Mê Muội - Ngung Cửu

Chương 73




Nhà thờ lớn Cologne là một nhà thờ chính trong tòa Thiên Chúa Giáo nằm ở thành phố Cologne, Đức. Nó là biểu tượng kiến trúc tiêu biểu của thành phố Cologne và là nhà thờ lớn nhất Bắc Âu. Với sự kết hợp giữa vẻ đồ sộ và tinh tế, nó được coi là một điển hình về kiến trúc nhà thờ Gothic, xây dựng từ năm 1248.

Chiếc váy cưới được thiết kế bởi Vân Ngạn, với kiểu dáng váy hở vai, làn váy rộng. Trên làn váy, những bông hoa sơn trà trắng được cắt may theo dạng ba chiều và được đính bằng tay từng cái một, thân váy cũng được thiết kế hoàn toàn theo kích cỡ của An Thính Miên.

An Thính Miên không biết Vân Ngạn đã thiết kế và may chiếc váy cưới này từ ngày họ nhận giấy đăng ký kết hôn.

Cô mặc bộ váy cưới màu trắng đặc biệt dành riêng cho mình, cầm bó hoa sơn trà trắng trên tay, bước lên bậc thềm màu đỏ.

Dọc theo hai bên thảm đỏ có những bông hoa sơn trà trắng tinh khiết và hoa hồng đỏ rực rỡ. Một trắng một đỏ không tạo cảm giác lạc quẻ mà lại tạo nên vẻ lộng lẫy đặc biệt. Tình yêu thuần khiết lãng mạn, tình yêu nhiệt tình như lửa là cách diễn tả ngắn gọn nhất về tình yêu của họ.

An Thính Miên đội khăn trùm đầu bước từng bước về phía trước, vẫn luôn nhìn chăm chú vào người đàn ông của cô.

Đám cưới được tổ chức vào giữa tháng tám. Thời tiết tháng tám ở Cologne, Đức rất mát mẻ, thời gian làm lễ cũng được đặc biệt chọn vào ba giờ chiều, khi nhiệt độ cao nhất trong ngày là 24 độ C, cũng là vì chú rể muốn cô dâu ngủ đủ giấc.

Nhưng cũng không có gì ngạc nhiên, bởi vào buổi tối một ngày trước, An Thính Miên mất ngủ, đương nhiên Vân Ngạn cũng có cách.

Cho nên tám giờ tối qua, người đàn ông nào đó cho rằng cô đã có một giấc ngủ sâu, nên anh tiến hành một số hoạt động thể chất khá mạnh bạo, chuyển động lảo đảo, vận động lăn qua lộn lại, dẫn đến cuối cùng cô ngất xỉu.

Mười giờ sáng, sau khi An Thính Miên ngủ mười mấy tiếng đồng hồ thì bị anh đánh thức, bổ sung năng lượng, trang điểm cho cô, sau khi được anh dỗ dành thì cô lại vui vẻ, ngoan ngoãn nghe lời.

Lúc này An Thính Miên bước đi trên thảm như mang sức nặng hàng nghìn cân. Khi cô tiến lại gần mới phát hiện ra đôi mắt đỏ hoe của người đàn ông. Anh run rẩy giơ tay lên, lau giọt nước mắt ở khóe mắt bằng ngón trỏ, mỉm cười vươn tay qua, thâm tình nhìn cô chăm chú.

An Thính Miên không cười nhạo anh, cô bước từng bước đến gần, cuối cùng đứng thẳng trước mặt anh, để tay vào lòng bàn tay to lớn, ấm áp của anh.

Vào giờ phút này, không có những tràng pháo tay nhiệt liệt, không có lời chúc phúc của bạn bè, người thân mà chỉ có tình yêu của họ dành cho nhau và vị linh mục chủ trì.

An Thính Miên nhón chân, giơ tay lên lau nước mắt trên mặt anh: “Em phải làm gì đây? Anh khóc vì thấy em đẹp quá à?”

Vân Ngạn không nói gì, mà chỉ nắm tay cô áp vào mặt mình: “Anh yêu em.” Khóe mắt anh ửng đỏ, giọng nói khàn khàn.

An Thính Miên thấy vậy cũng muốn khóc, miệng cô run lên.

Vân Ngạn biết là không ổn rồi, anh lập tức vội vã vươn tay ôm lấy cô: “Anh đang rất hạnh phúc, vui vì em có thể cho anh một đám cưới.”

Bình thường đều là phụ nữ muốn đám cưới, đàn ông không muốn tốn tiền làm. Đến lượt bọn họ thì biến thành anh muốn, cô không sẵn lòng lắm.

“Anh muốn, em sẽ cho anh hết, cho anh mọi thứ có được không?”

