May Mắn Của Anh, Hạnh Phúc Của Em

Chương 38: Có kẻ ám hại




Sau chuyến du lịch nông thôn, cả Trạch Đường Xuyên và Hạ Chi Nhạ cứ có cái gì đó lạ lạ mà đám bạn không thể nào lý giải được.

Trên xe ô tô, không khí có hơi ngượng ngùng. Vi Tiếu Anh lái xe thỉnh thoảng liếc nhìn gương nhìn hai người ngồi phía sau. Rõ ràng là ngồi gần nhau như thế mà không nói với nhau câu nào, lại còn nhìn về hai phía như hai kẻ không quen nữa chứ. Rốt cuộc là trong lúc hắn ngủ có chuyện gì thế?

Mạc Tinh Nhi thỉnh thoảng lại trộm nhìn về phía bên này. Bắt gặp ánh mắt của Trạch Đường Xuyên cô liền nhướng mày. Ngụ ý chính là cậu làm gì nhà người ta.

Trạch Đường Xuyên cũng có chút bối rồi. Thật ra anh cũng không hiểu lắm cảm xúc lúc này của mình. Rõ ràng từ đêm qua cả hai đã thân thiết như thế nhưng đến sáng nay lại ngại ngùng muốn chết. Anh cũng cố gắng cưỡng chế giữ lấy tâm trạng bình tĩnh nhưng trái tim cứ đâp liên tục làm anh lo lắng không thôi.

Hạ Chi Nhạ chống tay nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ ô tô nhưng tâm hồn thì đã thả đi đâu. Cái nắm tay hôm qua như một cây kim chọc thủng tấm màng mỏng giữa hai người bọn họ vậy. Rõ ràng cả hai đều hiểu tâm ý đối phương, rõ ràng trái tim đã rung động mãnh liệt nhưng lại làm như tất cả đều mơ hồ. Rốt cuộc tiếp theo phải hành xử như thế nào không ai biết.

Kít…. Kít……

Tiếng phanh xe ma sát với mặt đường gây nên âm thanh ớn lạnh cả sống lưng. Vi Tiếu Anh đang điều khiển vô lăng bỗng nhiên sắc mặt trắng bệch hét to với đám bạn của mình.

“Nguy rồi, có kẻ động vào phanh xe.”

Mọi người lập tức hiểu được có chuyện chẳng lành. Trạch Đường Xuyên bỗng chốc căng cứng cả cơ thể của mình ra. Những hình ảnh năm đó bất chợt ùa về khiến hai mắt hắn mở to, hốc mắt bỏng rát. Tay hắn đặt trên đùi cố gắng giữ bình tĩnh nhưng nó vẫn cứ run rẩy không ngừng.

Trạch Đường Xuyên không thể không thừa nhận. Hắn sợ. Tai nạn ô tô chính là thứ làm hắn sợ chết khiếp. Dẫu có qua bao nhiêu năm hắn vẫn cứ sợ hãi thứ cảm giác này.

Hạ Chi Nhạ cảm nhận được cơ thể của anh căng cứng liền ôm chặt lấy anh. Thật ra cậu cũng có hơi sợ hãi nhưng cố hít sâu lấy lại bình tĩnh.

“Mọi người bình tĩnh. Tôi có thể kiểm soát được tình hình.”

Vi Tiếu Anh có kinh nghiệm đua xe nhiều năm, trong tình huống này hắn cũng có chút khả năng xử lý. Từng giọt mồ hôi to nhỏ xuống sàn xe, không khí trong xe trở nên căng thẳng.

Trạch Đường Xuyên bấu chặt vào bả vai của Nhạ Nhạ. Trong tai hắn lúc này đây văng vẳng tiếng kêu cứu của ba hắn, tiếng dặn dò tiếng xe cấp cứu. Tất cả đều hỗn loạn, trước mắt hắn đỏ bừng không rõ phương hướng.

“Đường Xuyên… con ….phải ….sống…”

“Đường Xuyên, Đường Xuyên, anh nhìn tôi đi mà.”

“Đường Xuyên, anh sao không?”

Tiếng gọi của Hạ Chi Nhạ gọi Trạch Đường Xuyên từ quá khứ trở về. Hắn mồ hôi đầy đầu, nhìn vào gương mặt lo lắng của cậu.

Lúc này cả bốn người đã thoát khỏi chiếc xe đó. Trạch Đường Xuyên ôm tim thở dốc, lúc này anh mới quay lại hiện thực. Ánh mắt Hạ Chi Nhạ nhìn anh đầy lo lắng, nỗi lo tràn ra khoé mắt làm anh xót xa không thôi.

“Anh không sao. Anh ổn rồi.”

Trạch Đường Xuyên thở dốc, cố gắng điều chỉnh hơi thở của mình. Lúc này điều quan trọng nhất là anh phải bình tinh.

Hạ Chi Nhạ ôm đầu của anh vùi vào ngực mình.

“Không sao đâu anh, không sao rồi.”

Vi Tiếu Anh và Dịch Phàm xem xét chiếc xe hơi. Cậu đá mạnh vào thành xe.

“Mẹ kiếp, tên nào dám chơi ông.”

“Chúng rõ ràng nhắm vào Đường Xuyên. Biết rõ cậu ấy ám ảnh với tai nạn xe hơi nên mới dùng cách này. Bà mẹ nó.”

“Cũng may sáng nay Dịch Phàm đau tay nên tao lái, nếu không không biết chuyện đi tới đâu rồi. Mẹ kiếp dám chơi trên đầu ông đây.”

