Sau khi bị trách mắng, Laura đành ngồi yên lặng.
Ánh mắt của Caesar lại rơi lên người cô, nhìn vào đôi vai gầy yếu đến dễ vỡ, xương quai xanh mảnh mai và cơ thể đầy vết thương bầm tím vì bị trói buộc.
Nhìn cô cứ như chỉ cần chạm nhẹ là sẽ khóc rất lâu.
Francis tiến lại gần Caesar, bằng chất giọng lười biếng đặc trưng, anh nói: "Tôi nói này... Thượng Tướng, ngài chắc rằng mình có thể thẩm vấn vụ này mà không có chút tư tâm nào chứ? Thủ tướng không biết, nhưng ngài chắc cũng rõ dấu vết trên cổ Laura là của ai, đúng không?"
Caesar nheo mắt: "Anh muốn biết?"
Giọng nói của anh trầm thấp, như một con thú đang bảo vệ lãnh địa của mình.
Francis không hỏi thêm, dù sao anh cũng không phải là một Alpha, chỉ là một Beta thất bại trong phân hoá.
Francis đứng thẳng người, bình thản nói: "Có lẽ cũng không cần thiết, tôi tôn trọng sự riêng tư của cá nhân."
"Nhưng, đây là nhiệm vụ Thủ tướng giao cho tôi, tôi nghĩ tôi nên dốc hết sức mình, đúng không?" Francis vuốt ve đầu chim ưng trên cây gậy của mình, "Thượng Tướng, ngài có thể coi tôi như một người nghe bình thường thôi."
"Tôi thừa nhận, pheromone của cô ấy thực sự rất dễ chịu, một Alpha khó mà cưỡng lại một Omega ngọt ngào như vậy—" Nhìn thấy ánh mắt của Caesar, Francis mỉm cười, nói, "Tôi không có ác ý, ngài có cho phép tôi nói hết không?"
Caesar: "Đừng nói nhảm."
"Được rồi, được rồi," Francis giơ tay cười, tỏ vẻ đầu hàng, "Chỉ cần ngài không quá tuân theo tư tâm, tôi có thể mắt nhắm mắt mở trước sự che chở của ngài dành cho cô ấy."
Giọng điệu của anh đầy ẩn ý, nhưng Caesar không buồn đáp lại dù chỉ một ánh mắt.
Một người Asti.
Francis nghĩ người nhà Salieri sẽ đau lòng vì một người Asti, đó quả là trò cười lớn nhất mà Caesar nghe trong năm nay.
Caesar không để tâm đến Francis, anh lạnh lùng hỏi Laura một vài câu. Khác với ngày hôm qua, lần này anh hỏi thêm về Eugenie.
Ban đầu, Laura trả lời rất hợp tác, nhưng sau đó thì không nổi nữa.
Cô đói đến mức tay chân rã rời, đầu óc quay cuồng, không còn gì khác để ăn, dạ dày bắt đầu phản đối dữ dội, chiếc bụng trống rỗng réo lên liên tục.
Caesar cũng nghe thấy tiếng réo này.
Laura mệt mỏi gục xuống bàn: "...Thưa ngài, tôi rất vui lòng hợp tác với ngài, nhưng trước hết, có thể cho tôi chút gì ăn được không?"
Caesar nói với Arthur: "Mang ít bánh mì—"
Laura siết chặt nắm đấm, đập bàn: "Thịt! Tôi muốn ăn thịt!"
Caesar nói: "Mang bánh mì kẹp thịt."
Laura yên lặng.
Francis dùng gậy gõ nhẹ vào chân Laura: "Đói đến ngất à?"
Caesar nói: "Đừng động vào cô ta."
Francis khẽ "ờ" một tiếng, nhìn Caesar một cách ngây thơ: "Tại sao?"
"Vụ việc vẫn chưa rõ ràng," Caesar nói, "Trước khi có đủ bằng chứng, không ai được động vào cô ta."
