Mê Hoặc Ánh Trăng Nhỏ

Chương 4: Khai giảng




" Sáu trăm sáu mươi sáu? "Lại là một giấc mơ nữa về anh. Xung quanh tôi vẫn mơ hồ ngửi thấy một mùi hương cam chanh nhè nhẹ như còn lưu luyến mà vương lại.

Tôi tự lẩm bẩm trong miệng như người mất hồn. Lại một lần nữa bị anh lừa.

Ruốc cuộc?

Anh là ai chứ? Tại sao lại luôn xuất hiện trong giấc mơ của tôi? Thực sự là người hay chỉ là trong trí tưởng tượng? - Tôi cứ tự lẩm bẩm mấy câu hỏi không lời giải đáp đó trong đầu, tôi muốn hỏi anh nhưng cứ mỗi lần gặp anh trong mơ tôi lại chẳng thể nhớ nổi gì cả cứ thế mà vui vẻ ở bên anh đến lúc tỉnh giấc trở về với thực tại.

Trong những khoảng khắc trong mơ gặp được anh, tôi thật sự đã rất vui. Nhưng lại hoàn toàn không muốn tỉnh dậy, càng không muốn chấp nhận sự thật đau khổ này. Tôi như chìm đắm vào mộng cảnh, quên đi thực tại đầy đau khổ này, một thực tại không có anh.

...

Đang trong dòng suy nghĩ hỗn loạn đó thì tôi nghe thấy tiếng mẹ tôi gọi với lên :

" Trúc Bạch dạy đi con, cái Linh đến rồi này "

Tôi thoáng giật mình rồi vội đáp : " Con xuống ngay "

Lấy tay vội gặt đi mấy giọt nước mắt còn vương lại, thay vội bộ quần áo ngủ, lấy sách vở đi học rồi vội vã bước xuống dưới nhà.

" Con chào mẹ, con không ăn sáng đâu sắp muộn rồi ạ "Tôi vừa nói vừa đưa tay soạn lại một số sách vở xem đã đầy đủ chưa. Chúng tôi sau khi khai giảng xong sẽ vào nhận lớp rồi học luôn.

Mẹ tôi đáp, trên tay còn đang soạn một số giấy tờ gì đó :" Ừ, từ mai đừng để mẹ gọi nữa nhé mẹ còn rất nhiều việc không thể ngày nào cũng nhắc nhở con được "

Tôi cũng đã dần quen với thái độ này của mẹ, bởi mẹ tôi là một người phụ nữ tự chủ kinh tế nên có rất nhiều việc, mẹ tôi nói đúng nhưng tim tôi vẫn thấy đau nhói, thoáng buồn rồi tôi vội gạt cảm xúc ấy sang một bên

" Vâng, con chào mẹ con đi học "

Nói xong, tôi chạy vội ra ngoài sợ Mộc Linh đứng ngoài đợi lâu. Nhưng vừa chạy ra khỏi cổng tôi chợt thấy có gì đó sai sai? À không! Rất sai mới phải, bình thường Linh đi xe ôtô riêng của nhà nó mà nhỉ sao nay lại qua chở tôi bằng xe máy thế.

" Thấy tao ngầu không? " Mộc Linh đưa tay gõ gõ vài cái vào chiếc xe máy điện mới tinh

" Sao nay lại đi xe máy qua chở tao thế? " Tôi thắc mắc

" Tại mày bị say xe ô tô nên tao xin bố mẹ cho đi xe máy "Nó vừa nói vừa dựng xe xuống, đưa tay gỡ lấy cái mũ bảo hiểm rồi đi ra chỗ tôi đội lên cho tôi.

