Mây Trời Ngập Nắng

Chương 7: Chuyển nhà




Duy An trở lại phòng ăn, bố Khánh đang nói chuyện với bạn mình. Ông thấy con về thì vẫy anh lại, hỏi: " Đi lâu thế? Có việc gì bận à con?"

Duy An đi lại chỗ của mình, anh lắc đầu đáp lại bố: " Không ạ."

Bữa ăn hôm nay là bố Khánh tiếp đón gia đình bạn của ông về nước. Người bạn ấy là bác Đông, bác Đông với bố Khánh quen nhau hơn hai mươi năm nay, khó khăn hoạn nạn đều giúp đỡ ông rất nhiều, đợt trước bác Đông sống bên Trung Quốc cùng vợ và hai con gái, năm nay về nước là muốn phát triển kinh doanh trong nước.

Duy An ngồi xuống, bác Đông cười bảo: " An lớn hẳn rồi, nhưng bây giờ vẫn học lớp 11, cũng thiệt thòi cho cháu quá."

Tay cầm đũa của anh khựng lại nhưng chỉ nháy mắt thoáng qua lại thôi, anh không cảm xúc gì cả, chỉ bảo: "Cũng là do cháu quyết định."

Bác Đông cười ngượng, bố Khánh cũng trầm ngâm như đang nghĩ gì đó, bác Hiền- vợ bác Đông thấy không khí không đúng nên mỉm cười nói: " An mười chín tuổi rồi nhỉ? Thế có bạn gái chưa cháu?"

Duy An nuốt xong miếng cơm, lạnh nhạt bảo: " Duyên chưa đến, cháu cũng chưa nghĩ tới."

Bác Hiền rất nhiệt tình mà bảo: " Ôi sao lại chưa nghĩ chứ? Nhà bác có hai đứa con gái, cái Huyền năm nay mười bảy cũng rất hợp với cháu này."

Duy An không nói gì mà ngước mắt lên nhìn cô gái nhỏ ngồi đối diện anh, Huyền thấy anh nhìn mình thì xấu hổ, hơi cúi đầu xuống nhưng đôi mắt to tròn vẫn lén lút nhìn anh. Duy An nhìn đôi mắt của Huyền, đôi mắt ấy cũng đen láy to tròn như Lâm Vũ vậy, chỉ có điều là đôi mắt của Huyền không chứa sự thờ ơ, lười biếng như Lâm Vũ thôi.

Duy An vẩn vơ nghĩ ngợi, trong đầu bất giác nhớ đến khuôn mặt ngẩn ngơ cùng đôi mắt to tròn nhuốm màu nắng chiều đang nhìn mình chằm chằm của Lâm Vũ mà bật cười. Tiếng cười ấy bất chợt lại kìm nén khiến mọi người ở đấy bỗng ngây ra, anh lại như không có chuyện gì, mang theo nét cười còn vương lại đôi chút nơi khóe môi nói với bác Hiền: " Mọi thứ cứ tùy duyên đi bác."

Bố Khánh đã rất lâu rồi chưa thấy con trai mình cười trước mặt người ngoài, càng chẳng phải nụ cười vui vẻ như vậy. Ông tò mò nhưng ông biết tầm tuổi này, điều cấm kị nhất là không gian riêng tư. Bố Khánh không hỏi, quay lại tiếp tục nói chuyện với vợ chồng bác Đông. Bữa ăn trôi qua nhàm chán, chỉ có ba người lớn là rôm rả hơn chút, nói chuyện làm ăn rồi gia đình con cái, còn ba đứa trẻ thì cũng chẳng tương tác gì với nhau. Thanh toán xong xuôi, bố Khánh gọi xe đưa năm người về nhà, gia đình bác Đông vừa về nên ở tạm nhà ông một thời gian, khi nào tìm được chỗ ở vừa ý thì chuyển đi.

Bố Khánh là người làm ăn nên hay uống rượu bia, Duy An lo dạ dày ông lại xảy ra chuyện gì nên vào trong bếp rót hai cốc nước ấm cho cả bố Khánh lẫn bác Đông.

Bác Đông uống xong như nhớ ra cái gì mà bảo: " Này, nhà bên cạnh ông mới xây à?"

Bố Khánh đưa ly nước cho Duy An, ông bảo: " Ừ, mới xây xong. Hình như gia đình họ sắp chuyển vào rồi."