Francis nhún vai: "Tuỳ ngài."
Hai phút sau, Laura cuối cùng cũng được ăn thịt, cô suýt bật khóc vì thèm, đôi mắt như ngấn lệ.
Không ngoa chút nào khi nói rằng Caesar từng nuôi một con mèo hoang, và biểu cảm của nó khi lần đầu tiên được ăn thịt giống hệt với Laura bây giờ.
Laura cắn một miếng thịt thật lớn, thành kính cầu nguyện: "Cảm tạ Chúa."
Caesar nói: "Cô nên cảm ơn tôi."
Laura không màng đến lời anh, cô ăn hết sạch phần thịt và bánh mì một cách thiếu lịch sự, sau đó còn chăm chú nhìn đám vụn bánh trên bàn, khẽ liếm môi, cảnh giác nhìn Caesar và Francis, rồi cúi đầu, thở dài tiếc nuối với những vụn bánh ấy.
—Nếu không có họ ở đây, cô có lẽ sẽ đưa chiếc lưỡi hồng đáng yêu nhưng vô dụng của mình ra, linh hoạt như mèo, liếm sạch tất cả các mẩu vụn trên bàn.
Caesar không hề nghi ngờ điều đó.
Anh nhìn người có dạ dày lớn kia thoả mãn sau khi ăn xong.
Laura còn cố nén một cái ợ lại vào trong bụng.
Ăn uống no nê, Laura cuối cùng cũng chịu phối hợp với Caesar để điều tra.
Tâm trạng u ám của cô vì bữa ăn ngon này mà sống lại.
Cuộc thẩm vấn buổi sáng rất ngắn, sau khi kết thúc, Laura bị đưa trở lại nhà giam. Cổ cô bị cọ đỏ ửng, nơi cổ tay và mắt cá còn bị cọ xát đến sưng tấy, da bắt đầu rỉ máu.
Khi viên quản ngục chuẩn bị trói Laura lại, Caesar đột ngột ngăn họ lại: "Khoan đã."
Laura dừng bước, ngơ ngác hỏi: "Ngài cho tôi heo sữa nướng rồi sao?"
Caesar không đáp, lần này anh không đeo găng tay, nhẹ nhàng vuốt qua vết thương trên cổ cô.
Không bị ngăn cách, Laura cảm nhận được độ ấm từ ngón tay của anh truyền đến tận da thịt.
Bất ngờ, anh bóp mạnh tay, khiến Laura đau đến hít sâu một hơi, nhíu mày, nước mắt như muốn trào ra.
Nhưng cô không dám lên tiếng.
Sợ rằng nói sai sẽ mất đi món heo sữa nướng thơm ngon.
Caesar lau tay bằng khăn giấy, lùi lại một bước, đôi mắt tím của anh chăm chú nhìn vào giọt lệ ngang ngạnh trong đáy mắt Laura.
Đôi mắt cô đỏ lên, dấu răng sưng tấy trên cổ vẫn chưa tan, tuyến thể bị cắn khiến nó sưng lên.
Nơi anh vừa chạm vào, vết thương đang khép lại lại nứt ra, máu rỉ ra chầm chậm, như đoá hoa hồng đỏ trên nền tuyết trắng.
Caesar nói với viên quản ngục: "Không cần xích cổ và mắt cá chân—chỉ còng tay là được, cô ta không thể trốn."
"...Vậy... vẫn... cứ dùng xích tay đi," Laura nghẹn ngào, giọng sụt sùi nói, "Đừng dùng còng tay."
Caesar cau mày: "Cô chắc chứ?"
"Ừ," Laura đưa tay lau nước mắt, nói buồn bã, "Mang còng tay vào thì tôi không thể xé thịt chân heo sữa nướng."
Rời khỏi nhà tù, hương thơm nhẹ nhàng của hoa hồng lơ lửng trong không khí bên ngoài.
