Mau Xuyên Nghịch Tập: Boss Thần Bí, Đừng Trêu Chọc Lung Tung

Chương 407




<em><strong>Tác giả: Vân Phi Mặc

Chuyện trên mạng, Kha Hoành biết, cách giải quyết tốt nhất chính là tiếp tục quay, mới có thể bịt miệng người đời.

Nhưng mà đến giờ ông còn không gặp được Bạch Quân Ngọc.

Đến ngày thứ tư, Bạch Quân Ngọc cuối cùng gặp ông.

Kha Hoành bị đưa vào văn phòng, người đàn ông sau bàn làm việc vẫn đang chuyên chú đọc văn kiện. Kha Hoành không dám quấy rầy, an tĩnh ngồi trên ghế sofa ở khu nghỉ ngơi.

Chờ khoảng chừng một giờ, Bạch Quân Ngọc cuối cùng buông bút, ngẩng đầu nhìn Kha Hoành.

Bạch Quân Ngọc nhìn thoáng qua đồng hồ, lãnh đạm nói với ông ta: "Ông chỉ có năm phút."

"Năm phút là đủ rồi." Kha Hoành nhìn người đàn ông trước mắt, trong trí nhớ của ông thật sự không có cảnh nào đắc tội anh.

"Bạch tổng, tôi muốn biết nguyên nhân." Kha Hoành cũng không hàm hồ.

Chết cũng phải để ông chết minh bạch, nếu không mơ mơ hồ hồ chết thế này thì thật quá nghẹn khuất.

Bạch Quân Ngọc lạnh lẽo nhìn ông ta, "Kha đạo thật mau quên, quên là mấy ngày nay đã làm gì."

Kha Hoành nhăn mày, không rõ nguyên do.

"Chu Phong, tiễn khách."

Chu Phong nghe tiếng, đi đến trước mặt Kha Hoành, "Kha đạo, mời."

Sau khi rời khỏi tập đoàn Bách Thế, Kha Hoành vẫn luôn suy nghĩ gần đây mình làm gì. Tỉ mỉ nhớ lại chuyện mình làm gần đây, xem có bỏ qua sai sót nào không.

Trợ lý nhìn bộ dáng 'thất hồn lạc phách' ấy, rất lo lắng, "Kha đạo, chú không sao chứ?"

Kha Hoành không để ý đến hắn, đi thẳng.

Trợ lý sợ ông xảy ra chuyện, nhắm mắt theo đuôi.

Kha Hoành nhớ Bạch Quân Ngọc đột nhiên tham gia buổi tiệc tối, lúc tới buổi tiệc... Ông đột nhiên mở bừng mắt, cuối cùng cũng biết nguyên nhân.

Kha Hoành gấp gáp muốn xác nhận, vội vàng gọi cho Chu Phong.

Chu Phong thấy số Kha Hoành cũng không kinh ngạc, giống như lời Boss, ông gọi lại rất nhanh.

"Xin chào."

Kha Hoành vội vàng hỏi: "Có phải vì Bắc Vũ Đường không?"

Chu Phong nhếch môi, "Boss của chúng tôi bảo tôi nói với ông một chuyện, nếu ông có thể vô duyên vô cớ đổi cô ấy, vậy triệt tư còn cần lý do à? Về chuyện này, mong Kha đạo giữ bí mật. Kha đạo cũng không hy vọng chuyện như thế này xảy ra lần hai đâu nhỉ?"

Kha Hoành tức giận ngắt điện thoại, sắc mặt xanh mét.

Ông hoàn toàn không ngờ, nguyên nhân vậy mà lại xuất hiện trên người một diễn viên. Lúc trước nghe nói Bắc Vũ Đường có hậu đài, lại không biết là ai, giờ cuối cùng đã biết.

Đáng chết!

Kha Hoành nghĩ đến tình huống mấy ngày nay gặp phải, sao có thể không biết sự lợi hại của Bạch Quân Ngọc. Ông chẳng qua chỉ là một đạo diễn, sao có thể chống lại anh.

Trợ lý thấy sắc mặt Kha Hoành xanh mét, rất khẩn trương.