" Nhà bên cạnh à?"

Mọi người quay sang nhìn về nơi phát ra tiếng nói ấy, là bà nội của Duy An. Bà nội choàng một cái áo bên ngoài, nét chân chim hằn sâu nơi khóe mắt, khóe môi của bà, Duy An thấy bà nội liền chạy lại đỡ bà, hỏi: " Sao bà chưa ngủ?"

Bà nội mỉm cười, bàn tay nhăn nheo vỗ vỗ tay anh: " Nhà vắng quá bà không vào giấc được."

Gia đình bác Đông chào bà, bà nội cười bảo: " Lâu lắm rồi bà mới thấy Đông về, Hiền hình như trẻ ra rồi."



Bác Hiền cười với bà, nói: " Nào có đâu ạ."

Bà nội mỉm cười nhìn hai đứa con gái của bác, giọng nói dịu hơn: " Huyền với Hân cũng lâu rồi mới về, có gì không quen thì cứ hỏi An nhé."

Hai cô nàng đáp vâng một tiếng. Bà nội rất vui vẻ khi thấy nhà đông người, bà nán lại nói chuyện với hai bác một lúc lâu.

Duy An nhìn đồng hồ thấy đã mười rưỡi rồi, anh nắm tay bà và bảo: " Bà à, muộn rồi, đi ngủ thôi, đảm bảo sức khỏe."

" Ôi, cháu xem cháu kìa, như vậy có được không cơ chứ." Bà nội ngoài miệng trách anh vậy nhưng vẫn đi về phòng ngủ, trước khi đi còn dặn mấy đứa con ngủ sớm một chút kẻo lại bệnh.

Mười một rưỡi, Duy An sắp xếp xong sách vở cho ngày mai, anh bước ra ban công tưới nước cho mấy cây hoa đồng tiền. Mấy chậu hoa này do bà nội mua, bà bảo phải cho anh làm cái gì đó để đỡ thấy anh lủi thủi ngồi một góc không vận động. Bốn chậu đồng tiền đều nở hoa bốn màu khác nhau, giọt nước rơi xuống phiếm lá cánh hoa, lại rơi xuống mặt đất hơn phủ rêu xanh.

Duy An để gọn bình tưới lên giá đỡ bên cạnh, anh chống tay lên lan can nhìn phố phường vẫn tấp nập phía xa xa. Khu phố anh ở đã đóng cửa đi ngủ từ lâu, ngọn đèn đường nép mình bên tán cây long não xanh tươi, ánh sáng len lỏi qua lá cây rơi xuống mặt đường màu xám đen.

Duy An đứng đó một lúc, bỗng nghĩ tới ai đó mà mở điện thoại ra, tìm kiếm người đó trong vòng bạn bè ít ỏi. Anh nhìn trang cá nhân của người đó, hầu như đều là chia sẻ những bài phong trào của lớp, anh lại giống như người kia, mần mò lướt đi lướt lại từ trên xuống rồi lại từ dưới lên trên. Anh cứ như một đứa nhỏ tò mò tìm kiếm nhưng đáp án lại quá khó để tìm, thành ra ngây ngốc nhìn chằm chằm vào điện thoại suy nghĩ thứ mình tìm kiếm là gì.

Thật ra anh muốn nói chuyện với người đó nhiều hơn một chút từ lâu rồi, lần đó chần chừ ở cầu thang cũng là để nghĩ xem có nên nói không nhưng cuối cùng vẫn thôi. Bây giờ chưa kịp để anh chủ động, người ấy đã chủ động trước rồi.

Anh nhìn ảnh bìa của người ấy, là chậu tóc tiên đã nở rộ, nắng chiếu lên cánh hoa làm màu hồng trên cánh như tô thêm màu sáng, lung linh lay động bên bệ cửa sổ. Anh nhìn tấm ảnh đó, xem thời gian cập nhật là ba ngày trước, ngón tay cái chà nhẹ lên ngón tay trỏ, Duy An liếm khóe môi, mất tự nhiên lưu tấm ảnh đó lại rồi tắt điện thoại cái rụp.

