Biệt thự của Trần gia, hôm nay cả nhà vui vẻ khi Trần Vỹ dẫn con dâu tương lai ra mắt họ. Tiểu Ngạn mang theo gương mặt bất mãn đi vào trong cùng anh, từ hôm qua đến giờ khi biết cô mang thai, anh còn lố bịch hơn cả Đường Duật Hành. Những bộ đồ xinh đẹp của cô đã không cánh mà bay, thay vào đó là những bộ đồ bầu rộng thùng thình này.
\- 'Cẩn thận\, bậc thang\.' Trần Vỹ đỡ lấy cô\, khẩn trương nói\.
Nhưng bất mãn là vậy, ngược lại trong lòng lại có chút vui, nhìn anh khẩn trương như vậy mà tim cô đập liên hồi, bỏ qua đấu khẩu, cô ngoan ngoãn nhẹ nhàng bước lên.
\- 'Thiếu gia\, tiểu thư\.' Người giúp việc thấy họ liền lễ phép chào hỏi\.
Tiểu Ngạn gật đầu như đáp lại, bước vào đến phòng khách, áp lực càng tăng lên, bố mẹ của Trần Vỹ đang ngồi ở đó, thấy hai người đến mẹ anh liền đứng dậy.
Cả hai vẫn còn khỏe mạnh và gương mặt ai cũng phúc hậu, hiền lành. Mẹ Trần vui vẻ nói :'Aiza, đây là con dâu của ta thật sao? Mau lại đây, xinh đẹp quá.'
\- 'Cháu chào hai bác\.' Cô cúi đầu\, nói\, hít thở không thông\.
Trần Vỹ kéo cô lại :'Được rồi, mẹ, đừng làm cô ấy sợ.'
\- 'Không sao\, đừng lo\, cháu tên là gì?' Mẹ cô đỡ lấy cô rồi cả hai ngồi xuống chiếc ghế gần đó\.
Tiểu Ngạn rụt rè trả lời :'Bác cứ gọi cháu là Tiểu Ngạn được rồi ạ!.'
\- 'Tiểu Ngạn\, Tiểu Ngạn\, xinh đẹp quá\. Rốt cuộc thằng tiểu tử này cũng chịu dẫn một người phụ nữ đàng hoàng về nhà\.' Mẹ Trần vui vẻ nói\.
Bố Trần cười :'Hai đứa tiến triển đến đâu rồi? Có thể cưới luôn được không? Thằng tiểu tử này lông bông nhiều quá rồi.'
\- 'Tất nhiên là phải cưới gấp rồi\, bảo bảo trong bụng cô ấy làm sao đợi được\.' Trần Vỹ nâng ly trà rồi phấn khích nói\.
Mẹ Trần hai mắt ngạc nhiên :'Con bé mang thai rồi sao?'
\- 'Vâng\.' Trần Vỹ tự hào gật đầu\.
Tiểu Ngạn xấu hổ đỏ bừng mặt, bậc phụ huynh vui mừng. Mẹ Trần thân thiết nói.
\- 'Thế bố mẹ con ở đâu? Để chúng ta đến hỏi con\. Phải nhanh chóng mới được\, ôi\, ta không thể tin mình sắp được làm bà nội rồi\.'
Tiểu Ngạn hơi e dè, cô nhỏ giọng :'Cháu..thật ra..cháu sống ở...'
Bất ngờ hai bàn tay ấm áp ôm lấy bả vai cô, Trần Vỹ mỉm cười :'Cô ấy sống ở cô nhi viện từ nhỏ.'
\- 'Tội nghiệp quá\, ta xin lỗi con nhé\!\.' Mẹ Trần nắm lấy tay cô\, lo lắng nói\.
Tiểu Ngạn thở phào, mọi chuyện đều trải qua tốt đẹp, cũng may bố mẹ anh là người dễ tính.
\- 'Vậy tuần sau hai đứa kết hôn nhé\!\.' Bố Trần nói ra một câu khiến cô sửng sốt\.
Có cần gấp như vậy không?
Kết quả, Đường Duật Hành và Khương Gia Hy đang hưởng tuần trăng mật ở Pháp chỉ mới một tuần đã phải bay gấp về. Khương Gia Hy hơi giận cô vì việc quan trọng này lại giấu kĩ như thế, nhưng rồi vẫn rất vui cho bạn mình.