Vừa nãy hắn nghe được tên 'Bắc Vũ Đường', chẳng lẽ bộ phim gặp trở ngại là vì cô?

Trợ lý rất kinh ngạc, không phải nói Bắc Vũ Đường không có chỗ dựa sao?

Kha Hoành quay lại nhìn trợ lý, "Cái gì nên nói, cái gì không nên nói, cậu hẳn phải tự hiểu. Nhớ, có những người chúng ta không thể đắc tội được."

Trợ lý rùng mình, nhiều ngày nay theo Kha Hoành chạy ngược chạy xuôi, tự nhiên hiểu ý ông.

Bạch Quân Ngọc này rốt cuộc có địa vị như thế nào!

"Vâng, tôi hiểu."

Kha Hoành ngồi trên xe, trợ lý đuổi kịp.

Hôm sau, Weibo chính phủ đưa tin, bộ phim 'Vương triều Đại Đường' tạm ngừng quay, nguyên nhân là vì thân thể Kha đạo không khỏe, không thể tiếp tục quay đúng hạn.

Đây là tin chính phủ tuyên bố với bên ngoài, còn trong giới giải trí thì lại hoàn toàn khác. Thời gian trước đã có tiếng gió, đầu tư có vấn đề.

Giờ việc tạm dừng quay đã chứng minh lời đồn.

Trên chuyên bay từ thành phố ven biển bay về thành phố H, Bắc Vũ Đường lật tạp chí giải trí, khi lật đến tin của 'Vương triều Đại Đường', đồng tử cô hơi co lại.

Thời gian trước 'Vương triều Đại Đường' tuyên truyền rất phô trương, giờ lại kết thúc như vậy, ai cũng không thể ngờ.

"Tạm dừng quay." Bắc Vũ Đường có dự cảm không lành.

"Minh. Có phải Bạch Quân Ngọc ra tay không?" Bắc Vũ Đường hỏi.

[Đúng vậy.] Minh lãnh đạm đáp.

"Đây không tính là tôi vi phạm quy tắc đâu nhỉ?" Bắc Vũ Đường không tự giác mà hơi nhíu mày.

[Ký chủ vẫn chưa biết gì, tất nhiên không tính.]

Bắc Vũ Đường thở phào một hơi.

Ngọc tỷ nghiêng đầu nhìn thoáng qua tạp chí cô đang lật, "Đang định nói với em, không ngờ em đã thấy trước."

"Chuyện từ lúc nào?" Bắc Vũ Đường hỏi.

"Mấy hôm trước đã nghe được tiếng gió, nói là tài chính có vấn đề. Đêm qua mới chính thức thông báo." Ngọc tỷ nhìn chằm chằm cô, nở nụ cười 'âm hiểm'. "Chị nghe nói là Kha đạo đắc tội người ta, người đó hẳn là vị kia nhà em nhỉ?"

Ha hả, khứu giác của chị nhạy bén ghê ấy.

Bắc Vũ Đường cười gượng hai tiếng, "Không thể nào."

Ngọc tỷ hồ nghi nhìn cô, hoàn toàn không tin lời cô nói, "Kha đạo là người thế nào, trong giới vẫn biết. Lần này lại đột nhiên đắc tội nhân vật lớn nào đó, với tính cách của ông ta hẳn là không thể. Như vậy, rất có khả năng là ông ta vô ý đắc tội, tổng hợp lại, chị có lý do hoài nghi chuyện này có liên quan đến em."

"Hahaha." Bắc Vũ Đường dứt khoát nhắm mắt nghỉ ngơi, không để ý tới chị ấy.

Ngọc tỷ thấy thế, càng tin tưởng chính là vị bạn trai mới của cô làm. Xem ra người đàn ông kia không tệ, ít nhất còn ra mặt thay Vũ Đường.

****

Dương Phỉ Nhi nghĩ ngày lành của mình tới rồi, nhưng không ngờ phú thương mình mới leo lên được lại nhìn trúng một người mẫu nhỏ, đá cô ta đi.