Duy An vò đầu mình thành tổ quạ, anh gối đầu lên cánh tay, rúc vào trong khuỷu tay nghĩ đạo lí cuộc đời. Tình cảm là một thứ khó có thể nói rõ ràng cũng như kìm chặt nó lại, anh sống mười chín năm nay chỉ nhiệt huyết duy nhất việc học và tính toán, đây là lần đầu anh muốn thân thiết với ai đó như vậy. Anh muốn đứng bên, ngồi cạnh người đó nói chuyện gần gũi, thân thiết nhất.

Duy An sầu não, anh ngước mắt nhìn, khóe mắt lại bắt gặp một chậu tóc tiên được treo trên lan can ban công nhà bên, lá cây thon dài khẽ đung đưa.

Nhà bên kia là tòa nhà mới xây cách đây không lâu, trừ bỏ việc quá ồn khiến anh đôi khi cực khó chịu ra thì anh đều không quan tâm lắm. Chậu tóc tiên treo trên lan can tầng tựa như ai đó đánh dấu chủ quyền lãnh địa vậy, có lẽ người bên nhà đó đã chọn phòng xong xuôi rồi. Anh bỗng có một mong ước nhỏ, phải chăng... phải chăng người đó là Lâm Vũ.

Duy An nghĩ thế rồi lại cười, anh lắc đầu nghĩ thật vơ vẩn mà.

Vài ngày sau gia đình Lâm Vũ đã hoàn tất việc chuyển nhà. Mẹ Hoa ở dưới nhà đang cùng cô dì chuẩn bị tiệc tân gia, bố Thành thì đi tiếp khách, làm quen hàng xóm. Lan Anh bê một thùng xốp vào phòng, Hải Dương đi phía sau thì bê hai ba cái thùng to hơn cả mặt thằng bé, đi lên cầu thang chậm rì rì.

Ba chị em đã thống nhất xong từ lâu phòng của mình rồi, Lâm Vũ và Hải Dương ở hai phòng bên phải cầu thang, bố mẹ và Lan Anh ở hai phòng bên trái. Phòng nào cũng có kết cấu giống nhau, trừ phòng của Lâm Vũ có thêm một ban công nữa. Lâm Vũ theo thói quen chọn phòng có ban công hướng ra mặt đường, cậu mở cửa bước ra ban công, cảm nhận khí trời.

Nắng chiếu xuống bên người, dịu dàng lại ấm áp. Tháng mười đã qua hơn nửa, từng đợt gió mùa cũng về theo từng cơn, gõ cửa từng nhà báo hiệu mùa đông đến rồi. Hàng cây long não hai bên đường vẫn xanh tươi như sự chuyển biến của bốn mùa chẳng có ảnh hưởng gì đến nó vậy.

Dưới nhà bận rộn lắm việc, bố Thành bận tiếp khách, mẹ Hoa đang bận làm cỗ cho kịp giờ, đến Hải Dương cũng đang bận dọn đống lộn xộn trong phòng mình. Lâm Vũ nhìn những cái đầu đen đen nhấp nhô dưới tầng mà thấy thú vị ghê. Cậu lại nhìn chậu tóc tiên treo trơ trọi trên ban công, chậu cây này ở đây để đánh dấu lãnh thổ, phòng này của cậu không được ai tranh.

Lâm Vũ nhấc chậu cây lên định bụng để nó lên bệ cửa sổ, lúc ngẩng đầu lên nhìn thấy bốn bông hoa đồng tiền to tròn đang lay động ở nhà bên cạnh. Đất thành thị ít mà đắt, bố Thành mua được miếng đất này cũng không quá to để xây được căn nhà sân vườn như nhà cũ nên ông tận dụng triệt để đất để xây nhà, nên thành ra nhà mới là kiểu nhà ống, mặt tường hai nhà sát vào nhau cách nhau hơn một gang tay một chút.

Cậu nhìn khoảng cách gần sát bên, cân nhắc đến việc hỏi bố nhà có cách âm không để chuẩn bị tâm lí. Cậu lại nhìn bốn chậu đồng tiền của nhà bên, mấy bông hoa to tròn cứ đung đua nhìn thích mắt thật, Lâm Vũ quyết định bảo mẹ mua mấy chậu cây hoa để ban công cho đẹp.

Lâm Vũ suy nghĩ xong thì quay lại vào trong phòng, tiếp tục công cuộc dọn dẹp, sắp xếp đồ đạc.