Tại lễ đường, Trần Vỹ khẩn trương đứng cạnh cha xứ đợi sự xuất hiện của Tiểu Ngạn, bên cạnh là bố mẹ Trần cũng đang trông ngóng.
Cánh cửa mở ra, một cô dâu xinh đẹp với bộ váy trắng như thiên thần nhẹ nhàng bước đi, Khương Gia Hy mặc một bộ váy màu hồng phấn, trên đầu có một vòng hoa dẫn Tiểu Ngạn đi vào trong.
Đi đến trước mặt Trần Vỹ, Khương Gia Hy mỉm cười :'Chúc cậu hạnh phúc mãi mãi nhé! Hôm nay cậu rất đẹp.'
Tiểu Ngạn mỉm cười, nắm lấy tay Trần Vỹ đi về phía trước. Đường Duật Hành ra đỡ lấy Khương Gia Hy ngồi xuống ở hàng ghế.
\- 'Anh Trần Vỹ\, anh có đồng ý lấy cô Tần Tử Ngạn làm vợ\, nguyện một đời chăm sóc cô ấy\, dù là ốm đau hay bệnh tật cũng không xa rời\.'
Trần Vỹ gật đầu :'Con đồng ý.'
\- 'Cô Tần Tử Ngạn\, cô có đồng ý lấy anh Trần Vỹ làm chồng\, nguyện một đời yêu thương\, chăm sóc anh ấy\. Dù là giàu sang hay nghèo hèn cũng nguyện ở cạnh anh ấy?'
Tiểu Ngạn mỉm cười :'Con đồng ý.'
\- 'Được\, hai con hãy trao nhẫn cho nhau\.'
Sau khi trao nhẫn, Trần Vỹ cúi đầu xuống hôn cô thì bàn tay Tiểu Ngạn chắn trước mặt anh :'Không được, trôi son.'
\- 'Anh có chê em xấu đâu\.' Trần Vỹ nói rồi nắm lấy tay cô\, cúi đầu hôn lên môi cô\.
Mọi người đứng bên dưới vô tay chúc mừng nồng nhiệt.
\- 'Ta tuyên bố hai con chính thức trở thành vợ chồng\.'
Khương Gia Hy đứng bên này nhìn sang Joy Lia đang đứng một mình ở góc kia, cô ấy gầy đi nhiều quá, chỉ có cái bụng đang nhô lên cho người ta may ra đoán được cô đang mang thai.
\- 'Em đi đâu vậy?' Đường Duật Hành lo lắng hỏi\.
Khương Gia Hy mỉm cười :'Em ra nói chuyện với Lia, anh ở đây nhé! Lát nhớ uống ít thôi.'
Đường Duật Hành không yên tâm lắm, anh đỡ lấy cô đi về phía đó rồi mới ra ngoài. Lần trước hôn lễ của anh Trần Vỹ đã tiếp khách thay, rất hiển nhiên lần này anh phải trả lại.
Lý Kiệt thì không bao giờ uống rượu, vì vậy lần này anh khổ.
\- 'Nhìn cô gầy đi nhiều quá\! Cô không ăn uống thêm sao? Đứa bé phát triển là nhờ vào dinh dưỡng của người mẹ đấy\.' Khương Gia Hy nắm lấy tay Joy Lia rồi nói\.
Joy Lia hơi nhíu mày, vì mắt cô bây giờ đã hơi mờ đi, với khoảng cách gần như vậy thì mới nhìn thấy rõ.
\- 'Ba tháng đầu ai cũng sẽ như vậy mà\.'
Khương Gia Hy hỏi :'Đường Gia Huy chưa chịu trách nhiệm với cô sao?'
Joy Lia cười :'Chịu trách nhiệm sao? Anh ấy không yêu tôi, chịu trách nhiệm làm gì?'
\- 'Nhưng chả lẽ bây giờ cô định sống vậy?' Không thể được\.'
Joy Lia nhíu mày :'Có gì mà không được?.'
\- 'Làm mẹ đơn thân rất vất vả\, sau này bao nhiêu chuyện chỉ mình cô giải quyết\. Để tôi nói chuyện lại với anh ta\, không thể quá đáng như vậy\.'
Joy Lia cười, sẽ rất vất vả sao? E là muốn cũng không được nữa rồi, vì sau khi sinh đứa trẻ này, cô với nó đã âm dương cách biệt.
