Mau Xuyên Thành Nam Phụ Bẻ Cong Nam Chính

Quyển 8 - Chương 12




Ở tầng hầm trong siêu thị, tang thi nhiều đến nỗi có thể dùng cái từ gọi là 'thi triều' để hình dung đám tang thi có mặt ở đó.

Bởi vì là tầng hầm để xe, cho nên mỗi một cửa đều có lối thoát hiểm an toàn thông đến ngầm, hơn nữa tang thi thích bóng tối.

Nói cách khác, chỉ cần có một chút động tĩnh, hàng ngàn hàng vạn tang thi liền sẽ lao tới, xé nát bạn.

Tầng hầm vốn không có tang thi đi lại nhiều, chỉ sợ một khi không cẩn thận, sẽ kéo tới nguyên đàn tang thi trong siêu thị.

Tuy Kỳ Ngôn lái xe cũng ổn, nhưng e là xe sẽ khó tránh khỏi việc phát ra tiếng vang, Kỳ Ngôn chỉ có thể cẩn thận nhìn xung quanh, tìm một vị trí có thể chạy trốn lại có thể giấu chiếc xe.

"Chỗ đó." Khang Duệ chỉ về một hướng, Kỳ Ngôn không hề nghi ngờ lập tức lái xe qua.

Dọc đường đi vẫn ổn, không kinh động gì tới tang thi, đột nhiên có mấy tang thi đi tới, yết hầu phát ra tiếng gầm nhẹ còn tỏa mùi tanh hôi nhưng lại không xông tới, mà là đi chậm tới.

Khang Duệ xuống xe, chuyện đầu tiên chính là giải quyết mấy con tang thi này.

"Chúng ta đi nhanh thôi, nơi này cách cổng một đoạn khá xa." Trở về cần phải đặc biệt chú ý.

Không có xe chỉ có thể dựa vào đi bộ, chúng ta càng dễ bị tang thi phát hiện, hơn nữa chạy cũng không thoát. Nếu bị bao vây, dù có mười Khang Duệ ở đây, cũng nhất định khó mà chạy.

Kỳ Ngôn cẩn thận nắm chặt trường đao bên hông, bên eo còn cột thêm hai khẩu súng.

"Nếu không thì chúng ta tìm một chiếc xe đi." Khang Duệ đột nhiên đề nghị: "Chúng ta lái xe đi thủ đô, cũng không bị nghi ngờ."

Kỳ Ngôn suy tư, gật đầu: "Vừa vặn, nơi này là bãi đỗ xe, tìm một chiếc xe buýt nhỏ đi."

Xe buýt nhỏ vừa lúc có thể chứa được sáu người bọn họ, ngày mai lái đi thủ đô, người canh gác dĩ nhiên sẽ không hoài nghi. Nếu không thì một đám sáu người cứ như vậy nghênh ngang đi qua, thật ra càng khiến người ta nghi ngờ hơn.

Khang Duệ tự mình tìm một chiếc xe buýt còn tương đối nhiều xăng, giải quyết luôn con tang thi ở bên trong đang gào thét, lau chỗ ngồi sạch sẽ, mới bảo Kỳ Ngôn lên xe.

Kỳ Ngôn cảm thấy mình chính là quý thiếu gia ngậm trong miệng sợ tan, cầm trong tay sợ rớt kia.

Kỳ Ngôn khởi động xe, Khang Duệ ngồi bên cạnh, mắt nhìn phía trước. Kỳ Ngôn thấy vậy, dẫm lên chân ga nhưng lại không di chuyển, nhẹ giọng nói: "Khang Khang, cậu thật sự thích tôi sao?"

Khang Duệ đột nhiên quay đầu lại, vội vàng nói: "Thích! Làm sao vậy? Tôi làm gì khiến anh bất an sao?"

Kỳ Ngôn cười lắc đầu: "Không có không có, cậu đừng gấp." Dừng một chút, trong âm thanh của cậu còn mang theo một tia mờ mịt: "Chỉ là cảm thấy cậu quá đặc biệt quan tâm tôi, làm tôi ảo giác rằng...... Dường như đây không phải mạt thế, chỉ giống như đang đi du lịch."

"Ở bên cạnh cậu, thật sự rất an toàn, Khang Khang."

"Cho nên, tôi đã chuẩn bị để ở bên cạnh cậu cả đời, mặc kệ đi đâu đều sẽ mang theo cậu...... Cậu đừng nghĩ rằng sẽ chạy thoát."

"Đổi lại lần này, tôi sẽ bảo vệ cậu."

Lời âu yếm tràn ngập sự thật lòng, làm Khang Duệ sững sờ tại chỗ, cậu ngây người nhìn Kỳ Ngôn, không có từ ngữ nào nói thành lời.

Cả đời này cũng không thể quên được, cứ như vậy vương vấn trong đầu, quanh quẩn bên tai.

Chưa từng có người nào nói với mình, những lời này.

Từ đầu đến cuối đều là Khang Duệ theo đuổi Kỳ Ngôn, đột nhiên phát hiện, nam nhân phía trước dừng lại, vẫy tay với hắn, sau đó đẩy hắn lên phía trước, nói với hắn —— Cậu đi trước đi, đi đâu cũng được, tôi đi theo cậu.

Hai mắt đỏ lên, trong tiếng cười khẽ của Kỳ Ngôn, bỗng chốc trở nên nghẹn ngào.

Khang Duệ vươn tay ôm Kỳ Ngôn vào lòng: "Tôi thật sự rất thích anh."

Thích hơn bất cứ ai trên thế gian này.

Kỳ Ngôn ôm hắn, khẽ hôn lên môi hắn: "Thật trùng hợp, tôi cũng rất thích cậu."