Bữa tiệc tân gia náo nhiệt rộn rã cả một góc phố. Lan Anh chạy vội ra bến xe đón người từ hơn bốn giờ đến tận năm rưỡi mới thấy trở về. Chị trở về bên người có thêm một người, là cậu con rể bố Thành, mẹ Hoa mong nhớ đêm này.

Anh rể có dáng người cao gầy, khuôn mặt ưa nhìn, con người lễ phép, lịch sự. Anh vừa vào nhà đã cúi chào từng người, nói với giọng nói lơ lớ: " Con chào mọi người ạ. Con tên Bùi Duệ."

Mẹ Hoa cười tươi như trúng số, bà bảo: " Ôi chao, con nói được cả tiếng Việt nửa hả?"

Bùi Duệ cười, vẫn chất giọng đó nói với bà: " Con chỉ biết một ít thôi, do Anh Anh dạy con."

Lan Anh mang theo khuôn mặt đầy kiêu ngạo cùng tự hào, chị không dấu nổi sự vui vẻ mà cười rộ lên: " Bố mẹ, con rể hai người giỏi không?"

" Xìu..." Bố Thành lúc trước thì rõ hào hứng, bây giờ nhìn thấy con rể rồi lại nghĩ bình rượu mơ nhà mình ủ bao năm sắp bị mang cho người ta, ông cảm thấy không vui nữa, mắt lừ lừ nhìn Bùi Duệ.



Hải Dương đứng ở bậc thềm, khuôn mặt nhìn Bùi Duệ như địch thủ. Thằng bé kéo tay Lâm Vũ bảo: " Anh, em thấy tên này rất nguy hiểm."

" Chỗ nào?" Lâm Vũ liếc nhìn người anh rể tương lai đang ở giữa đám người, cậu đột nhiên thấy hình như cậu không nỡ để chị mình đi lấy chồng.

Hải Dương như con mèo con, thằng bé quét mắt nhìn người đàn ông xa xa, nói nhỏ: " Chủ yếu là em không thích."

" Không thích gì?"

" Không thích chị hai đi..." Giọng thằng bé nhỏ xíu, lầu bầu trong cổ họng.

Lâm Vũ tiếp nhận món quà Bùi Duệ đưa, đôi mắt cậu thờ ơ nhìn nụ cười trên môi người đàn ông. Cậu cũng không thích, chẳng ai thích chị gái gả cho nhà người ta, gả đến một nơi xa tít tắp không rõ cuộc sống như thế nào cả.

Ba người đàn ông trong nhà rất thù địch nhìn Bùi Duệ, ngồi giữa những người họ hàng như hai thái cực khác nhau. Mẹ Hoa huých bố Thành một cái, bà nói nhỏ: "Con trai nhà người ta đến đây ra mắt thì ông tươi cười một tí đi chứ."

Bố Thành chẹp miệng, ông nghe lời vợ mà lật mặt, nở nụ cười công nghiệp: " Bác ở nhà nghe con gái kể nhiều về cháu rồi, bác cũng biết ra mắt như thế này thì hai đứa cũng xác định về một nhà. Bác chỉ muốn hỏi, sau khi hai đứa ở với nhau thì ở đâu?"

Bùi Duệ dường như chuẩn bị đầy đủ cả rồi, anh nói: "Cháu biết hai bác lo điều gì, cháu cũng đã tính trước một chút. Cháu định định cư ở Việt Nam, ở đây dạy tiếng Hàn lẫn Trung ở các trung tâm dạy học. Về phần bố mẹ cháu, cháu cũng nói qua, bố mẹ cũng đã chấp thuận."

Bùi Duệ nói hợp tình hợp lí, anh không phải là một người qua loa gì cả, anh muốn theo người thương ở một chỗ, muốn ngắm nhìn đất nước và con người xung quanh nơi người ấy đã lớn lên, đã tạo ra người anh yêu như bây giờ.

Mẹ Hoa rất hài lòng, nhưng bố Thành thì chưa, ông lại hỏi: " Cháu quyết định như thế khiến bác rất bất ngờ đấy, nhưng cháu kiểu gì cũng sẽ phải về thăm nhà, vậy cháu định như thế nào?"

" Chuyện đó cháu cũng tính rồi." Bùi Duệ cười, anh đặt cốc rượu gạo xuống, nói: " Cháu định ba tháng về một lần, tất nhiên tiền vé là cháu trả, dù sao cũng là cháu quyết định trước."