“Thứ gì cũng được?” Đuôi mắt Vân Ngạn không giấu được ý cười.

Vậy mà cô lại trả lời rất nghiêm túc: “Thứ gì cũng cho, chỉ cần anh muốn, chỉ cần em có thể đáp ứng được thì em sẽ cho anh.”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

“Bé ngoan.”

Trên lễ đường, Vân Ngạn đặt tay lên mu bàn tay cô, tuyên thệ, trao nhẫn, cuối cùng là hôn môi.

Anh sẽ bảo vệ em như cách em bảo vệ anh, anh sẽ yêu em như cách em yêu anh, anh sẽ luôn ở bên cạnh em như cách em ở bên cạnh anh và anh sẽ luôn chờ đợi em như cách em chờ đợi anh.



Sau một ngày mệt mỏi, An Thính Miên tắm xong nằm trên giường chọn ảnh.

Mặc dù không có sự chứng kiến của người thân và bạn bè, nhưng Vân Ngạn đã sắp xếp quay lại toàn bộ quá trình, cuối cùng sẽ gửi video cho cô kiểm tra. Vân Ngạn chuẩn bị chia sẻ video trong nhóm, cũng coi như là nhà họ Vân tham gia hôn lễ của họ.

Căn nhà hôm nay họ ở là biệt thự bốn nghìn mét vuông mà ba tặng khi anh trưởng thành.

Trước kia An Thính Miên từng hỏi tại sao anh không sống trong biệt thự ở Đức, anh nói anh thích cảm giác của một ngôi nhà ấm áp. Vì vậy cho dù có một căn biệt thự rất lớn ở trong nước nhưng anh cũng chỉ đến ở khi tụ tập bạn bè. Bình thường anh đều sống ở căn nhà khoảng một trăm mét vuông hoặc bốn đến năm trăm mét vuông của mình.

Giống như chung cư ở Li Giang vậy, anh về nhà là có thể tìm thấy cô, tuy rằng có đôi khi An Thính Miên thích chơi trò trốn tìm trẻ con với anh. Nhưng anh luôn tìm thấy cô một cách nhanh chóng, sau đó ôm hôn khắp nơi, hoặc là ở bên bàn làm việc, hoặc ở trên cửa sổ lồi, hoặc ở bên quầy bar, hoặc ở phòng để quần áo, hoặc ở trên sofa, hoặc ở trên sàn nhà.

An Thính Miên có thể tưởng tượng anh được sinh ra trong một đại gia đình hòa thuận, hạnh phúc, không có cái gọi là nội chiến gia tộc, không có cái gọi là tranh giành người thừa kế tài sản, ba mẹ thương yêu, anh em hòa thuận, em gái sẽ kéo anh làm nũng, sẽ ở bên và chơi đùa cùng anh trong cuộc sống học tập buồn tẻ.

Vân Ngạn rất khao khát cảm giác của gia đình, đặc biệt là sau biến cố xảy ra cách đây hơn mười năm về trước.

Sau khi tắm xong, Vân Ngạn lau tóc, mở cửa đi ra thì thấy cô gái đang nằm trên giường đối diện với chiếc váy cưới, đung đưa chân, có vẻ tâm trạng cô khá tốt.

Anh đến gần mới phát hiện cô đang chọn ảnh do nhiếp ảnh gia gửi đến.

Anh buông khăn trên tay xuống, lập tức bổ nhào lên người An Thính Miên, sau đó lật cô lại.

An Thính Miên bị dọa nhảy dựng không kịp phản ứng, khi cô nhìn thấy là anh, trên mặt lập tức nở nụ cười. Thậm chí cô còn hào hứng giơ điện thoại lên cho anh xem ảnh: “Em cảm thấy tấm này đẹp nhất, chúng ta lấy nó đăng lên vòng bạn bè được không?”

Vân Ngạn ôm cô rồi nhìn qua, là bức ảnh khi bọn họ trao nhẫn, cô cười đeo nhẫn cho anh, còn anh cúi đầu thâm tình nhìn cô, đẹp đến không tưởng.

“Anh cũng thích tấm này, đăng đi.”

“Thật không?” An Thính Miên kinh ngạc nhìn anh, không ngờ anh cũng thích. Nhưng đây cũng là điều rất bình thường, cô thích thì anh cũng thích, ừm, An Thính Miên đột nhiên cảm thấy hạnh phúc.

“Vậy bức ảnh này nhé?” An Thính Miên vẫn không yên tâm nhìn anh.

Vân Ngạn hôn lên đôi mắt long lanh của cô: “Tấm này đi.”