Kẻ xấu rõ ràng nhắm vào Trạch Đường Xuyên. Dẫu cho chiếc xe này không gây tai nạn chết người nhưng có thể khiến cho anh có chấn động về tâm lý rất rõ ràng. Kẻ này rõ ràng rất hiểu bọn họ. Biết bọn họ đúng dịp mỗi năm đều đi du lịch nông thôn để ra tay.

Trạch Đường Xuyên nắm chặt cây gậy trong tay. Hắn chưa bao giờ cảm thấy bị động và lo lắng như lúc này. Hạ Chi Nhạ đứng bên nhẹ vuốt lưng cho anh.

Anh nắm chặt lòng bàn tay đầy mồ hôi của cậu. Có cậu ở bên cũng khiến anh lo lắng phần nào. Thật may mắn làm sao.

————————————————————-

“Thưa ông chủ, camera chỉ quay được một người mặc đồ đen lẻn vào xe phá hỏng thắng. Ngoài ra, đã điều tra được kẻ này là một kẻ ăn chơi phá phách trong thôn. Nhưng hắn ta sau khi hành động thì đã vượt biên trái phép. Người của chúng ta bên B quốc đang lùng bắt.”

Thư kí Trương cũng phải ngạc nhiên. Vụ này đã lên kế hoạch rất tỉ mỉ từ trước. Chọn một kẻ không có vướng bận gì phá hoại, nhưng cũng chỉ phá đủ để khiến Trạch Đường Xuyên phải lo lắng chứ không gây mạng người. Rõ ràng kẻ chủ mưu biết bản thân không đấu lại Tứ gia Vi Mạc Dịch Trạch mà chỉ đơn thuần đe doạ Trạch Đường Xuyên.

“Bằng mọi giá phải bắt tên đó về. Được rồi, cậu về trước đi.”

“Vâng thưa tổng giám đốc.”

Lúc Trương Chu chuẩn bị về thì đã thấy Hạ Chi Nhạ bưng một chậu nước lá đi vào lau chân cho Trạch Đường Xuyên. Bỗng nhiên anh có chút ghen tị lại hơi thèm cảm giác có người chăm sóc như này. Nhìn đi, Trạch tổng ánh mắt dịu dàng muốn tràn ra kìa.

Hạ Chi Nhạ tỉ mẩn xoa bóp cho Trạch Đường Xuyên. Anh nhìn bàn tay ngắn ngắn mập mập nhưng có lực hoạt động trên chân mình. Một dòng điện tê dại chạy lên não. Trạch Đường Xuyên bỗng dưng mặt mày đỏ chót, hai lỗ tai nóng như bị phỏng.

“Nước nóng lắm sao?”

Sao Đường Xuyên đỏ mặt đến vậy a? Bình thường nước nhiệt độ này là vừa tầm mà.

“Khụ… không nóng. Chỉ là Nhạ Nhạ cậu không hỏi gì tôi về chuyện ….”

Hạ Chi Nhạ chỉ chăm chú matxa cho anh, giọng nói nhẹ nhàng đâm thẳng vào trái tim.

“Nếu anh muốn kể, tôi sẽ sẵn sàng nghe. Nên Đường Xuyên, khi nào anh sẵn sàng thì kể nhé.”

Nụ cười tươi rói cùng lời nói của cậu bỗng khiến anh rất an lòng. Đúng vậy, anh biết cậu không muốn phải lơ là không quan tâm anh, chỉ là cậu muốn đợi anh sẵn sàng tự nguyện mới kể. Con người tri kỉ đến nhường ấy, thế mà lại được anh tìm thấy.

“Thật ra ngày xưa lúc tôi năm tuổi, trong lúc đưa tôi về nhà trên đường tan trường, bố tôi vì cứu tôi mà đã chết. Nhạ Nhạ, em biết không, tai nạn lúc đó rất thảm khốc. Ông ấy ôm tôi vào lòng, che chắn cho tôi, cuối cùng bản thân ông ấy lại máu me đầy mình, chết cũng không được nguyên vẹn.”

Trạch Đường Xuyên biết tai nạn năm đó chính là có sắp xếp nhưng thời gian quá lâu hắn không tìm được chứng cứ, chỉ có thể âm thầm điều tra. Bao năm qua vẫn không có tiến triển. Hắn cảm thấy có lỗi với cha mình rất nhiều.

Hạ Chi Nhạ nhìn đôi mắt của Trạch Đường Xuyên đau đớn đến tột cùng. Cậu không thể nào tưởng tượng được cảm giác của một đứa trẻ năm tuổi tận mắt chứng kiến cha mình vì mình mà chết.

“Đường Xuyên,…. Anh….”

“Em không cần nói gì hết. Chỉ cần một cái ôm thôi.”

Trạch Đường Xuyên ôm lấy Nhạ Nhạ hưởng thụ hơi ấm và sự an ủi của cậu. Cậu dùng bàn tay nhỏ bé vuốt ve tấm lưng của anh.

“Cha anh chắc chắn là người rất tuyệt vời.”

Trạch Đường Xuyên không nói gì cả, chỉ lẳng lặng ôm lấy cậu. Đúng vậy, ông ấy là người rất tuyệt vời, là người quan trọng nhất trong đời hắn. Cho nên những kẻ gây ra tai nạn năm đó, hắn phải bắt lấy từng người từng người một, cho bọn chúng hiểu thế nào là địa ngục trần gian.