Bùi Duệ ghi điểm tuyệt đối trong lòng mẹ Hoa, bố Thành tuy vẫn muốn hỏi nhưng thấy nụ cười treo bên miệng nãy giờ của con gái thì cũng dừng. Ông biết chàng trai này đưa ra những quyết định ấy đã rất quyết tâm rồi, giống như gần ba mươi năm trước ông quyết tâm cưới mẹ Hoa về.

Non nớt và thiếu suy nghĩ, bốc đồng nhưng bản lĩnh, người trẻ thường là vậy, ông cũng từng như vậy, từng như thế nên ông hiểu rất rõ, người trẻ thì phải như thế mới tốt bởi vì như thế mới làm lên những điều tuyệt vời và kì lạ. Bùi Duệ đã quyết tâm vậy ông sẽ mở một cánh cửa để anh đi vào, còn kéo dài được hạnh phúc hay không, ông không quyết định được. Nhưng ông thề, thằng oắt này mà khiến con gái ông khổ, ông sẽ là người đầu tiên bụp tên này trước.

Bữa ăn vui vẻ hẳn, mẹ Hoa cười suốt buổi, nói chuyện rất hăng với bà bác cô dì. Các chú các bác cũng chẳng kém cạnh, vừa giao lưu nước vừa kéo cậu rể ngoại quốc nói đủ thứ chuyện, có nhiều câu nói nhanh quá Bùi Duệ cũng chẳng hiểu được, anh chỉ có thể gật đầu theo thôi. Bố Thành uống rượu nhiều hơi nóng mặt, ông đưa mắt nhìn cậu con rể tương lai mặt đã đỏ bừng, ông khoái chí bảo: "Trẻ tuổi uống ít rượu đã đỏ mặt thế?"

Bùi Duệ cười đáp lại ông: " Cháu không giỏi lắm."

" Không cần giỏi." Bố Thành với lấy cốc nước lọc uống một ngụm, ông bảo: "Uống xã giao được là được, đừng giỏi quá, hại thân, hại người..."

Lan Anh ngồi bên hiểu ý bố, chị cười bảo với các bác, các chú: "Anh Duệ không uống được nhiều lắm, con dìu anh ấy ra ghế ngồi nghỉ chút."

Chị nói xong liền khẽ kéo Bùi Duệ đi, Bùi Duệ cũng rất hợp tác mà chậm rì rì đứng dậy, anh cúi chào mọi người rời mới theo Lan Anh ra ghế ngoài trời hóng gió.

Cùng lúc đó, Hải Dương, Lâm Vũ và Du Hiểu đã ngồi ngoài sân hóng mắt từ lâu. Mẹ Du Hiểu tên là Nguyệt, bà và mẹ Hoa là bạn thân, nên hiển nhiên hai gia đình cũng thân quen với nhau. Hôm nay làm cỗ nhà Du Hiểu cũng đến giúp một tay.

Du Hiểu chán chường nằm vật ra bên cạnh Lâm Vũ, cậu chàng kêu: " Tao học muốn nổ đầu óc rồi."

Du Hiểu học lớp chọn, để không quá bét nhè trong lớp nên đi học đủ các môn, đầu óc đôi khi muốn nổ đùng đùng với mấy đề Lí Hóa.

Lâm Vũ rất nhân từ mà xoa thái dương cho Du Hiểu mấy cái, cậu nhìn màn hình điện thoại nói: " Mệt thì ngủ, tối nay có lẽ phải chừa một phòng cho anh ta."

Du Hiểu nghển cổ nhìn, cậu chàng chẹp miệng bảo: " Ban đầu tao thấy ổng cũng được, tại hai anh em mày lây mà giờ tao cũng thấy không ưng. Sống ác lắm." Vừa nói vừa chỉ Hải Dương và Lâm Vũ.

" Em mặc kệ." Hải Dương chu môi tỏ rõ ý. Lúc thằng bé còn đang moi cái xấu của người yêu chị gái thì Lan Anh đã dìu Bùi Duệ đến ngồi cạch thằng bé khiến thằng bé giật nảy.

Bùi Duệ cười, hơi xấu hổ bảo: " Anh... ngồi đây một chút nhé."

