Mị Ảnh

Chương 768: Thỉnh cầu của tam hoàng tử




 
Nghệ Phong từ chỗ Quái lão nhân đi ra, tuy rằng hắn có được rất nhiều thứ hắn vẫn muốn, nhưng Nghệ Phong cũng không có cảm giác cao hứng. Quái lão nhân nói rõ rầng là thu xếp chuyện hậu sự, khiến Nghệ Phong trầm trọng khác thường.
Tuy rằng Nghệ Phong vô số lần khinh bỉ Quái lão nhân, nhưng đối với hắn Quái lão nhân gần như là nửa sư phụ. Nghệ Phong vẫn rất kính trọng. Nghệ Phong thở nhẹ một hơi, chỉ có thể âm thầm cầu nguyện Quái lão nhân có thể thành công đột phá cực hạn. Bằng không...
Nghệ Phong thấy bộ dạng Quái lão nhân như thế, liền hiểu được hắn đã tính nếu không thành công liền xả thân.
Nghệ Phong sờ trán một cái, nhớ tới tri thức mà Quái lão nhân vừa hồn độ cho cho hắn. Đó là về phương pháp vận dụng Phệ Châu. Nhưng lúc này Nghệ Phong lại không hề điều tra được gì. Theo ý tứ của Quái lão nhân, chờ sau khi Nghệ Phong đột phá đến lục tinh, tri thức hồn độ tự nhiên sẽ xuất hiện ở trong đầu hắn.
Nhớ tới Phệ Châu trong cơ thể, Nghệ Phong lại có chút kích động. Chiếm được phương pháp khống chế Phệ Châu, hẳn là thực lực của hắn còn có thể tăng thêm gấp bội. Chẳng qua nếu muốn đột phá lục tinh, lại nói dễ hơn làm?
Nghệ Phong tập trung tinh thần trong thức hải, nguyên hồn trong thức hải vẫn không nhanh không chậm ở chỗ đó phun ra nuốt vào. Mặc dù hồn lực đang chậm rãi nâng cao, nhưng nếu muốn đột phá bình cảnh lại không biết khi nào mới có thể.
Nghệ Phong hít một hơi thật sâu, thu tinh thần quay trở về. Sau đó đi về phía Thúy Lâm Các.
Ở Thúy Lâm Các Nghệ Phong vẫn không nhìn thấy Điệp Vận Du. Ban đầu Nghệ Phong muốn đi Kim Lâu một chút, nhưng nhớ tới Kim Lâu cũng bước vào quỹ đạo, Nghệ Phong quay đầu đi về phía hoàng cung. Từ sau khi Đế Đô bạo loạn, Nghệ Phong vẫn chưa gạp tam hoàng tử, cũng không biết dạo này hắn thế nào. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://thegioitruyen.com
Nghệ Phong thoáng mỉm cười, nghĩ đến lúc này hẳn hắn đang đau đầu khó nhịn. Một đế quốc phân thành hai, nếu muốn thống nhất, nói dễ vậy sao.
Nghệ Phong đi đến trước mặt hoàng cung, nhìn thị vệ thủ vệ nói:
- Đi vào thông báo Long Thiên đại đế một tiếng, nói Nghệ Phong tới chơi!
- Ngươi tính cái gì vậy, lại muốn gặp đại đế của chúng ta...
Thị vệ cười ha ha, nhưng hắn còn chưa nói xong, đã bị một thị vệ lớn tuổi tát một cái vào mặt, đánh cho tên thị vệ kia tỉnh mộng, đồng thời khom người nhìn Nghệ Phong nói.
- Đế Quân, mời ngài vào!
Nghệ Phong khẽ gật đầu, bước từng bước đi về phía bên trong hoàng cung.
Nghệ Phong đi rồi, thị vệ lớn tuổi kia lại tát tên thị vệ lỗ mãng vừa rồi nói:
- Ngươi không muốn sống, lão tử còn muốn sống. Ngươi biết người vừa rồi là ai không? Cho dù bệ hạ nhìn thấy, cũng phải dùng lễ đối đãi.
