"Âm cục cưng à. Sao con không kể cho vi sư nghe chứ. Đàn ông Tây Vệ ai ai cũng sức dài vai rộng, da ngăm quyến rũ. Ta đi trên đường mà nhìn chết mê chết mệt luôn ý~."
Bệnh mê trai của y lại tái phát.
Thánh Âm liếc y, môi nhỏ bĩu lại: "Đừng nói với con rằng sư phụ chỉ muốn tới Tây Vệ để yêu đương đó nhé!"
"Ừm, được rồi." Lão Tú Ông thở dài đưa một tay lên chống cằm, vẻ cợt nhả trên mặt dần dần biến mất: "Trước đó ta có bói một quẻ cho con...Mệnh của con gần đây có lẽ rất không ổn." Nói đến đó, mặt của y khẽ nhăn lại, ánh mắt trầm xuống, y lẩm bẩm: "Tai tinh giáng thế, đại kiếp khó thoát...? Không thích hợp! Quá sớm!"
"Là sao ạ?" Đấy, Lão Tú Ông lại bắt đầu trưng ra dáng vẻ cao thâm khó đoán này của mình rồi đấy. Thánh Âm nghe không hiểu, tò mò hỏi lại: "Cái gì không thích hợp?"
Tưởng như lão gia hỏa này sẽ đưa ra lời giải thích gì đó. Ai ngờ y chỉ trợn mắt dựng râu, buồn bực lắc đầu: "Ta cũng không biết." Đoạn, y bảo: "Con vén tay áo lên, để ta bắt mạch cho con nào."
Con cá không hiểu, dáng vẻ mù mờ y như hoà thượng đang sờ đầu tìm tóc. Nàng theo lời y nói, vén tay áo lên. Lão Tú Ông cũng không chần chừ hay khách sáo, trực tiếp dùng hai ngón tay áp lên động mạch chủ của Thánh Âm. Nhìn vẻ mặt biến hoá khôn lường của y, trong lòng Cá Âm vô thức nảy sinh chút sợ hãi: "Sư phụ, không phải con sắp chết đấy chứ?"
"Hưmmm..." Lão Tú Ông đánh ánh mắt: "Đưa tay kia đây vi sư coi nào."
"Dạ." Thánh Âm cũng vâng dạ làm theo. Người đàn ông mặc váy dài hồng phấn ngồi trước mặt nàng lại lâm vào trầm ngâm hồi lúc. Dường như mọi chuyện đã xong xuôi, y buông ngón tay ra. Nghiêm giọng hỏi: "Âm Tử, dạo này cơ thể con có cảm giác gì khó chịu không?"
"Khó chịu sao?" Con cá mù mờ, nàng muốn nhớ ra cái gì đó. Nhưng không hiểu sao nhớ mãi lại không ra nổi. Cuối cùng, nàng đành lắc lắc đầu: "Không có gì."
"Thật sao?" Lão Tú Ông hơi hoài nghi, tại vì vừa rồi, y ta đã thấy được sự mơ màng trong đáy mắt nàng.
Đồ đệ ngốc! Tuy con bé đôi khi có hơi ngớ ngẩn song đầu óc vẫn rất luôn tỉnh táo. Sao lần này bị y dò hỏi vài câu đã chìm đắm trong sương mù thế kia?
Nhưng không để cho sư đồ họ nói chuyện lâu nữa, thời gian sắp hết rồi.
Lão Tú Ông tính hỏi thêm vài câu. Tự dưng y biến sắc mặt, đứng dậy: "Có người tới. Ta nên đi thôi."
Dùng tốc độ như con quay siêu tốc, y quay người khắp căn phòng nửa phút, hòng xoá hết sạch dấu vết từng lộ diện và hơi thở bị nhiễm của mình trong căn phòng. Thánh Âm ngồi lơ tơ mơ một chỗ, vẫn đang cố nhớ ra ký ức đã bị lãng quên trong đầu mình. Song giọng nói gấp gáp của sư phụ đã cắt đứt dòng suy nghĩ của nàng. Đây là lần đầu tiên, con cá trông thấy sắc mặt sư phụ trầm lặng như nước đến vậy. Kể cả trước đây bị vua cha nàng làm khó, y cũng không để lộ vẻ mặt này: "Ta nói cho con nghe. Phủ Khắc Cầu vương này bị một đám tà khí che phủ, chắc chắn không phải nơi sạch sẽ. Thân thể con tạm thời đang vẫn còn khoẻ mạnh, có lẽ chưa mắc vấn đề gì."
Dứt lời, Lão Tú Ông hất tay, từ trong ống tay áo của y bay ra một dòng phù văn. Phù văn vẽ bằng mực chu sa đỏ thuận thế dán lên cổ tay trắng ngần của Thánh Âm, rồi tan biết. Dường như nó đã ăn sâu vào máu thịt nàng vậy. Không để nàng kinh hô vài câu, y nhíu mày tiếp lời. Nói năng nhanh lèo lèo tựa đang bắn súng liên thanh: "Cái này sẽ bảo hộ thân thể con không bị nhiễm dòng tà khí này. Với đạo hạnh giờ của ta, e là phải quay về sư môn một chuyến. Tạm thời con đừng có đánh động."
"Ý sư phụ...ở đây bị ma ám."
"Không phải ma, là người. Thôi vi sư đi đây." Lão Tú Ông không nói nhiều thêm nữa mà chạy ra chỗ cửa sổ, lắc mình một cái. Bóng dáng hồng phấn cứ thế hoà ẩn vào màn đêm.
Thánh Âm đứng dựa người ở khu cửa sổ, ngước mắt nhìn không gian quanh sân. Từ xa xa sân đình còn xây lên một cái ao sen nhỏ. Nàng nhìn mọi thứ xung quanh đến mém xíu thì lồi hai mắt, vậy mà vẫn không thấy được cái đám tà khí quái dị gì gì đó trong miệng sư phụ.
Xem ra, nàng không có thiên phú như Lão Tú Ông rồi.
"Âm Âm..." Sau lưng chợt vang lên tiếng nói trầm thấp hùng hậu. Thánh Âm mơ màng quay đầu, nhìn thấy được bóng dáng quen thuộc của người nọ đứng ở nguyệt môn. Mắt nàng dại ra vô thần, như thể bị ai đó câu mất nửa cái hồn vậy. Tới vài phút sau, nàng mới thanh tỉnh, lắc đầu nguầy nguậy.
Lý Giác Huyền sải bước rất nhanh đến bên Thánh Âm, ôm nàng vào lòng, vuốt ve. Tầm mắt u ám không rõ của chàng nhìn chằm chằm vào cổ tay nàng, ý tứ thâm trầm: "Xin lỗi Âm Âm vì đã để nàng một mình."
"Không sao." Con cá chẳng cảm thấy có gì đáng để xin lỗi cả: "Đây đâu phải lần đầu thiếp ở một mình chứ."
"Hẳn là vậy." Lý Giác Huyền khẽ thở dài, đưa ngón tay vén nhẹ tóc mai nàng. Thánh Âm không hề để ý, Lý Giác Huyền đã nhìn chằm chằm cái chăn lông thú trắng muốt trên giường kia mấy lần rồi.
Đây không phải lần đầu ta để Âm Âm ở một mình. Nhưng xác thực đúng là lần đầu ta để nàng ở một mình với người khác...
Âm Âm ngốc không dám nói thật với ta ư?
________________________________