Francis gọi Caesar lại: "Thượng Tướng, chờ một chút."
Caesar dừng lại.
Francis có ý châm chọc: "Anh quả thật không nỡ cứng rắn với Omega của mình, Caesar, dấu vết trên cổ cô ta... là của anh đúng không?"
Caesar đáp: "Anh chắc chắn muốn dùng câu hỏi đó với người nhà Salieri sao?"
Francis bật cười sảng khoái, tựa vào cây gậy, bước xuống bậc thang và đi ngang qua Caesar.
"Vừa rồi cô ta lại nói dối đấy," Francis nói, "Cô gái đó không hề thành thật. Cô ta như một con chó khó thuần, vẻ ngoài ngoan ngoãn, nhưng động đến là sẽ cắn đứt da thịt anh, nhai nát rồi nuốt vào."
Caesar thừa biết Laura đang nói dối.
Ở độ tuổi đó, cô giống như một con chim non, dù có cố gắng bao nhiêu cũng không che giấu được những biểu cảm và cử chỉ vô thức trên gương mặt.
Có vẻ những điều đó chưa khiến cô phải trả giá.
Mong đợi một lời thật lòng từ cái miệng của cô gái nhỏ ngốc nghếch này, chỉ có thể dùng đến vài loại thuốc thôi.
"Không bàn chuyện đó nữa, hãy nói về tình hình hiện tại," Francis đột nhiên nói, "Chúc mừng anh thăng chức."
Theo luật, giới quý tộc không được vào hạ viện, trong khi quyền lực của thượng viện thì bị giới hạn, nên Caesar đã chọn gia nhập quân đội.
Anh từng bước lên đến vị trí Thượng Tướng.
Một Thượng Tướng trẻ như vậy, trong Đế quốc Liên bang, thật hiếm thấy.
"Tôi thường tự hỏi, nếu khi xưa tôi cũng phân hoá thành Alpha," Francis nói, "Người đứng ở vị trí của anh bây giờ, có lẽ là tôi rồi."
Caesar đáp: "Beta cũng đóng góp không kém gì cho đất nước này."
Francis không nói gì thêm, nhìn về phía bình minh xa xăm, tạm biệt Caesar rồi rời đi với cây gậy trong tay.
Cũng như Caesar, Francis xuất thân từ gia đình quý tộc.
Tuy nhiên, khác với gia đình Salieri nghiêm khắc, gia tộc Norman của Francis luôn kêu gọi hoà bình – Thủ tướng tiền nhiệm cũng là do gia tộc Norman đưa lên.
Nhờ đó, gia tộc Norman có uy tín lớn trong các tổ chức nhân quyền quốc tế và từng được trao giải thưởng đặc biệt.
Gia tộc Salieri thì không có danh tiếng thân thiện như thế.
Caesar cúi xuống, trên đầu ngón tay anh là một con chip nhỏ như hạt gạo.
Trong lần thẩm vấn trước, Caesar đã giấu chiếc máy nghe lén tí hon này vào vết cắn trên cổ Laura, hôm nay mới lấy ra.
Anh cần kiểm tra xem cô ta đã làm gì.
Quá trình đọc dữ liệu từ chip này không lâu, nhưng Thủ tướng còn một số chuyện cần bàn bạc với Caesar.
Khi Caesar đến văn phòng Thủ tướng, anh nghe thấy giọng nói thân mật thì thầm bên trong, mềm mại như kẹo và bông.
Caesar gõ cửa, hai phút sau, Thủ tướng mới nói: "Vào đi."
Anh mở cửa, bình thản bước vào.
Angela với đôi môi đỏ mọng và chiếc váy trắng chỉnh lại chiếc vòng cổ, lịch sự chào Caesar, trên tay ôm một chồng tài liệu dày rời khỏi phòng.
Khuôn mặt Thủ tướng cũng phớt hồng, Caesar nhận ra vết son mờ mờ trên cổ áo ông.
