Hô hấp của Đường Y trầm bổng:
“Em không muốn biết…”
Phong Sính lại cười. Anh bế cô đi chầm chậm đặt xuống giường.
“Nhưng bây giờ anh lại muốn nói!”
Cô bị anh đẩy nằm xuống chiếc giường lớn êm ái. Hai tay cô che mặt mình lại.
“Phong Sính nhưng em còn chưa tắm.”
Phong Sính luồn tay vào chiếc váy của Đường Y. Tay vòng ra phía sau bóp lấy cặp mông đào săn chắc.
“Ưm. Đau em!”
Anh nhìn cô chằm chằm. Miệng thì xin lỗi nhưng tay liên tục xoa nắn.
Đến lúc Đường Y vùi đầu vào lòng ngực của anh, giọng run run.
“Em… Muốn đi tắm trước…”
Anh không đành lòng mà dừng tay. Đường Y đẩy anh ra. Phong Sính bị một cảm giác trống rỗng xâm chiếm.
Đường Y chạy vào nhà tắm xả nước. Tiếng nước truyền ra bên ngoài ngược lại khiến lòng anh như bị hỏa thiêu.
Phong Sính ngồi trên giường. Bàn tay nói lỏng cà vạt. Từng giây trôi qua giống như cả ngàn năm. Cổ họng anh khô khốc định đứng dậy uống nước thì phía sau đã cảm nhận được Đường Y đang ôm anh.
Bàn tay ấm áp mịn màng vòng ra trước, chạm lên cơ bụng 6 múi săn chắc.
Đầu cô dựa vào tấm lưng của anh.
“Phong Sính!”
“Hửm?”
Anh quay lại đối mặt với cô. Không ngờ chiếc khăn đang quấn trên người cô trượt xuống. Toàn bộ cơ thể nóng bỏng trần trụi ở trước mắt.
Đường Y lấy tay nhặt khăn tắm nhưng chiếc khăn đã bị Phong Sính lấy tay ném sang một bên.
“Phong Sính, anh tính làm gì đó?”
“Ngắm em.”
Thân ảnh cao lớn tiến đến bế cô vào lòng mình đặt cô lên giường.
Trước mắt anh đồi núi xuân xanh, bất giác anh lấy bàn tay xoa nắn bầu ngực căng tròn mọng nước kia. Miệng nhỏ hôn vào cái bụng phẳng lì mịn màng. Anh đưa chân đặt ở giữa đôi chân thon dài của cô.
Hơi thở mang theo nhiệt dường như muốn thiêu đốt cô gái nhỏ trước mặt.
“Anh… muốn…”
Phong Sính vừa dứt lời, bàn tay thoăn thoắt cởi cúc áo sơ mi ra. Áo sơ mi bị anh ném lên sàn nhà không thương tiếc.
Khóe mắt Đường Y giật giật. Mắt không dám nhìn thẳng, tay cô che lại nơi tư mật. E then run rẩy.
“Không được. Hôm nay em đến tháng.”
Tưởng đâu lời nói này đã dội được lửa ở trong người anh nhưng không ngờ tay anh đã nắm lấy cô đặt lên đỉnh đầu.
Tay còn lại cởi khóa quần mang thứ ấm nóng kia đặt vào bên trong.
Theo động tác đẩy, nước mắt Đường Y trào ra. Tiếng rên rỉ nhỏ lọt vào tai anh:
“Ưm… Đau em…”
Thứ cưng cứng nổi đầy gân kia kịch liệt ra vào. Mồ hôi trên trán anh rơi lã chã.Anh ôn nhu thủ thỉ:
“Anh sẽ nhẹ nhàng mà…”
Nhưng động tác đã phản bội anh. Từng cái đẩy mạnh làm nước mắt Đường Y không ngừng giàn giụa.
“Ưm… A…”
Tiếng rên rỉ của cô cộng thêm tiếng da thịt va chạm kịch liệt không ngừng vang lên khiến căn phòng dù đang bật thấp nhiệt độ thành sa mạc nóng bỏng.
“Phong Sính, anh không mang “áo mưa”? Anh không sợ bẩn sao?”
Anh không trả lời chỉ thấy eo cô bị anh bóp chặt. Động tác rất nhanh và mạnh khiến bụng dưới của cô đau đớn khó chịu. Đường Y thỏ thẻ rên rỉ.
“Nhưng mà… Em không muốn có con!”
Cô đẩy anh ra tưởng đâu sẽ buông tha cô. Nhưng anh xoay người cô lại. Gấp gáp trả lời qua loa:
“Không có đâu em đừng lo.”
Một lúc sau cô cảm nhận được thứ ấm nóng tràn vào người. Đường Y bật khóc rất lớn.
“Huhu… Em đã nói em không muốn có con!”
Phong Sính hôn lên trán cô:
“Ngoan! Tin anh đi, thời kỳ này dù có ra ở bên trong cũng không thể có con.”
Đường Y nhăn mặt, logic kiểu gì vậy?
“Anh nói thật?”
“Thật! Nhưng mà nếu em không tin, chúng ta có thể làm lại.”