Cô ta mới đi theo người kia nửa tháng, đã bị đá, khiến cô ta tức đến giậm chân.

Càng buồn bực hơn là, vốn nghĩ có thể lộ mặt trong bộ phim mới của Kha đạo, tăng danh khí và địa vị lên, khiến sự nghiệp của mình thăng lên một bước, nào ngờ phim lại ngừng quay.

Thời gian này cô bồi tên đầu heo kia hoàn toàn trở thành lãng phí.

Nhưng mà, lúc người ta xui xẻo, uống nước lạnh cũng sẽ mắc răng, vừa nhận được mấy quảng cáo thì đều bị người ta chiếm hết.

Cô ta cứ như là bị vận rủi quấn thân, liên tục xui xẻo.

Dương Phỉ Nhi không tin mình sẽ xui xẻo như thế, nên nghĩ theo thuyết âm mưu, "Tần tỷ, chị nói xem có phải có người nhằm vào em không?"

Trực giác của phụ nữ luôn rất nhạy bén, chỉ là cô ta không nghĩ ra là ai. Cô ta nghĩ có thể là Bắc Vũ Đường, nhưng mà nghĩ lại thì lại thấy không thể nào.

Nếu cô có bản lĩnh như thế, không thể nào bị cô ta đá đi dễ dàng như thế.

Người đại diện Tần tỷ trấn an, "Em đừng nghĩ nhiều, chỉ là trùng hợp mà thôi."

Dương Phỉ Nhi nhíu mày, "Thật sự chỉ là trùng hợp sao?"

"Đương nhiên. Thời gian này em cứ nghỉ ngơi có tốt. Có thông cáo chị sẽ báo cho em." Tần tỷ ôn nhu nói.

"Được, em biết rồi."

Tần tỷ ra ngoài, nụ cười trên mặt nhạt đi.

Cô ấy nhìn thoáng qua cánh cửa phòng đóng chặt, nhẹ nhàng thở một hơi thật dài.

Phỉ Nhi, em cũng không thể trách chị, ai bảo em chọc vào người không nên chọc.

****

Trên xe bảo mẫu, Ngọc tỷ đưa một văn kiện cho Bắc Vũ Đường.

"Đây là tư liệu em bảo chị tìm."

Bắc Vũ Đường chọn mấy cái trong số đó, "Ngọc tỷ, chị đưa những tài nguyên này cho Trương Cảnh Tuyên."

Ngọc tỷ thấy kịch bản cô chọn không tệ, tuy không phải sản xuất lớn, nhưng cả kịch bản và đoàn sản xuất đều không tồi.

"Em thật sự chuẩn bị cho hắn?" Ngọc tỷ lại xác nhận.

"Đương nhiên."

Ngọc tỷ thật ra không muốn, nhưng nghĩ đến kế hoạch của Vũ Đường, chị cũng không phản đối nữa.

Vì chứng tỏ Bắc Vũ Đường đối tốt với Trương Cảnh Tuyên, Ngọc tỷ tự mình đưa những tài nguyên này qua. Vì tránh sau này khi tiếng xấu của hắn lan ra làm ảnh hưởng đến Vũ Đường mà thôi.

Ngọc tỷ cố ý tìm chỗ hẻo lánh, ngụy trang chính mình thật tốt.

Trương Cảnh Tuyên khi nhận được điện thoại của Bắc Vũ Đường thì đã biết chị mang gì đến. Tuy Trương Cảnh Tuyên rất bất mãn với địa điểm mà Ngọc tỷ chọn, nhưng sau khi vào phòng thì đã thay bằng khuôn mặt ôn nhuận ấm áp.

"Ngọc tỷ." Trương Cảnh Tuyên tiến vào phòng, tháo kính râm xuống, mỉm cười chào hỏi.

Ngọc tỷ giống trước kia, lãnh đạm chào lại, "Đây đều là Vũ Đường tìm cho cậu, phải nắm cho chắc. Bên kia cũng đã chào hỏi qua, nhưng còn phải xem sự cố gắng của cậu."

Trương Cảnh Tuyên tự nhiên hiểu, "Cái này em hiểu. Phiền chị cảm ơn Vũ Đường giúp em."

