi và mẹ ngồi xuống thì bàn chân sẽ luôn cách sàn nhà một đoạn khoảng năm centimet. Mẹ tôi thích đung đưa bàn chân lắm, cả tôi cũng vậy. Tôi vui vẻ ngồi xem mẹ tôi xử lý anh trai.

"Em đang rất vui, đã làm hoà với Phong Diệt rồi sao?"

"Anh nhìn ra được à?"

"Mỗi khi em vui, thì em đều đung đưa chân. Còn khi tức giận thì chân mày sẽ nhăn lại, ánh mắt cũng rất hung dữ nữa."

"Anh cũng để ý đến mấy chi tiết nhỏ thật đấy."

"Vì vậy nên anh mới phát hiện ra em. Năm em mười hai tuổi, cả cơ thể nho nhỏ đều được cái áo phao màu trắng đó bọc lại nhưng mà lại không thể nào bọc hết được sự cô đơn và sợ hãi của em. Lúc đó anh thấy khó chịu lắm, rất muốn chạy tới nắm lấy tay em rồi hỏi em có sao không."

"Cả lúc anh gặp lại em khi em mười bốn tuổi à?"

"Lần đó thì anh lại sợ chỉ bản thân anh thôi thì lại không đủ. Tuy bề ngoài em vẫn rất vui vẻ nhưng mắt em lại không hề cười. Anh tự hỏi trong hai năm không gặp em đã gặp phải chuyện gì để vết thương trong lòng em không lành lại được."

Tôi không trả lời trong đầu cứ túc tắc mấy dòng suy nghĩ rời rạc cố gắng liên kết lại với nhau. Ký ức cũng rất vụn vặt, từng mảnh vỡ nhỏ xíu cứ len lỏi đợi tôi chạm vào.

Tôi đã quên đi chuyện gì?

Tôi đã mất đi cái gì?

Tôi không nhớ nữa, trí nhớ của tôi luôn không tốt, rất hay quên. Những chuyện đau khổ, buồn bã ngày xưa tôi luôn không muốn nhớ lại. Tôi không muốn nhớ lại lý do tại sao mẹ lại khóc, tại sao anh ba lại tức giận, tại sao ba luôn phải làm việc với luật sư. Còn anh hai, lúc đó anh ấy ở đâu?

Tôi cứ ngồi bần thần như vậy, tai thì ù đi, tiêu cự của mắt cũng lúc rõ, lúc mờ. Hanzawa ngồi ra phía sau lưng tôi, kéo tôi ngồi dựa vào trong lòng anh. Bỗng nhiên nước mắt trào ra, mắt tôi rất xót và cũng rất đau. Tôi không giữ nổi tỉnh táo nữa, chỉ muốn đi ngủ, ngủ một giấc thật dài.

"Yuki, uống thuốc thôi con."

Tôi mơ màng nhận lấy viên thuốc và ly nước từ tay mẹ, uống xong rồi tôi lại dựa vào anh mà ngủ một giấc ngắn. Trong lúc mơ màng tôi nghe mọi người đang nói về chuyện của anh ba và Nguyên Diệp. Tất nhiên là anh trai tôi chẳng mở miệng nói tiếng nào cả, toàn là mẹ hỏi rồi bạn trai tôi trả lời.

"Vậy là Nguyên Diệp muốn Natsu quan tâm đến mình nhiều hơn cả việc Natsu quan tâm đến Yuki. Nhưng mà chuyện này làm sao có thể đem ra so sánh kia chứ?"

"Nguyên Diệp dù sao cũng là con một nên cháu thấy cũng sẽ khó để em ấy hiểu được tình cảm giữa Cửu Ngọc và Phong Diệt và tình cảm giữa em ấy và Phong Diệt là hai chuyện hoàn toàn khác nhau."

"Cũng phải nhỉ, cô có ba đứa em trai nên cô cũng có thể hiểu. Việc thấy người yêu mình thân thiết với anh, chị em trong nhà, nói những việc mình không hiểu, những chuyện mình không biết trong lòng sẽ thấy khó chịu lắm."