“Phải viết gì đây?” An Thính Miên xóa đi xóa lại, cuối cùng viết “Từ nay về sau em sẽ yêu anh như anh yêu em vậy (trái tim trái tim)”

“Vậy sao?” Cuối cùng lần này An Thính Miên cũng chính thức thông báo cô đã kết hôn. Hầu như các bạn cùng phòng đại học của cô chỉ nhìn thấy Vân Ngạn từ xa chứ chưa nói đến các bạn học khác, bạn bè còn không biết cô kết hôn chứ đừng nói là thấy Vân Ngạn.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Thật ra An Thính Miên cũng không cố giấu giếm việc mình đã kết hôn, mà là không ai phát hiện ra cô đã kết hôn cả, thật thần kỳ.

“Em cảm thấy ổn là được, anh thì sao cũng được.” Vân Ngạn luôn dùng nguyên tắc mọi thứ đều theo cô.

“Em đăng đây.” Khóe miệng cô cong lên nụ cười thật tươi, đôi mắt nhìn anh chằm chằm.

“Đăng đi.” Vân Ngạn bật cười.

Sau khi đăng lên, An Thính Miên căng thẳng buông điện thoại xuống, nhưng chưa tới mấy giây lại cầm điện thoại xem. An Thính Miên thấy bài viết trên vòng bạn bè mà không biết anh đăng từ khi nào. Chín tấm ảnh, tấm thứ nhất chính là tấm ảnh mà cô đăng, tấm ở chính giữa không phải ảnh cưới của họ mà là bức ảnh anh đan mười ngón tay và nắm chặt tay cô khi cô đang ngủ. Phần mô tả là “Đây là bông hoa sơn trà trắng mà anh thích”.

Chỉ mấy chữ ngắn ngủn đã bày tỏ được tình yêu của anh đối với cô.

An Thính Miên đặt điện thoại xuống, nhào lên người anh mà trách cứ anh: “Anh chỉ thích lừa nước mắt của em thôi!”

Vân Ngạn vững vàng ôm được An Thính Miên, ôm mặt cô, hôn lên khuôn mặt cô: “Anh yêu em.”

“Em cũng yêu anh.” Giọng cô hơi nghèn nghẹn, lúc này cô mới phản ứng lại, cũng thấy hơi xấu hổ.

“Lời ở đám cưới đều nghiêm túc sao?”

“Câu nào?” Trong hôn lễ đã nói quá nhiều lời, cô không biết cụ thể anh nhắc về câu nào.

“Cho dù bần cùng hay phú quý đều sẽ luôn yêu anh.”

“Đương nhiên, cho dù anh bần cùng hay phú quý, chỉ cần là anh thì em vẫn sẽ yêu anh, em chỉ yêu anh thôi.” Lúc này nói lời âu yếm cô có chút ngại ngùng.

Không ngờ những lời tiếp theo của Vân Ngạn lại đặc biệt phá hỏng bầu không khí.

“Nếu một ngày nào đó anh phá sản thì làm sao bây giờ?”

“Em bán những viên đá quý kia nuôi anh nhé?”

“Hả? Đá quý của em thì được bao nhiêu chứ?” Vân Ngạn buồn cười nhìn cô.

“Ừm ~~ chỉ riêng chiếc vòng tay ngọc lục bảo mà anh tặng em chắc đã có giá khoảng một đến hai trăm triệu tệ rồi, đương nhiên em vẫn sẽ giữ lại chiếc đó.” An Thính Miên nói rất nghiêm túc.

“Ừm, không thể bán chiếc kia, còn gì nữa?”

“Em không muốn bán mấy viên đá quý mà anh tặng cho em, vậy bán những thứ mà anh trai tặng em đi, tổng số đá quý và ngọc lục bảo mà em nhận được từ khi còn nhỏ chắc phải được hơn mấy trăm triệu tệ.”

“Nếu như vẫn không đủ thì phải làm sao? Anh rất có giá trị đấy.”

Mắt An Thính Miên xoay chuyển, cô lay áo ngủ của anh: “Vậy em lấy tiền của anh trai em nuôi anh nhé?”

Vân Ngạn gật gật đầu, bất đắc dĩ nói: “Cũng được.”

“A ~” Hiển nhiên anh không mấy hài lòng, An Thính Miên buồn rầu, nhưng số tiền mà cô kiếm được rất ít.

“Phụt.” Vân Ngạn không nhịn được cười, xoa đầu cô: “Anh còn muốn mua thật nhiều đá quý cho cục cưng của anh, sao có thể phá sản khiến em phải buồn rầu nuôi anh chứ.”

“Em tình nguyện mà.” An Thính Miên gật gật đầu, tỏ ý muốn thề.

“Anh biết, anh biết mà.” Anh nắm lấy tay cô, đặt cô nằm thẳng lên giường.