Vì con của người đàn ông ấy mà cô đánh đổi mạng sống của mình, có đáng không?
Đáng, hoàn toàn đáng. Chỉ cần những thứ thuộc về Đường Gia Huy đều đáng, bởi vì cô thật sự yêu anh. Yêu cái vẻ nhẫn tâm, lạnh lùng ấy, nhưng đến bây giờ cô đã quá mệt mỏi với nó rồi.
Khương Gia Hy ôm lấy cô :'Đừng lo lắng, tôi sẽ giúp cô.'
Joy Lia lắc đầu :'Đừng, tôi có thể giải quyết được. Cảm ơn cô nhiều lắm, có cô làm bạn đó là điều may mắn với tôi.'
Khương Gia Hy mỉm cười, lúc này Tiểu Ngạn đi đến :'Hai người đang nói chuyện gì thế?'
\- 'Không có gì\, chỉ là vài chuyện linh tinh thôi\.' Khương Gia Hy mỉm cười nói\.
Tiểu Ngạn gật đầu, nhìn Joy Lia :'Đám cưới của Gia Hy rồi, đám cưới của tôi rồi, Joy Lia, khi nào đến lượt cô thế?'
Joy Lia cười chua xót, cô cũng chẳng biết mình có được đám cưới hay không nữa.
Đến tối, Trần Vỹ hiên ngang đi vào phòng tân hôn, anh hôm nay đã uống rất ít để chuẩn bị cho đêm tân hôn của mình. Nhưng rồi khuôn mặt xịu xuống, tiểu nha đầu này lại đi ngủ trước.
\- 'Tần Tử Ngạn\, em\.\.\.em dám\.\.ngủ trước\, ai cho em như vậy?'
Tiểu Ngạn mơ màng mở mắt ra :'Ồn ào quá, khuya rồi, không ngủ anh định làm gì?'
\- 'Em\.\.\.em không biết đêm nay là đêm tân hôn của chúng ta sao?'
Tiểu Ngạn lôi chăn trùm đầu mình :'Nhưng em đang mang thai mà, không phải bác sĩ đã dặn anh rồi sao?'
\- 'Nhưng anh đã hỏi Lý Kiệt rồi\, chỉ cần nhẹ nhàng thôi là được\, đêm đó Đường Duật Hành cũng nhẹ nhàng\, bạn em cũng có làm sao đâu\.'
Tiểu Ngạn ngồi bật dậy :'Anh nói cái gì? Anh hỏi Lý Kiệt sao? Tên khốn này, tên biến thái.'
Cô tức giận lấy cái gối ném vào mặt anh.
Ở một căn phòng nào đó, Lý Kiệt đi từ trong phòng tắm đi ra, anh đưa tay rút một cuốn sách rồi ngồi xuống ghế sofa, bỗng nhiên 'hắt xì' một tiếng, rồi lắc đầu.
Hai tên này chuyện gì cũng hỏi anh, là vì số bác sĩ nên vậy sao?
Trần Vỹ đè Tiểu Ngạn xuống giường, kẹp lấy chân cô rồi hôn tới tấp lên mặt cô. Tiểu Ngạn ban đầu hơi tức giận nhưng rồi cũng dịu lại, đêm tân hôn cũng không thể trôi qua vô vị như vậy.
\- 'Khoan đã\, để em lấy cái này\.' Tiểu Ngạn chợt dịu giọng nói\, rồi đẩy anh ra\, đi về phía tủ quần áo\, lấy ra một sợi dây thừng và một chiếc roi\.
Tiểu Ngạn đi đến gần anh :'Anh vừa rồi hứa với em là sẽ nhẹ nhàng, nhưng em không hứa, thất lễ nhé! Ông xã.'
\- 'Em\.\.\.em làm gì? A\.\.\.đừng\.\.\.đau\.\.tha anh\.\.\.'
Cuộc sống của họ chỉ toàn đấu khẩu miệng, xung đột nhỏ nhưng thật ra đó lại là hạnh phúc của họ. Trần Vỹ anh không một lời oán trách hay than vãn, vì anh yêu cô, chỉ cần đó là điều cô thích.
Cũng may...
Cũng rất may là họ không trải qua sóng gió gì, có thể thuận lợ đến cạnh nhau, nhưng họ vẫn rất chân trọng nhau.
Từ nay về sau đã là một nửa của nhau thì phải yêu thương, chăm sóc và tôn trọng lẫn nhau.