Ngọc tỷ không lạnh không nhạt đáp, "Cám ơn thì thôi. Chờ sau này cậu tiến xa rồi thì đừng cô phụ Vũ Đường là được."

Trương Cảnh Tuyên trịnh trọng nói: "Ngọc tỷ yên tâm. Trương Cảnh Tuyên em không phải hạng người không biết báo đáp. Vũ Đường là người em thích, cũng là mẹ của con em sau này."

"Nhớ kỹ lời cậu nói hôm nay." Ngọc tỷ để đồ lại rồi rời đi.

Chị vừa đi, ánh mắt Trương Cảnh Tuyên nóng cháy nhìn đồ vật trên tay, lời vừa nói đã sớm vứt lên chín tầng mây rồi.

Trương Cảnh Tuyên thu đồ về, gọi cho Bắc Vũ Đường, không ai nghe máy, gọi lần hai không được, trực tiếp nhắn một tin, nội dung rất đơn giản: biểu đạt sự tương tư của hắn.

Bạch Quân Ngọc từ phòng tắm ra thấy di động của Bắc Vũ Đường sáng lên, khóe mắt lướt qua, chú ý tới tên người gửi, ánh mắt hơi ngừng lại.

Anh nhìn thoáng qua người đang say ngủ, cầm di động, mở khóa, khi nhìn thấy nội dung tin nhắn, sắc mặt lập tức trầm xuống.

Anh biết Trương Cảnh Tuyên là ai.

Nếu là Bắc Vũ Đường lúc trước, anh sẽ không quan tâm cô ấy có người mình thích hay ở bên người đàn ông nào không. Nhưng giờ cô tới, anh không thể làm như không thấy.

Bạch Quân Ngọc tự nhiên sẽ không nghĩ Đường Nhi nhà anh thích tên kia, làm vậy tất nhiên là có nguyên nhân, còn nguyên nhân là gì, Bạch Quân Ngọc không định hỏi.

Bạch Quân Ngọc để điện thoại về chỗ cũ, khoác một chiếc áo tắm dài, đi đến ban công gọi một cuộc.

"Chu Phong, cậu tra cho tôi gần đây hành tung của Ngọc tỷ thế nào, đã từng tiếp xúc ai."

Bạch Quân Ngọc chú ý tới người trên giường có vẻ sắp dậy, lập tức ngắt điện thoại rồi đi vào phòng.

Anh đến giường, ngồi xuống bên cô. Cô vừa mở mắt đã thấy khuôn mặt tuấn mỹ của anh.

"Mấy giờ rồi?"

"Năm giờ chiều." Bạch Quân Ngọc ôn nhu hỏi, "Muốn tắm không?"

"Có." Cô chuẩn bị đứng dậy, Bạch Quân Ngọc một tay bế cô lên, đi nhanh về phía phòng tắm.

"Anh có thể ra ngoài." Bắc Vũ Đường nhìn người đàn ông nào đó còn chây lỳ ở lại phòng tắm.

Bạch Quân Ngọc cong môi lộ ra một nụ cười mê người, "Anh vừa lúc cũng muốn tắm."

Bắc Vũ Đường nhìn mái tóc ướt của anh, yên lặng trợn tròn mắt, "Muốn tắm thì đợi lúc đi."

"Vợ à, tắm cùng đi, tiết kiệm chút tiền nước." Bạch Quân Ngọc cởi áo tắm dài ra, tùy tay ném xuống đất.

Lý do này, cô cho max điểm.

Khi Bắc Vũ Đường ngây người, Bạch Quân Ngọc đã nhanh chóng vào bồn tắm, thành thạo lột đồ của cô.

"Vợ à, chồng kỳ cho em." Ngon tay thon dài vuốt qua phần lưng cô, bắt đầu xoa ấn. Bắc Vũ Đường thích ý hưởng thụ sự phục vụ của anh, chỉ là......

Cô bắt lấy cái tay không thành thật nào đó, giọng nói kiều mị nhè nhẹ, "Anh ấn ở đâu thế?"