"Mày không có ý kiến gì à?"

"Ý kiến gì bây giờ? Tao còn không suy nghĩ được gì đây. Cửu Ngọc là em trai tao, từ lúc bé tí tao đã chăm sóc cho em ấy rồi, bên trong tao nó đã tự hình thành phản xạ vô điều kiện là sẽ luôn nhìn xem em ấy đang như thế nào và cũng sẽ lo lắng khi em ấy không ở dưới sự quan sát của tao."

"Vậy thì giao Cửu Ngọc cho tao đi. Tao sẽ thay mày chăm sóc cho em ấy."

"Mày nằm mơ thêm mấy giấc nữa đi."

"Ý cô thế nào ạ?"

"Cháu muốn hỏi về chuyện gì?"

"Về Cửu Ngọc, cô có thể yên tâm giao em ấy cho cháu ạ."

"Cô biết là cháu có ý tốt, nhưng mà hỏi một người mẹ về việc đem con của bà ấy đi thì không nên đâu. Cô không cấm cản hay gây khó dễ gì chuyện hai đứa yêu nhau, nhưng đừng tìm cách tách các con trai của cô ra khỏi gia đình. Chuyện đó không vui đâu."

"Cháu không có ý đó đâu ạ. Chỉ là từ ngày Phong Diệt xác định được tình cảm của mình thì Cửu Ngọc đã rất tổn thương. Cháu chỉ là muốn thuận theo tự nhiên từ lúc đó đến bây giờ tiếp tục ở bên cạnh em ấy, cũng có thể giúp Phong Diệt giải quyết được nút thắt hiện tại."

"Cũng phải nhỉ, nhưng mà tình trạng của Yuki không đơn giản như cháu thấy trong thời gian thằng bé ở với cháu đâu. Có gì hãy hỏi thêm Natsu nhé, dù sao thì thằng bé cũng đã chăm sóc cho Yuki từ bé đến giờ mà."

Tôi cảm giác được có ai đó đang kéo cái áo sơ mi mà tôi đang mặc. Tôi mơ màng tỉnh lại, vừa mở mắt ra đã bị chùm đèn trên trần nhà làm cho loá mắt đến nhắm chặt lại.

"Yuki dậy nào con, tắm rửa rồi ăn tối nào."

Tôi cứ mơ hồ thức dậy dưới sự giúp đỡ của Hanzawa, đầu tôi cứ lâng lâng như trên mây vậy, tác dụng phụ của thứ thuốc ức chế này thật khó chịu.

"Natsu để ý Yuki nhé, thằng bé chưa tỉnh táo nên có thể sẽ ngã trong nhà tắm đó."

Nhờ có anh ba mà tôi cũng đã tắm rửa sạch sẽ một cách an toàn. Cơ thể thoải mái rồi tôi cũng tỉnh táo hơn nhiều, ăn uống cũng ngon miệng hơn và trạng thái cơ thể cũng tốt hơn.

"Chổ này đề đã cho em biết V rồi, phải lắp ngược công thức lại thì em mới có thể tìm được chất cần tìm."

"Viết phương trình trước đã, cân bằng vào. Nhiêu đó thôi mà để nhắc hoài."

"Anh ấy la em kìa."

Tôi nhìn Hanzawa mè nheo, chỉ là làm bài tập thôi có cần phải tới hai người thay nhau giảng bài cho tôi không. Tôi vốn dĩ không cần, nhưng họ cứ khẳng định là tôi sẽ cần. Làm nhanh quá thì anh ba nói tôi không cẩn thận, làm chậm quá thì ảnh hưởng đến việc anh Hanzawa ôn bài. Thật sự không biết phải làm như thế nào cho tốt nữa.

"Mấy đứa nhớ ngủ sớm đó nha, mẹ lên phòng trước đây. Cũng trễ rồi nên Hanzawa cứ ở lại đi cháu, ngủ ở phòng Yuki cũng được."

"Vâng ạ."

"Cháu cảm ơn ạ."

Anh ba đợi đến khi mẹ đi khỏi liền lườm tôi đến cháy mặt, còn lên giọng cảnh cáo nữa chứ.

