Mê Hoặc Ánh Trăng Nhỏ

Chương 1: Dòng hồi tưởng




" Tớ thích cậu mà? Tại sao...sao..lại như vậy chứ "

" Chẳng phải...chẳng phải chúng ta đang yêu nhau sao.."Tôi nức nở, nghẹn ngào, nói như gào thét không tin vào mắt mình khi bị Vũ chia tay thậm chí cậu ta còn đã có người mới

Vũ cười khẩy, lấy tay nâng cằm tôi, giọng điệu thách thức :" Cậu thích tôi thì sao? Bộ liên quan đến tôi hả? Nực cười "

Cô người yêu mới bên cạnh của anh ta cũng không chịu nhượng bộ mà vung tay tát tôi một cái đau điếng :

" Mày nghĩ cứ bám lấy người yêu người khác là hay à? Đúng là không bằng con ch* đấy "

Tôi vùng dạy, không cam tâm mà gào lên nức nở :" Chẳng phải chúng ta là bạn sao...? "

Lưu Nhi cúi xuống, cô ta mỉm cười nói với tôi :" Đúng rồi! Chúng ta là bạn nhưng tớ không thể để yên cho cậu bám lấy người yêu tớ được "

Nước mắt tôi trào ra, má tôi đau điếng vì vừa bị tát, cúi mắt xuống, bàn tay nắm chặt, cổ họng tôi nghẹn lại khó nhằng nói ra từng lời :" Cậu.., cậu mới là người cướp người yêu tớ mà?..."

" Ồ! Bạn yêu à, liệu mọi người sẽ tin ai đây? "

Cô ta bật cười rồi nói tiếp :

" Kẻ không được yêu mới là kẻ thứ ba, cậu hiểu không? "

Giọng điệu nó ngọt ngào, nhẹ nhàng nhưng đầy sự khinh bỉ

Vũ kéo Nhi ra, trong chốc lát tôi lại ảo tưởng rằng Vũ đang bảo vệ mình nhưng không, nó nói :

" Em không cần đụng vào loại này làm gì bẩn tay "

Mọi người xung quanh xôn xao, bàn tán đều chỉ phía "mũi dao" về tôi

Tại sao chứ? Tôi tưởng chúng ta là bạn? Tại sao...vậy...

Lưu Nhi, cô ta bày ra bộ mặt đáng thương, cô ta nói như hét lên cho mọi người nghe :

" Mày làm ơn đừng nói dối sự thật được không? Chính..chính mày mới là người cướp Vũ tại sao lại đổ cho tao chứ.. "

" Trúc Bạch! Tao biết mày yêu Vũ nhưng làm ơn buông tha cho bọn tao được không? Xin mày đấy "

Mọi người ngày một đông hơn, những lời bàn tán về tôi ngày một nhiều, họ chửi rủa :

? : " Cái Nhi nói đúng đấy con đấy thật không bằng một con ch* "

? : " Trà xanh chỉ có vậy thôi "

? : " Cái Nhi từ bi vãi! Phải tao, tao đấm chết nó chứ ngồi đó mà xin "

Còn có cả những lời ác ý :

? : " Đánh! Đánh chết mẹ nó đi! Loại trà xanh tiếc làm gì "

? : " Ôi! Tao mà như nó tao đi chết quách cho xong "

Cũng có những người tiếc nuối, bất ngờ :

? : " Hazz..Xinh thế mà.... "

? : " Xinh mà làm trà xanh là hết cứu nhé "

? : " Tao thấy nó tốt mà không ngờ..."