Anh cúi xuống bên tai cô, hơi thở nóng rực phả vào da cô, làm cơ thể cô run nhè nhẹ, "Nó cũng mệt, cần mát xa."

Bắc Vũ Đường trừng anh một cái, "Háo sắc!"

"Chỉ cần sắc của em." Nụ hôn của anh rơi xuống.

Độ ấm trong phòng tắm cao lên, thỉnh thoảng còn nghe tiếng bọt nước xô vào nhau.

****

Úc Khả Tâm gần đây rất không thoải mái, nguyên nhân không có gì ngoài việc quảng cáo cô ta nhận gần đây thường xuyên bị cướp mất, khiến kẻ vốn không nhiều tài nguyên lắm như cô ta càng trở nên dậu đổ bìm leo.

Úc Khả Tâm gọi cho Trương Cảnh Tuyên, rất nhanh đầu bên kia đã bắt máy.

"Cảnh Tuyên, anh đang ở đâu?" Úc Khả Tâm nũng nịu.

"Khả Tâm, anh đang vội, lát nữa gọi lại cho em."

Nói xong, Trương Cảnh Tuyên tắt ngúm điện thoại luôn.

Úc Khả Tâm nhìn điện thoại đã tắt, bực mình. Trước kia Trương Cảnh Tuyên dù vội cũng sẽ không như thế. Hành động dị thường của hắn khiến cô ta rất bất an.

Trương Cảnh Tuyên sẽ không quên mục đích của mình chứ?!

Úc Khả Tâm biết, gần đây vì Bắc Vũ Đường cho hắn tài nguyên, khiến Trương Cảnh Tuyên dần có danh khí.

Nhìn Trương Cảnh Tuyên càng ngày càng tốt, Úc Khả Tâm đố kỵ. Cô ta quen Bắc Vũ Đường sớm hơn Trương Cảnh Tuyên, nhưng Bắc Vũ Đường lại ra sức giúp đỡ Trương Cảnh Tuyên mà chưa từng giúp cô ta.

Tốn công cô ta coi cô là chị em tốt. (Chị em plastic ấy à?)

Dối trá, đồ phụ nữ cực kỳ dối trá.

Cô ta không thoải mái, nhưng nghĩ người Trương Cảnh Tuyên yêu là mình, không phải Bắc Vũ Đường, lại cảm thấy thắng lợi thuộc về mình.

Nhưng mà, nhìn tình hình trước mắt, cần phải nhắc nhở hắn một chút, để đỡ hắn quên luôn mục đích ban đầu.

Úc Khả Tâm nghĩ Trương Cảnh Tuyên sống thoải mái lắm, thật ra thì lại không phải, hắn vừa thống khổ vừa nghẹn khuất. Nguyên nhân chính là: Trương Cảnh Tuyên căn cứ vào số điện thoại Bắc Vũ Đường cho, tìm được người phụ trách, mới đầu đã đồng ý, ký hợp đồng rồi, lại nghe nói nhà đầu tư muốn gặp các diễn viên chính.

Trương Cảnh Tuyên là diễn viên chính, bị đạo diễn mang đến Club giải trí.

Trong phòng có mấy phú bà, tuổi chừng bốn năm chục, dáng người mập mạp, cho dù bảo dưỡng tốt, vẫn có thể thấy dấu vết năm tháng lưu lại.

Trương Cảnh Tuyên thấy mấy phú bà, cuối cùng cũng hiểu vì sao nhà làm phim mang đến toàn mấy nam diễn viên đẹp trai.

Người hỗn trong giới giải trí đều biết ăn nói, không khí trở nên khá vui vẻ. Trương Cảnh Tuyên dù trong lòng mâu thuẫn thì cũng phải chịu đựng.

Một đám vung quyền, uống rượu, ca hát, chơi đến cuối, vậy mà lại có người đề nghị chơi trò chơi ai thua phải cởi quần áo. Trương Cảnh Tuyên không muốn chơi, nhưng những người khác đều chơi, nếu hắn nói không thì quá không hợp, chỉ có thể căng da đầu lên đồng ý.