"Đừng có làm gì bậy bạ trong phòng đấy."

"Anh bị điên à?"

Tôi đạp anh ấy một cái, nếu có làm gì bất thường thì tôi đã làm từ sớm lúc ở nhà anh Hanzawa rồi, còn đợi anh trai cảnh cáo hay canh chừng ở nhà có người chắc.

"Cửu Ngọc vẫn còn nhỏ lắm, tao cũng không phải kiểu thích bắt nạt trẻ con."

Tôi làm xong bài tập thì thu dọn lại sách vở, hai anh ấy do là cuối cấp, bài tập nặng hơn nên đến giờ chỉ mới xong hơn một nữa. Tôi với lấy điện thoại, nằm gối đầu lên chân anh Hanzawa bắt đầu thời gian riêng của bản thân.

Tôi bấm điện thoại thêm một lát rồi ngủ thiếp đi. Trong lúc mơ màng, hình như tôi còn nghe được tiếng anh ba đang cãi nhau với bạn trai tôi về đáp án của bài tập mà họ vừa giải ra nữa.

Tôi bỗng nhiên nhận ra một chuyện, những buổi tối tôi được ngủ cùng anh Hanzawa tôi đều ngủ rất ngon và không bị thức giấc nữa chừng. Thậm chí tôi còn không nằm mơ thấy giấc mơ khó chịu kia nữa. Tôi nhìn sang người đang nằm bên cạnh, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy yên tâm đến lạ thường.

Chiều hôm nay tôi lại bị anh trai và người yêu bé nhỏ của anh ấy quay như chong chóng. Sau một lúc giằn co thì anh Hanzawa cũng đã lôi được ông anh trai đáng mến của tôi đến lớp tăng cường để tôi có thể về nhà trước.

"Cửu Ngọc, chúng ta về thôi."

Tôi đứng ngây người ra một lúc, trong lúc tôi đang thả hồn trôi đi thì Nguyên Diệp đã đi đến và kéo tôi về lại.

"Đi thôi, tối nay về nhà cậu ăn cơm. Mẹ tớ đi ăn tiệc rồi nên không có ai nấu cơm hết."

"Cô Miyuki về rồi sao? À, phải cậu muốn ăn gì, tớ nấu cho cậu."

"Ăn mì ý cũng được đấy."

"Được, hôm nay khá nóng nên chúng ta mua thêm kem nhé."

"Tùy cậu."

Tôi cùng Nguyên Diệp đi song song với nhau, vừa đi vừa nói. Chúng tôi ghé cửa hàng tiện lợi mua đồ, sau đó lại ghé tiệm sách để tôi mua linh tinh vài thứ khác.

Sau khi ăn tối xong thì hai chúng tôi ngồi làm bài tập trong phòng khách. Với sức học của tôi thì không mất quá nhiều thời gian, bài tập về nhà so với đề luyện thi cũng chỉ là dạng cơ bản không nhất thiết phải tốn quá nhiều thời gian vào đó.

Tôi chỉ cho Nguyên Diệp vài mẹo để cậu ấy có thể tự giải bài tập, rồi trở về ngồi trong góc sofa mở R:S lên.

[Hệ thống: Thần chủ Huyền Cực hệ phái pháp sư Ruru Riru trực tuyến.]

Bang hội - Bailing: Riruuuuuu @RuruRiru



Bang hội - Rafa: gần đây có ai lạ nhắn tin cho em không?

Bang hội - Ruru Rỉu: người lạ? Em chặn tin nhắn người lạ nên không nhận được gì đâu.

Bang hội - Clarke: may mà Riru ở bang mình nhỉ, chứ không lỡ gây chuyện mà muốn xin lỗi chắc phải tới tết quá.

Bang hội - Rafa: gần đây em online nhiều nên mấy bang khác cũng khá dè chừng. Có mấy người nhắn cho chị nói muốn xin thông tin cá nhân của em.

Bang hội - Ruru Riru: tụi này bị rãnh à? Chị lập danh sách được không, em với Bailing đi dẹp tụi nó.