" Lên anh chở!! "

Mộc Linh, tên đầy đủ Nguyễn Mộc Linh là một người con gái có cá tính mạnh mẽ và cũng là một người bạn thân xinh đẹp nhất của tôi. Linh là người bạn duy nhất của tôi trong những năm cấp 2 tồi tệ ấy. Chúng tôi vốn dĩ học khác trường nhưng sau khi biết đến sự việc ấy Linh đã một mực đòi chuyển sang trường tôi học. Tôi vẫn luôn thầm cảm ơn cuộc sống này, bởi vì đã cho tôi gặp được một người bạn tuyệt như vậy. Nhưng chính vì thế tôi lại càng không muốn vì chuyện của mình mà làm liên lụy đến Linh.

" Này? Mày đang nghĩ cái gì mà nghệt mặt ra thế " Linh đang ngồi đằng trước lái xe bỗng lên tiếng khiến tôi khẽ giật mình

" Hả, hả? " Theo phản xạ tôi đáp

" Đang tương tư anh nào à " Mộc Linh tủm tỉm cười

" Không, làm gì có. Mà sắp đến trường chưa thế? " Tôi chối rồi hỏi sang chủ đề chính của ngày hôm nay

" Sắp rồi đi qua nốt cái đường này là tới "

Rồi nó thở dài, giọng pha chút bực bội nói :

" Tí nữa tao còn phải đi gặp ông anh già của tao nữa. Sáng nay không biết mắt mũi để đâu mà cầm nhầm cả cái balo của tao đi rồi "

"..."

Khoảng 5 phút sau, chúng tôi đã có mặt tại trường.

" Thôi chết, tao để quên balo trong lớp rồi. Đứng đây đợi tao tí nhé tao vào lấy " Nói xong Linh chạy một mạch về lớp trong khi tôi còn chưa kịp phản ứng với câu nói của nó.

Tôi ngoan ngoãn đứng yên ở đó đợi nó ra, tiện thể đảo mắt một lượt xung quanh ngôi trường. Khắp nơi trong trường đều rực rỡ sắc màu của những quả bóng bay to nhỏ đều đủ cả, chúng khiến tôi có phần kinh ngạc với độ chịu chơi của ngôi trường.

Khắp sân trường là những đồ trang trí chuẩn bị cho lễ khai giảng của năm học. Tôi trầm trồ thán phục độ giàu của ngôi trường này, trường có năm khu nhà khá rộng, khắp sân trường toàn là bong bóng bay đủ sắc màu. Trên bục giảng của trường là một bảng to với chữ : Lễ khai giảng....bên dưới bàn là những bó hoa to, còn toàn là những loài hoa trang trọng và đắt đỏ. Không phải nói chứ nhưng nhìn ngôi trường lúc này y như một cái đám cưới lớn vậy.

Chợt, không biết vì lí do gì mà tôi lại quay sang phải nhìn, khu khối lớp 12. Dưới cái nắng chói chang tôi không thể nhìn thấy rõ gì cả, chỉ nhìn thấy có bóng người à không hai người mới phải đang bước đi tiến lại gần đến chỗ tôi. Mờ nhạt rồi hơi mờ, rồi rõ dần đến rõ ràng tôi có thể thấy được mặt của những người đó một cách rất rõ là đằng khác.

Nhưng trong những giây phút đầu nhìn thấy được rõ khuôn mặt của hai người đó khiến tôi sững sờ, cả người cứng đơ, đôi mắt bất giác nhòe đi. Trong đám đông hỗn loạn, lại có một gương mặt của một người con trai rất đỗi quen thuộc với tôi.

Là Lâm An?

Cả trường vốn đang rất nhộn nhàng, tưng bừng cho lễ khai giảng nhưng lúc bấy giờ trong mắt tôi lại chẳng thấy ai nữa. Chỉ có anh thôi.

Dù là mơ cũng được nhưng tôi vẫn không muốn bỏ lỡ từng khoảng khắc nhỏ nhặt được ở bên anh. Tôi phi đến chỗ anh nhanh như một con sóc, nhào cả người về phía anh.

