An Thính Miên mở cửa đã nhìn thấy dì Chung trông trẻ đang bế An Lan đút sữa trên ghế sofa.
“Chào dì.” An Thính Miên nhìn vào đôi mắt của người phụ nữ đang ôm đứa trẻ.
“Chào cô An.” Dì Chung chưa từng nói chuyện nhiều lập tức dời sự chú ý tới An Lan đang ngoan ngoãn uống sữa.
An Thính Miên thấy bé con không bị lỡ bữa uống sữa thì xoay người đi vào phòng tắm rửa mặt, sau khi An Thính Miên ra ngoài thì thấy bữa sáng mà Vân Ngạn để lại cho cô ở trong phòng bếp.
An Lan ôm bình sữa cố gắng bú, đôi mắt đen to tròn thỉnh thoảng lại nhìn về phía An Thính Miên, An Thính Miên bị ánh mắt tò mò của cô bé chọc cười.
“Bé con ba tháng tuổi đã có cảm xúc, biết cười, đôi mắt sẽ dõi theo bước đi của người lớn, nghe thấy âm thanh cũng sẽ có phản ứng.” Dì Chung lấy bình sữa ra, lau miệng cho đứa bé một cách lưu loát: “Nhìn xem, cô nhóc này rất thích cô, cứ mỉm cười với cô suốt thôi.”
An Thính Miên rất tò mò, cô bé thật sự quá nhỏ, nhóc con trắng nõn sạch sẽ vươn tay ra nắm không khí, miệng cứ bi ba bi bô.
An Thính Miên ăn hết bữa sáng trong tay, trở lại phòng khách để dì dạy cô cách bế trẻ con.
An Thính Miên học rất nghiêm túc, em bé ở trong lòng cô cũng không khóc không quậy, quá ngoan, An Thính Miên không nhịn được hôn lên mặt bé.
“Cô An thích trẻ con như vậy, hay là cùng anh Vân sinh một đứa đi?” Dì Chung buồn cười nhìn An Thính Miên đang cười hạnh phúc.
An Thính Miên không hề nghĩ ngợi lắc đầu: “Không không không, không được, cháu vẫn còn nhỏ, cũng chỉ là một đứa trẻ.”
Dì Chung cũng nghĩ vậy, gật gật gật đầu nói: “Đứa nhóc nhà tôi cũng tầm tuổi cô nhưng vẫn chưa kết hôn, cũng không biết khi nào mới có đối tượng.”
Tại sao những lời này lại có cảm giác quen thuộc đến vậy?
An Thính Miên không muốn nói quá nhiều về vấn đề kết hôn hay không kết hôn, khi nào kết hôn: “Hiện giờ người trẻ tuổi đều có ý kiến riêng, việc sống thoải mái theo cách riêng của mình mới là điều tốt nhất.”
An Thính Miên bất đắc dĩ cười, nhìn thoáng qua đồng hồ trên tường, đã gần mười một giờ rồi, chắc Ngụy Lam sẽ đáp máy bay tầm khoảng tám giờ tối nhưng khi về đến nhà sẽ gần chín rưỡi. Sau khi thu dọn đồ đạc xong, An Thính Miên và dì Chung đến Cửu Cẩm Hoa Uyển.
Chín giờ tối, dì Chung xem như là bảo mẫu ở nhà, tắm rửa cho bé con, sau khi làm xong mọi việc thì mang An Lan đi ngủ, Ngụy Lam còn chưa về nhà, An Thính Miên không thể rời đi, cô muốn đợi Ngụy Lam về rồi mới đi.
Cô ngồi trên sofa nói chuyện phiếm với bạn cùng phòng, ba bạn cùng phòng đều đã tìm được công ty thực tập, tất nhiên trường cũng sắp xếp nơi thực tập nhưng nếu muốn tự tìm cũng được.