Bang hội - Bailing: được đó, lâu rồi chúng ta không cùng nhau đi PK rồi.

"Cậu có gì muốn nói với tớ đúng không?" - Tôi để điện thoại xuống sofa, dời mắt nhìn về phía Nguyên Diệp.

Từ nãy đến giờ cậu ấy cứ len lén nhìn tôi hết mấy lần khiến tôi khá khó chịu. Cảm giác như từng cử động của bản thân đều bị người khác theo dõi vậy.

"À, cũng có mấy chuyện tớ vẫn luôn thắc mắc..."

"Vậy cậu hỏi đi, mấy khi có cơ hội thế này." - Tôi thoát hẳn game rồi tắt điện thoại. Tìm tư thế thoải mái nhất ngồi tựa vào sofa.

"Cậu thích anh Hanzawa từ khi nào vậy?"

"Từ năm lớp chín. Vừa gặp đã thích rồi."

"Sớm như vậy à?"

"Chứ cậu cũng thích anh trai tớ trong tầm khoảng thời gian đó còn gì?"

Khuôn mặt của Nguyên Diệp bắt đầu đỏ ửng lên như con tôm luộc. Cậu ấy vừa lắc đầu, vừa xua tay. Sau đó lại lấy hai tay ôm kín mặt.

"Xem cậu kìa, nghĩ cái gì cũng đều viết hết lên mặt rồi."

Tôi tặc lưỡi một cái, bóc cái kẹo được anh Hanzawa đưa lúc chiều vào miệng. Điện thoại của tôi cứ rung lên không ngừng, nhưng tôi chẳng hề để tâm lắm. Lâu lâu lại nhìn một cái sau đó thì lại đặt điện thoại xuống.

"Vậy, tại sao cậu lại thích anh ấy?"

"Tớ thích khuôn mặt của anh ấy. Anh ấy rất đẹp mà, đúng không? Với khuôn mặt đó thì sẽ rất khó để tìm được người thứ hai đấy."

Tôi đổi tư thế nằm dài xuống sofa, trong đầu liền vẽ lại khuôn mặt của anh ấy, tỉ mẫn từng chút một. Nếu không phải vì khuôn mặt của anh ấy quá hoàn hảo thì tôi cũng đã chẳng chú ý nhiều đến thế. Nếu cần người khác để so sánh thì trong nhà tôi vẫn một người ba, ba người cậu và hai anh trai.

Tôi thật sự rất tò mò, mẹ tôi kiếp trước không biết đã tích được bao nhiêu công đức để kiếp này có thể gặp được ba tôi và còn dư cho tôi mượn dùng để gặp được một người bạn trai hoàn mỹ đến vậy.

"Cửu Ngọc, tớ muốn xin lỗi cậu chuyện lúc ở công viên. Là do tớ có những suy nghĩ không đúng nên đã gây ảnh hưởng đến cậu.. Cửu Ngọc tớ không phải có ý muốn giành anh trai với cậu, đó chỉ là đòi hỏi ích kỷ của bản thân tớ thôi."

Nguyên Diệp qua một lúc lâu mới lên tiếng. Tiếng nấc của cậu ấy kéo tôi về lại với thực tại, cậu ấy cứ vừa nói vừa khóc. Tôi rời khỏi sofa ngồi xuống sàn bên cạnh cậu ấy, vỗ vài cái vào vai an ủi cậu ấy.

"Khóc cái gì chứ, không phải lúc trước tớ đã nói là sẽ nhường anh trai của tớ cho cậu còn gì."

Tôi với lấy khăn giấy trên bàn giúp Nguyên Diệp lau nước mắt dính trên mặt, còn phải tìm thuốc nhỏ mắt vì mắt cậu ấy mỗi khi khóc xong đều rất dễ bị khô.

"Tớ ổn rồi, không sao nữa đâu."

Tôi ngồi cách cậu ấy một chút, với tay lấy điện thoại trên sofa kiểm tra thông báo trên màn hình. Anh Hanzawa gởi tin nhắn tới nói hôm nay tan học sớm, anh ấy sắp về đến nhà của tôi rồi.