Nhưng chắc là do tôi chạy quá nhanh hay dùng lực quá mạnh phi vào người anh khiến anh không giữ được thăng bằng cùng với bất ngờ nên ngã nhào xuống đất. Tôi vẫn ôm chặt lấy người anh không buông, trong lòng bất giác nhói đau, nước mắt cứ thế mà trào ra theo cảm xúc của trái tim, nó đã từ chối việc nghe theo lý trí.

Thấy sự lạ mọi người bu đông như ruồi vào hóng :

? : " Ê, nhỏ nào đang nằm trên người anh Lâm An kia "

? : " Không biết "

Có người nói thêm :

? : " Trần Hoàng Lâm An, hotboy trường mình mà,học giỏi,đẹp trai, nhà giàu, đã thế còn làm liên đội trưởng chả bao nhiêu em theo, gái bám như này là bình thường thôi bây ơi "

?: " Chuẩn rồi đó "

? : " Một em còn ít chán "

? : " Ai cho đè nên người chồng tao vậy "

? : "Ai bảo chồng mày, chồng tao mà "

Những tiếng bàn tán xôn xao xung quanh tôi ngày một nhiều nhưng tôi không quan tâm. Tôi chỉ quan tâm đến một mình anh, mình anh thôi là đủ.

Bỗng một giọng nói đầy khó hiểu cất lên :

" Xin lỗi, hình như cậu nhận nhầm người hay gì rồi, tôi không có quen cậu "

Tôi ngỡ ngàng, ngước đôi mắt ngấn lệ lên nhìn anh. Giây phút đấy tôi biết cả anh cũng sững sờ khi thấy tôi, một khoảng lặng giữa tôi và anh.

Trái tim? Nó bị làm sao vậy? Sao lại đau thế này. Đôi mắt, nó cũng bị làm sao vậy? Sao cứ chảy ra nước mắt thế này.

Không quen..sao? Thật sự là không quen sao..? Không! Tôi không tin. Anh đang giả vờ đúng không? Thật sự là đang giả vờ thôi đúng không...?

" Trúc Bạch mày sao thế " Một giọng nói hớt hải phát ra từ phía sau tôi. Là Mộc Linh

Mộc Linh hốt hoảng chạy đến nó ngồi sụp xuống đỡ tôi dậy, ánh mắt lo lắng nhìn tôi : " Này, này? Nghe tao nói không "

Lâm An cũng đứng dậy theo ngay sau đó.

Tôi như người mất hồn, không tin vào câu nói đó của anh. Trái tim, nó vẫn đang quạt thắt lại. Tôi đau đớn, cả người không còn sức lực mà dựa cả vào Linh.

" Mộc Linh ra là bạn mày à? " Bấy giờ người bạn đi cùng Lâm An mới lên tiếng, đôi mắt vẫn không khỏi hết bất ngờ.

Người vừa hỏi ra lại là Nguyễn Nhật Hải Đăng - anh trai ruột của Linh.

" Vâng? Nhưng ruốc cuộc là có chuyện gì thế, sao lại thành ra thế này "

Tôi từ từ, lại một lần nữa nhìn thử về phía anh. Anh cũng đang nhìn tôi, đôi mắt hoang mang đến khó tin. Tôi liền đảo mắt xuống không dám đối diện với chính anh.

Trong chốc lát, trái tim tôi đã lấn áp hết lý trí của bản thân. Nhưng giờ chỉ có mình tôi biết, trái tim tôi, nó đang dần dần tan vỡ theo từng giây phút. Lúc này, tôi quyết định nghe theo lý trí của bản thân.

Dùng hết sức lức còn lại mà đứng lên đàng hoàng, đưa tay lau nước mắt. Khóe môi bất giác mỉm cười, tôi ngước lên nhìn anh một lần nữa. Đôi môi dần mở ra, cúi đầu khẽ nói :

"...Em xin lỗi vì chuyện vừa rồi "

Lâm An nhìn thấy vậy lại đơ người ra, đôi mắt nheo lại. Trong sâu thẳm mắt anh lại đang có một cảm xúc khó tả, khó đến nỗi không nói lên lời.