Thủ tướng gọi trợ lý pha trà, còn mình thì mệt mỏi xoa thái dương và hỏi: "Đã có kết quả chưa?"
Caesar đáp: "Tạm thời đã xác định được "Chim sơn ca" là ai, nhưng cần thêm chứng cứ."
Thủ tướng thở phào: "Tốt quá."
Ông nở nụ cười nhẹ nhõm, rõ ràng dạo gần đây ông lo lắng không yên vì nguy cơ tiềm ẩn này.
Dù gì đó cũng là gián điệp của đối phương, đã lén lút trong phủ Thủ tướng – những nhân viên ở đây, ít nhất đã có thời gian công tác hai năm.
Nghĩ đến việc sống cùng gián điệp suốt hai năm qua, đủ khiến người ta lạnh sống lưng.
Đặc biệt là âm mưu của chúng lần này –
Là một vụ bắt cóc Thủ tướng, định thực hiện khi ông đi thị sát.
May mà kịp bắt liên lạc viên bên ngoài, tránh để hành trình của Thủ tướng bị lộ.
Thủ tướng vẫn còn bàng hoàng.
Caesar báo cáo ngắn gọn tiến độ hiện tại, rồi hỏi: "Ngài quen biết cô Angela từ khi nào?"
Thủ tướng cảnh giác nhìn anh: "Có vấn đề gì sao?"
"Không," Caesar mỉm cười, "Chỉ là hỏi chuyện phiếm, ngài không cần quá lo."
Mặt Thủ tướng thoáng khó chịu, ông nói: "Caesar, đừng tìm hiểu chuyện riêng tư của tôi, đó không phải việc của anh, hiểu không?"
Caesar nói: "Vâng, thưa ngài."
Rời khỏi phủ Thủ tướng, việc đầu tiên Caesar làm là lắng nghe đoạn ghi âm của Laura.
Những âm thanh mà cô không hay biết được ghi lại từ dấu răng trên cổ cô.
Bỏ qua những đoạn không có âm thanh, Caesar nghe thấy tiếng ngáy nhẹ của Laura khi cô ngủ.
...Đúng là một chú heo con.
Sau đó là tiếng cô uống nước ừng ực.
Không ngờ cơ thể gầy yếu như thế lại có khả năng nuốt mạnh mẽ đến vậy.
Nhưng đêm đó, cổ họng cô nhỏ hẹp và ấm áp.
"...Ba chỉ nướng, bắp nướng, bít tết T-bone Florence, súp rau củ trắng..."
"...Bánh hạnh nhân, cá sống mù tạt, rượu Soave trắng..."
Đó là tiếng cô nói mớ.
Toàn là thức ăn.
Bỏ qua những âm thanh không đáng kể và kiên nhẫn nghe hết những lời lẩm bẩm vô nghĩa của cô, cuối cùng Caesar nghe thấy tiếng Laura với giọng yếu đuối và nũng nịu xin viên quản ngục thêm một phần bữa sáng.
Caesar ngồi thẳng người lại.
Anh nghĩ, nếu lệnh đã truyền đạt đúng, kẻ ngốc đó đáng lẽ sẽ chẳng có chút đồ ăn nào.
Thực tế là như vậy.
Sau khi nghe tiếng cô nhai như một con heo nhỏ và húp súp ừng ực, Caesar nghe thấy tiếng viên quản ngục đến lấy đi khay ăn của cô.
Anh thích thú nghe âm thanh cô gái xinh đẹp này rên rỉ van xin, lắng nghe sự khao khát về thịt và bữa sáng của cô. Caesar bật một chai rượu Soave trắng.
Chính là âm thanh cầu xin bất lực và đáng thương đó.
Rất hợp với cô ta.
Rồi –
Caesar nghe thấy tiếng thở dài sâu của Laura.
Và tiếng nói đầy mạnh mẽ của cô.
"—Caesar, đồ cặn bã!!"