Cuối cùng Diệp Khuynh vẫn đến công ty mà trường sắp xếp, cũng coi như là công ty lớn có tiếng tăm ở Ngô Thành, chủ yếu là sản xuất quần áo.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Diệp Khuynh: Cmn, mẹ kiếp, lúc tối còn bảo tớ sửa bản thảo cho cô ta, bà đây chỉ tới thực tập, tiền lương một tháng được ba trăm tệ còn chẳng đủ để bà đây nhét kẽ răng, còn bắt bà đây làm nhiều việc như vậy, buổi tối còn phải làm thêm giờ, thêm cái cục cức, cấp trên rác rưởi.
Hôm nay là Diệp Khuynh cáu kỉnh.
Kim Lam: Cấp trên rác rưởi
Phạm Nghệ Huyên: Cấp trên rác rưởi
An Thính Miên: Cấp trên rác rưởi
Mọi người đều phụ họa theo ở phía dưới lời lải nhải của Diệp Khuynh.
Diệp Khuynh: Quên đi, nhịn thêm một chút, đợi bà đây nhận được giấy xác nhận thực tập thì bà đây đếch cần quan tâm cô ta là ai, là cái khỉ gì cả.
Kim Lam: Đúng vậy
Phạm Nghệ Huyên: Đúng vậy, chẳng là cái khỉ gì cả
An Thính Miên: Chẳng là cái khỉ gì cả
Diệp Khuynh: An Thính Miên, cuối tuần là sinh nhật cậu, chúng ta ra ngoài ăn cơm đi
An Thính Miên: Được, đây là lần cuối cùng ăn sinh nhật cùng các cậu rồi
Diệp Khuynh: Vậy người nhà kia của cậu thì sao?
An Thính Miên: Anh ấy có việc ra nước ngoài, gần đây không thể trở về, không cần quan tâm đến anh ấy
Phạm Nghệ Huyên: Muốn ăn gì? Để tớ đặt
Kim Lam: Không quá đắt là được
Diệp Khuynh: Hay là chúng ta trực tiếp đi ra ngoài chơi một, hai ngày đi, đúng lúc sinh nhật Thính Miên vào thứ sáu
An Thính Miên: Tớ đi được, cuối tuần tớ không đi làm
Diệp Khuynh, Kim Lam, Phạm Nghệ Huyên: Tớ cũng thế
Diệp Khuynh: Đi đâu?
Phạm Nghệ Huyên: Tớ nhớ ở ngoại thành, bên cạnh homestay (*) chính là Than Viễn cổ trấn, hơn nữa cách đó không xa còn có vườn hoa hồng
(*) Gốc là 民宿: nhà trọ của dân cho khách du lịch thuê; nhà trọ tư nhân.
Kim Lam: Mùa này có hoa hồng?
An Thính Miên không ngờ Phạm Nghệ Huyên sẽ nhắc tới vườn hoa hồng.
An Thính Miên: Mùa hoa hồng qua rồi nhưng tớ nhớ trong vườn cũng có một khu vực trồng hoa phù dung và một chỗ trồng anh đào rất đẹp, đúng lúc vào mùa hoa nở
Diệp Khuynh: Ui cha, vậy là có homestay, có cổ trấn, có vườn hoa hồng
Phạm Nghệ Huyên: A, chờ chút, tớ vừa tra thử, hình như người ngoài không được phép tùy tiện vào vườn hoa hồng
Kim Lam: A ~ Tiếc thật
Bàn tay đang gõ chữ của An Thính Miên dừng lại chút, khóe miệng cong lên: Không sao, tớ có cách, chúng ta có thể đi vào
Diệp Khuynh: ????? Chẳng lẽ chỗ đó là của nhà cậu?
Phạm Nghệ Huyên: Quao ~
An Thính Miên: Tớ biết chủ khu vườn đó, tớ nói một tiếng với anh ấy là được
Diệp Khuynh: Xin bái lạy bà chủ
Kim Lam: Xin bái lạy
Phạm Nghệ Huyên: Bà chủ
An Thính Miên: (mau khen tui.jpg)
Bọn họ bàn về kế hoạch đi ra ngoài chơi vào tuần sau, An Thính Miên nghe thấy có tiếng mở cửa, xoay người thì thấy Ngụy Lam đang thay giày.