Lâm Vũ còn chưa nói gì, Du Hiểu đã nhiệt tình nói trước: " Anh cứ ngồi đi, anh uống nước không?"



Lan Anh để Bùi Duệ ngồi hẳn hoi, tay chị đè lại tay Du Hiểu đang cầm cái cốc, chị bảo: " Không cần đâu, để chị đi pha nước giải rượu." Nói rồi chị quay sang nhìn Bùi Duệ: " Ngồi đợi em lát."

Bùi Duệ gật đầu nhưng tay vẫn níu lấy góc áo của Lan Anh, đến tận khi chị vỗ nhẹ tay anh, anh mới thả ra. Bùi Duệ khi say rất dính người, điểm này cũng là một trong những điểm Lan Anh thích ở anh. Anh ngồi đó dõi mắt nhìn theo Lan Anh trở vào nhà, mãi đến khi không nhìn thấy nữa mới quay đầu lại nhìn ba cặp mặt với ba cảm xúc khác nhau đã nhìn mình từ lâu.

Bùi Duệ đến khi say rồi vẫn giữ dáng vẻ nho nhã, lịch thiệp, anh hỏi: " Nhìn anh làm gì thế?"

" Lần đầu thấy người nước ngoài nên tò mò ạ." Lâm Vũ nói rồi thu tầm mắt lại, cậu quay lại công cuộc lướt mạng không mục đích.

Hải Dương thì tò mò hơn, thằng bé hỏi: " Anh là người Trung thật hả? Anh bao nhiêu tuổi? Anh ở đâu? Sao lại sang Hàn học? Sao anh quen được chị em? Là anh hay chị em theo đuổi trước? Sao..."

Chưa nói xong, thằng bé đã bị Lâm Vũ ngồi gần bịp miệng lại, Du Hiểu nhìn khuôn mặt ngơ ngác của Bùi Duệ mà thấy tội. Bùi Duệ như đang trong trạng thái xử lí dữ liệu, mất một lúc anh mới hiểu được Hải Dương hỏi những gì. Anh cũng từ tốn trả lời tất cả những câu Hải Dương hỏi: " Anh là người Hoa, ở Tô Châu, năm nay hai năm tuổi..."

Bùi Duệ dừng một chút để suy nghĩ từ nên nói, anh suy nghĩ cẩn thận chỉ sợ buột miệng nói lên câu tiếng Trung hay tiếng Hàn. Anh bảo: " Anh hứng thú với tiếng Hàn nên quyết định du học. Vì sao quen được chị em hả..."

Đầu óc Bùi Duệ bị mấy cốc rượu gạo làm cho trì trệ hơn hẳn, anh bần thần một lát để nhớ lại rồi nói tiếp: " Anh gặp chị em ở trong cửa hàng tiên lợi, cô ấy mua một gói mì... ừm... vừa ăn vừa khóc..."

Hải Dương dừng hẳn, Lâm Vũ cũng ngước nhìn Bùi Duệ. Lan Anh sống bên Hàn suốt bốn năm chưa về một lần, mỗi lần chị gọi điện về nhà đều là khuôn mặt tươi cười rạng rỡ, nhưng sống xa quê, cách trở cả khoảng cách địa lí, chỉ có thể nhìn nhau qua màn hình điện thoại thì có nhiều chuyện không nói cũng chẳng biết.

Bùi Duệ nhớ lại hình ảnh Lan Anh ngày đấy, anh bật cười bảo: " Là anh theo đuổi chị em trước, là anh tỏ tình cũng là anh ngỏ lời cầu hôn. Anh yêu chị em... Anh biết có thể mọi người trong gia đình còn... ờm... gọi là gì ấy nhỉ?"

" Không ưng ý." Lâm Vũ nói nốt ý Bùi Duệ muốn nói.

Bùi Duệ cười mỉm: " Đúng rồi, không ưng ý, không ưng ý cậu con rể ngoại quốc nhưng anh sẽ cố... bởi anh yêu Lan Anh lắm."

Bùi Duệ cười tít cả mắt, anh cứ cười ngây ngô như đứa trẻ mãi. Còn ba đứa trẻ bên cạnh lại trầm ngâm chẳng nói, họ chưa trải qua tình yêu, chưa hiểu được vì một người mà cố gắng nỗ lực bội phần là như thế nào, nhưng họ biết, Lan Anh yêu đúng người.