Linh thấy tôi có vẻ đã đỡ hơn, nó liền xốt xắng hỏi :

" Mày làm sao vậy, sao lại khóc thế này? "

Tôi ngưởng đầu dậy, khẽ mỉm cười nhìn Mộc Linh, tôi lắc đầu đáp từ từ để có thêm thời gian nghĩ lý do :

" Không...chỉ là.."

" Tao bị ngã hoảng quá nên mới không kìm được mà khóc.."

Hải Đăng không những thấy cô bé đằng kia kì lạ mà giờ đến cả thằng bạn mình cũng như người mất hồn, anh đưa tay đập đập vào vai Lâm An hỏi :

" Này? Sao nữa thế "

Lâm An giật mình, quay lại nhìn Hải Đăng đang dùng ánh mắt thắc mắc nhìn mình.

" Không, không sao, mà áo tao ướt với bẩn hết cả rồi "

" Trong balo tao còn cái áo sơ mi trắng với cái áo khoác trường ấy, may cho mày đấy nhé "

" Gì cơ? MÀY NGÃ? " Linh hét toáng lên

" Đau ở đâu? Có bị chảy máu không mà đến nỗi khóc ra thế này!! "

Mộc Linh hoảng hốt, đưa tay đặt lên người tôi rồi xoay đi xoay lại.

Tôi giật mình với thái độ hốt hoảng như vậy của nó, mọi người, cả Lâm An và Hải Đăng đều bị tiếng hét của con bé làm cho bất ngờ mà nhìn về phía chúng tôi. Hoảng hồn đưa tay bịt miệng nó lại, mỉm cười một cách khó khăn : " Ừm nhưng mà tao nằm lên người Lâm An nên không có bị thương gì cả "

Tôi bỏ tay khỏi miệng Mộc Linh, từ từ quay sang nhìn Lâm An, nhìn anh một cách ngượng ngạo nhất có thể. Giờ thì tôi nín hẳn rồi, tâm trí đâu mà khóc nữa, chiếc áo sơ mi trắng đồng phục trường đẹp đẽ, chỉnh tề kia của Lâm An đã " được " tôi khóc lên khiến ướt cả 1 mảng dài trên áo, nhìn Lâm An nhìn cái áo của mình với vẻ bất lực mà tôi càng thêm tội lỗi.

Đám đông vẫn còn đang xì xào bàn tán...

Hải Đăng khó chịu, đôi lông mày khẽ nhíu lại bực bội quát lớn : " Cút hết! Bọn tao đóng kịch cho chúng mày xem đó hả mà cứ đứng hóng? "

Đám đông nghe thấy gắt quá liền chuồn đi hết. Còn tôi thì sao, tôi cũng muốn đi cùng mọi người mà!

Lâm An nhìn cái áo rồi liếc sang nhìn "con chuột" đang núp sau Linh, anh cười khẩy một cái rồi nói một chất giọng nhẹ nhàng như gió khiến tôi rùng hết cả mình :

" "Mở bài" ấn tượng đấy, Trúc Bạch nhỉ. "

" Vâng, em cảm ơn, chuyên văn mà lại..."

" Nói đểu em đấy "

"..." Tội đồ thì làm gì có quyền lên tiếng chứ.

Tôi xin chịu thua.