"Tớ về trước nhé, anh ba tan học rồi." - Tôi vơ hết sách vở đang ngổn ngang trên bàn bỏ vào balo, nhặt lấy điện thoại nhét vào túi quần rồi chạy ra cửa.

"Cậu chậm một chút không lại ngã bây giờ."

Nguyên Diệp chạy theo sau lưng tôi, giúp tôi giữ cửa mở hờ trong khi tôi đang mang giày.

"Cậu đừng trốn anh trai của tớ nữa, ít nhiều cũng phải nghe anh ấy nói chứ. Tuy EQ của anh ấy hơi thấp nhưng cũng không phải là kiểu ngờ nghệch đâu."

"Tớ biết rồi, tớ sẽ suy nghĩ."

"Vậy nhé, ngày mai..."

"Hanzawa cậu có thể đứng lại nghe tớ nói một chút thôi được không?"

Tôi vừa định mở lớn cửa để ra ngoài thì nghe thấy giọng con gái truyền đến, còn đang gọi tên anh. Tôi giật mình đóng sập cửa lại, cánh tay tê rần, dọc theo sống lưng vừa lạnh vừa nóng khiến tôi nôn nao khó chịu.

"Lên ban công phòng tớ đi." - Nguyên Diệp nắm lấy tay tôi, kéo tôi chạy một mạch lên lầu.

Bên dưới là anh trai tôi và Hanzawa vừa trở về từ lớp tăng cường, đi sau lưng họ còn có một bạn nữ. Nhìn lại thì hình như chính là cô nàng đã luôn chặn đường tôi mấy buổi chiều ra về trước đây.

Tôi chăm chú quan sát bên dưới. Anh trai tôi đã đứng sang một bên để cô nàng kia nói chuyện với anh Hanzawa. Họ đứng cách nhau một khoảng, cứ mỗi khi cô bạn kia tiến lên một chút thì anh ấy cũng sẽ lùi đi một chút để bảo trì khoảng cách giữa hai người.

Đúng là một anh bạn trai đáng tin cậy.

Tôi đứng tựa người vào lan can, một tay chống cằm, cẩn thận quan sát giống như đang xem một bộ phim truyền hình. Anh trai giống như cảm giác được có người đang theo dõi liền ngước lên nhìn chúng tôi.

Nguyên Diệp chạm phải mắt anh ấy nhưng không tránh đi, còn vẫy tay với anh ấy. Anh trai tôi hơi lúng túng cứ nhìn lên cúi xuống đến mấy lần, sau đó còn cười ngốc một cái. Nhìn cái điệu bộ này buồn cười chết đi được.

"Anh Hanzawa!"

Đột nhiên cô nàng kia lao nhanh về phía anh, còn muốn nắm lấy tay anh ấy. Tôi không biết phải làm gì, cũng không thể nào nhảy từ lầu một xuống mà cản hai người họ. Chỉ có thể gọi to tên của anh.

Cô nàng kia bị tôi làm cho giật mình liền tức giận ra mặt, sau khi bình tĩnh lại thì chỉ thẳng tay về phía tôi mà hét lên.

"Tần Cửu Ngọc! Tại sao cậu cứ thích nhúng tay vào phá hoại chuyện của tôi vậy hả? Có tên con trai nào giống như cậu không?"

Tôi cười khúc khích, chỉ nhìn cô nàng đó một lúc nhưng không nói thêm gì. Tôi nắm lấy tay Nguyên Diệp lần nữa kéo cậu ấy xuống lầu đi ra ngoài.

"Chị nói tôi phá hoại chuyện của chị? Tôi phá chị chuyện gì chị nói tôi nghe xem thử."

Tôi đẩy Nguyên Diệp về phía anh trai, còn tôi thì bước đến đứng chen vào giữa anh và chị ta.

"Sao nào? Chị không nói được hay để tôi nói giúp cho nhé. Chị chặn đường tôi hết lần này đến lần khác, lúc nào cũng muốn dò địa chỉ nhà của anh Hanzawa từ tôi. Không cạy được miệng tôi nên bây giờ chị làm kẻ bám đuôi luôn à?"