“Chị dâu.” An Thính Miên đứng lên chủ động chào hỏi.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Thính Miên, đứa nhỏ đâu rồi?” Quả nhiên, điều đầu tiên người mẹ muốn hỏi chính là con mình.
“Con bé đang ngủ rồi.” An Thính Miên chỉ vào phòng trẻ con đang đóng chặt, An Nguyên đồ thối tha đó sợ buổi tối đứa bé ầm ĩ ảnh hưởng đến giấc ngủ của Ngụy Lam, khi em bé được hai tháng tuổi thì đưa đến phòng trẻ con ở cùng bảo mẫu, có điều trong suốt một tháng, hầu hết thời gian Ngụy Lam đều cho đứa bé ngủ ở phòng ngủ chính.
Ngụy Lam không giấu được vẻ mệt mỏi sau khi ngồi máy bay cả ngày, nhưng chỉ cần nghĩ đến con gái thì lại không giấu được nụ cười trên mặt.
Ngụy Lam hạ giọng nói: “Con bé có quấy không, vất vả cho em rồi.”
“Bé con rất ngoan, nhưng chắc hôm nay chưa thấy hai anh chị nên ê ê a a không ngừng, có thể là nhớ mẹ, dì đã lấy ảnh của chị đặt trước mặt bé rồi nói chuyện cùng con bé một lát.” Thật ra hôm nay đứa trẻ có khóc một lúc, dì Chung bảo mẫu nói là con bé đói bụng hoặc là nhớ mẹ.
Đứa bé ba tháng tuổi đã bắt đầu phân biệt người, nhưng bé con nào biết nhớ mẹ, tuy nhiên Ngụy Lam vẫn rất vui, dường như mọi mệt mỏi đều tan biến trong phút chốc.
“Chị dâu, chị về rồi thì em về nhà đây.” An Thính Miên cầm túi vải của mình lên.
Ngụy Lam nhìn thoáng qua điện thoại: “Cũng đã mười giờ rồi, hay là tối nay ở lại đây đi? Phòng của em vẫn được dì giúp việc quét dọn hàng ngày.”
“Ngày mai phải đi làm, em còn muốn thay quần áo, bây giờ bắt xe về thì vừa đẹp, đi xe chỉ mất hơn mười phút thôi.”
An Thính Miên nói như vậy, Ngụy Lam cũng không ngăn cản, dưới lầu chính là bến xe buýt và trạm tàu điện ngầm, vẫn chưa hết giờ hoạt động: “Ừ, về nhà nhớ chú ý an toàn.”
An Thính Miên gật đầu: “Tạm biệt chị dâu.”
“Tạm biệt.”
An Thính Miên ngồi trong taxi, nhìn các tòa nhà văn phòng vẫn sáng đèn, ôi, đã mười hai tiếng kể từ khi Vân Ngạn rời đi, nhớ anh quá, hiện giờ chắc anh đang trên máy bay đến nước Đức, ngày hôm qua cô còn tưởng rằng anh trở về ăn sinh nhật cùng cô, có phải anh đã quên rồi không? Quên đi, sinh nhật thì hàng năm đều có, cũng không nhất định phải ở bên nhau, so với ăn sinh nhật thì Vân Mộc vẫn quan trọng hơn.
Nhưng mà nhớ anh quá.
An Thính Miên dựa vào cửa sổ, thẫn thờ nhìn xe chạy như bay ngoài cửa sổ, ưm… hử? Vậy cô đi qua tìm anh cũng không phải không thể nhỉ?
Tuần sau phải đi làm, cuối tuần sẽ đi ra ngoài chơi cùng bạn cùng phòng, thứ năm, thứ sáu tuần sau nữa sẽ xin nghỉ phép, tính cả cuối tuần có bốn ngày, ít nhất có thể ở Đức cùng anh hai ngày. An Thính Miên cảm thấy mình thật là thông minh, hơn nữa qua khoảng thời gian này, phòng làm việc sẽ bước vào giai đoạn nhàn rỗi nhất trong năm, nghĩ lại chỉ còn mười ngày nữa là được gặp Vân Ngạn, An Thính Miên chỉ muốn lập tức nhảy đến mười ngày sau.