" À mà.." Bỗng Linh lên tiếng như vừa nhớ ra chuyện gì đó,đưa tay ném cái balo cằm trên tay nãy giờ về phía Hải Đăng " Từ sau đừng có cằm nhầm balo em nữa, không biết mắt mũi để đâu "

Hải Đăng đưa tay đỡ lấy chiếc balo từ trên không, cũng đưa tay ném lại một chiếc balo khác " Tại sáng nay tao vội quá nên cằm nhầm thôi nhé, chứ vẫn chưa chột mày khỏi than "

" A! " Linh hét lên một tiếng đột ngột, rồi mặt nó đen lại, nhăn nhó " Đồ ông anh già! Ném gì mà mạnh thế hả?? "

" Ai già cơ ? "

" Anh ấy, Nguyễn Nhật Hải Đăng là ĐỒ ÔNG GIÀ!! "

Trong khi hai anh em nhà kia đang cãi qua cãi lại thì tôi lại tận dụng thời gian đó tìm hướng giải quyết để cứu vớt chính bản thân mình. Nghĩ ngợi một hồi thì cách giải quyết tốt nhất vẫn là làm cho cái áo trở về y đúc lúc ban đầu.

Tôi mở lời : " Tí nữa anh thay xong áo đưa cho em về giặt cho ạ "

" Không cần "

Bấy giờ, cuộc chiến giữa hai anh em nhà Nguyễn mới đi đến hồi kết khi nghe thấy cuộc trò chuyện của tôi với anh " Không cần? Hay là anh muốn con bạn em đền bù cả tấm thân của nó cho anh thế : " Mộc Linh cười khúc khích, đưa mắt hếch qua tôi hai cái.

Hải Đăng bên cạnh cũng bật cười, hùa theo Linh : " Khéo thế thật "

" Thật cái nỗi gì? " Lâm An nheo mày, đôi mắt sắc lẹm nhìn qua Hải Đăng

Rồi đôi mắt sắc lẹm ấy lại đảo qua nhìn tôi, khiến da gà da vịt trên người tôi đồng loạt nổi hết cả lên. Tôi nở một nụ cười tươi tắn nhất có thể đáp lại ánh mắt sắc lẹm đó của anh.

Đến giờ tôi mới có cơ hội nhìn kĩ anh, quả thật rất đẹp, đôi mắt phụng nhãn khẽ cụp xuống để lộ một hàng mi dài, mũi cao cùng với nước da trắng, bờ môi hồng nhạt khiến trông anh nhìn rất dịu dàng dưới ánh nắng sớm, ánh sáng như dành hết sự ưu tiên cho anh, khiến anh càng thêm lung linh, tỏa sáng giữa đám đông.

Nhưng ngay mấy giây đó, gương mặt dễ thương đó tan biến, vẻ mặt anh nhăn nhó, dùng ánh mắt sắc hơn dao nhìn tôi như nhìn một phạm nhân. Cuối cùng để tránh hai anh em nhà họ Nguyễn kia hiểu nhầm, từ 1 suy ra 10, từ 10 suy ra 100. Lâm An đồng ý cho tôi mang áo về giặt.

Sau khi nhìn bóng lưng của anh cùng Hải Đăng đi mất, tâm trí tôi mới trở về đúng trạng thái của nó, nụ cười tôi biến mất, ánh mắt vui tươi giờ trở nên ủ rũ, nó lại tiếp tục sắp rơi nước mắt. Tiếp tục đặt ra những câu hỏi không lời giải đáp cho chính mình, tại sao anh ấy lại giống người con trai mà tôi gặp trong mơ đến thế? Không những gương mặt mà cả vóc dáng, chiều cao, tên tuổi cũng tương đương. Còn một điều khiến tôi càng chắc chắn đó là anh vì khi chạy xộc vào người anh, một mùi hương quen thuộc bao chùm lấy tôi là một mùi hương cam chanh mà tôi vẫn thường ngửi ở người Lâm An khi gặp anh trong mơ.

Nhưng sao anh lại không nhớ gì về tôi?

Nếu trong mơ vốn là không có thật, nếu trong mơ anh đã là người tìm đến tôi trước. Vậy thì ở hiện thực, hãy để tôi là người đến làm phiền anh, biến giấc mơ hư vô ấy thành hiện thực.

...