Tình yêu tuy vô cùng đơn giản, nhưng ở mạt thế lại cực kỳ đáng quý.

Ngay khi môi bị hôn lấy, không mang theo bất cứ sắc thái gì, chỉ đơn thuần đặt lên.

"Grừ grừ......"

Bỗng một gương mặt bị cắn nát nhừ đột nhiên dán ở trên cửa sổ, mắt thịt trắng bệch nhìn chằm chằm hai người đang hôn nhau trong xe.

Kỳ Ngôn cùng Khang Duệ từng người rút lui, nhìn tang thi, rồi nhìn nhau, bật cười ra tiếng.

Khang Duệ mở cửa sổ xe ra, một đao thọc ra ngoài, tang thi ngã xuống, trên đầu vẫn còn cắm trường đao.

"Vứt đi." Khang Duệ dị thường hào hứng nói.

"Ừ." Kỳ Ngôn gật đầu, giẫm chân ga hướng về nơi tràn đầy ánh sáng bên ngoài.

Kỳ Ngôn cùng Khang Duệ trở về, tiểu đội phá lên cười náo nhiệt, tuy rằng mỗi một lần bọn họ đi đều không có vấn đề gì, nhưng lo lắng qua đi vui sướng vẫn rất mãnh liệt.

Bọn họ cẩn thận đi khắp siêu thị tìm sạch sẽ đồ ăn, không dám lấy thịt, trở về phòng lấy một cái nồi nhỏ, làm một nồi lẩu chay.

"Đêm nay ăn nhiều một chút! Có lẽ ngày mai sẽ không được ăn ngon như vậy!" Khương Đại Thành gắp thêm đồ ăn vào miệng: "Nghe nói căn cứ cấp phát đồ ăn đều là đồ tiện lợi, cơm ăn cũng không có, chỉ là đồ ăn gia súc."

"Anh nghe ai nói thế?" Tiểu Thiên cười hắc: "Tôi nói nè, đến mì ăn liền cũng không có! Chỉ có mấy dạng bánh nén khô linh tinh là không tồi!"

"Tin tức ngầm, tất cả đều là tin tức ngầm!"

"Thà rằng tôi sông một cuộc sống như bây giờ, ăn uống no đủ, còn hơn là giống như phạm nhân đi lãnh cơm vậy."

"Ăn nhanh đi, một hồi sẽ bị Long Thăng ăn hết đấy."

"A a a Long Thăng cậu, cái đồ lòng dạ mưu toan thủ đoạn ăn không thèm nói lời nào, chỉ biết mình cậu!"

"Chừa cho lão tử một chút với!"

"Cái, cái gì...... Cũng không để cho tôi ăn đầy đủ!"

.......

Nhìn bọn họ vui đùa nói chuyện phiếm, cũng không phải lần đầu Kỳ Ngôn cảm thán cái đội ngũ này đã mang đến cho cậu kỳ tích.

Tựa như trong thế giới xám trắng, đột nhiên xuất hiện một cầu vồng bảy sắc sáng chói lóa cả mắt.

Đêm đó, màn đêm mê người, trăng lưỡi liềm treo nghiêng không trung lộng lẫy tỏa sáng. Kỳ Ngôn nằm trên thảm trải trên mặt đất, nhìn mấy cái đèn đường bên ngoài còn chưa tắt, đột nhiên có bóng dáng tang thi hiện lên. Thế giới giống như là ở trong mơ, nhưng sao chân thật đến vậy.

Đột nhiên bên hông có nhiều hơn một cánh tay, Kỳ Ngôn hơi quay đầu. Trong bóng đêm, Khang Duệ ánh mắt như mực tàu lấp lánh tỏa sáng.

"Sao không ngủ?" Kỳ Ngôn thuận thế chuyển người qua, đối mặt với Khang Duệ, hạ giọng nói.

"Anh cũng không ngủ." Khang Duệ nhích nhích về phía Kỳ Ngôn.

"Tôi lập tức ngủ liền đây." Kỳ Ngôn nói: "Kể cả nếu không cần ngủ, cậu cũng nên nhắm mắt nghỉ ngơi dưỡng sức đi."

"Ừ, tôi xem anh ngủ." Khang Duệ nhìn chằm chằm cậu, tựa hồ giống như hối thúc Kỳ Ngôn ngủ.

Kỳ Ngôn bất đắc dĩ thở dài, chậm rãi nhắm mắt lại, nhưng có thể cảm giác được ánh mắt Khang Duệ vẫn như cũ đang nhìn chằm chằm cậu.

Mười phút sau, càng có thể cảm giác được ánh mắt nóng rực, Kỳ Ngôn căn bản ngủ không được, vừa định mở mắt ra cùng hắn nói chuyện phiếm, đột nhiên cảm giác trên môi phủ lên một cảm giác mềm mại lạnh lẽo.

Cảm xúc đầu tiên là lạnh lẽo rồi chậm rãi, sau đó một chút ấm áp xâm nhập trong miệng mình, nhẹ nhàng liếm láp hàm răng với lưỡi.

Sau đó càng hôn sâu thêm.

Trong lòng Kỳ Ngôn bất đắc dĩ cười khổ, cái tên đầu gỗ mà ngốc nghếch này lại bắt đầu trộm hôn mình.

Mỗi lần như vậy, buổi tối cậu mơ hồ nhắm mắt lại không lâu, là có thể cảm giác được có người sát lại gần, sờ tay mình, hôn mặt mình, lại còn dùng ánh mắt nóng bỏng kia nhìn chằm chằm mình.

Nhiệt độ lạnh lẽo ấy, không cần nghĩ, cũng biết là Khang Duệ.