"Cô ấy chặn đường em? Tại sao lại không nói với anh?" - Anh nắm lấy bả vai tôi, xoay người tôi lại đối diện với anh.

Tôi có chút sợ hãi, cơ chế tự bảo vệ mình của tôi lại tự động kích hoạt. Hai mắt đầy nước chỉ chực chờ trào ra. Tôi biết là anh lo lắng cho tôi, nhưng mà khi nhìn thấy anh tức giận tôi bất giác lại cảm thấy nổi sợ bao trùm lấy cả cơ thể mình. Không thể cử động, không thể hít thở, không thể phản kháng.

"Anh.. anh xin lỗi, anh không nên tức giận với em. Doạ em sợ rồi, anh xin lỗi."

"Uây, sao mấy đứa không vào nhà mà lại đứng ở ngoài hết như vầy?"

Tôi đẩy anh ra, lau nhanh nước mắt dính trên mặt rồi xoay người lại. Tiêu rồi, rắc rối duy nhất của tôi và anh trai đã về rồi.

"Hiện trường gì đây? Đánh ghen à?"

"Mẹ à, mẹ đừng có đoán mò với mấy cái chủ đề đó được không?" - Tôi mệt mỏi vò đầu, nhưng mẹ tôi có vẻ chẳng để ý gì lắm. Nhìn còn có vẻ rất vui nữa.

"Rồi, Yuki đừng hóng hớt nữa mà hãy vào nhà với mẹ, hai đứa nhóc đang đứng đằng kia cũng vậy. Masato nói chuyện với bạn xong cũng vào nhà ăn tối nhé, mẹ có mua bánh kem này."

"A, vâng ạ.."

"Con không đi, con phải nói rõ ràng cho nhỏ này hi..."

"Được rồi, mau vào nhà thôi. Nguyên Diệp cầm bánh giúp mẹ nào. Trời tối lắm rồi nên lát nữa con nhớ gọi xe cho bạn về nhé."

Mẹ tôi đặt tay lên vai anh vỗ một cái, sau khi đưa bánh kem cho Nguyên Diệp cầm thì trực tiếp nắm lấy cổ áo sơ mi của tôi mà kéo tôi vào nhà. Lần này thì hay rồi, ăn mắng đã đời luôn.

Sau khi vào nhà mẹ liền giục tôi đi tắm rồi vào bếp hâm lại đồ ăn tối cho hai anh. Tôi đứng ngơ ngác một lúc, cho đến khi mẹ lại giục tôi đi tắm thì tôi mới gấp gáp chạy đi.

Tắm xong tôi ngoan ngoãn ngồi trên sofa để mẹ sấy tóc giúp tôi. Còn không ngừng trấn an tôi mọi chuyện rồi sẽ ổn. Tôi cứ như ngồi trên đống lửa, cả cơ thể bồn chồn không thể ngồi im.

Phải đến nữa tiếng sau tôi mới nghe được tiếng mở cửa và nhìn thấy anh đi vào phòng khách. Tôi ngay lập tức chạy đến ôm chầm lấy anh, ngay khi tôi ngửi được mùi hương quen thuộc thì cơ thể liền thả lỏng, trong lòng cũng bớt cồn cào hơn.

"Được rồi, con để cho thằng bé ăn tối đã rồi hai đứa hẳn âu yếm nhau có được hay không?"

"Không thích~ Lúc ba mẹ ở cùng nhau cũng toàn như thế còn gì."

Tôi dụi mặt mình vào lòng anh, cố gắng cảm nhận từng chút một. Anh dỗ tôi mất một lúc tôi mới đồng ý thả tay ra cùng anh đi vào trong phòng bếp. Nhìn thấy anh trai cùng Nguyên Diệp nói chuyện với nhau, tôi không còn cảm thấy khó chịu nữa. Dù chưa triệt để nhưng ít nhiều chúng tôi đều đã nói chuyện với nhau. Thời gian tới, có lẽ tôi cũng không cần phải trốn tránh hay giúp hai người bọn họ tránh mặt nhau nữa rồi.