Thị vệ mới không rõ lắm, nhưng thị vệ lớn tuổi đã trải qua biến động nhanh chóng của Đế Đô còn không rõ cái tên Nghệ Phong đại biểu hàm nghĩa gì sao? Đế Đô có hai nam nhân tôn quý nhất, một đang ở ngoài chỗ sáng. Một là ở một nơi bí mật gần đó. Hai nam nhân này còn là huynh đệ kết nghĩa, cùng lúc đó, đều là Đế Quân!
Người thị vệ mới tới kia bị đánh, hắn sững sờ nhìn thị vệ già đang nổi giận. Người thị vệ già thở dài một hơi, thoáng tiết hộ quan hệ giữa bọn họ một chút. Thị vệ kia lập tức trừng mắt, mồ hôi lạnh trên trán túa ra, nhớ lại hoàn cảnh lúc nãy, nghĩ thôi trong mắt cũng lộ vẻ sợ hãi.
Nam nhân như vậy, cho dù giết hắn trăm ngàn lần, cũng không có ai quan tâm tới hắn.
...
Thật ra Nghệ Phong rất quen thuộc đối với hoàng cung, chỉ bằng vào một cái tên Nghệ Phong, trên đường đi không bị người ngăn trở đi sâu vào bên trong hoàng cung. Nghệ Phong nhìn cung điện trước mặt, nhớ tới những gì đã phát sinh trong tòa cung điện này lúc trước, Nghệ Phong không khỏi có chút thổn thức.
- Đế Quân! Bệ hạ ở bên trong chờ ngài!
Một Tổng quản cung kính thi lễ với Nghệ Phong nói, rồi khom người dẫn theo Nghệ Phong đi về phía bên trong cung điện.
Nghệ Phong gật đầu, đi theo cái này Tổng quản về phía bên trong cung điện quen thuộc.
Nghệ Phong vào trong cung điện thấy tam hoàng tử ở phía trên long ỷ, bộ dạng có chút mỏi mệt, cũng gầy yếu hơn rất nhiều. Hẳn là mấy ngày nay hắn bận muốn chết.
Tam hoàng tử thấy Nghệ Phong tiến vào, hắn đứng dậy đi về phía Nghệ Phong đón hắn. Trên môi lộ ra một nụ cười cực kỳ sáng lạng:
- Rốt cục, ngươi cũng chịu đến đây!
Nghệ Phong giang hai tay đi đến đón tam hoàng tử, hai người hung hăng ôm một chút, Nghệ Phong cười mắng:
- Không ngờ ngươi không lơ là việc luyện tập, đập ta vài cái phía sau lưng có chút đau đớn.
Miệng tam hoàng tử thoáng run rẩy một chút: ta đập ngươi vài cái cũng có chút đau, ngươi đập ta vài cái, ta gần như đã bị nội thương.
- Ngươi xuống đi!
Tam hoàng tử nhìn Tổng quản đã dẫn Nghệ Phong vào nói.
- Dạ!
Tuy rằng Tổng quản thấy được cảnh tượng người thường vĩnh viễn nhìn không thấy, nhưng hắn không hề tò mò. Nam tử trước mặt đáng để bệ hạ bọn họ tự mình nghênh đón, cũng có địa vị khiến bọn họ bệ hạ thân thiết như vậy.
- Ngôi vị hoàng đế làm thoải mái hay không vậy?
Nghệ Phong đi đến phía trên long ỷ của tam hoàng tử, không chút nghĩ ngợi ngồi lên, tạo một tư thế lười nhác, bĩu môi nói.
- Lạnh như băng, cũng không phải là chỗ ngồi tốt!
Nếu cảnh tượng này để cho người khác thấy, sợ là sẽ bị dọa rơi con mắt. Long ỷ của hoàng đế cũng có thể dễ dàng ngồi sao?
Tuy nhiên hai nam nhân ở đây lại chẳng chút quan tâm. Tam hoàng tử cười khổ một tiếng nói:
- Thật sự đúng như ngươi nói vậy, ngồi không có gì hay cả!
- Ha ha...
Nghệ Phong phá lên cười đầy vẻ càn rỡ. Tam hoàng tử cũng không nhịn được cười ha ha.
Tất nhiên hai người đang nhớ tới lúc trước liều sống liều chết tranh đoạt ngôi vị hoàng đế, nhưng hiện tại nhận được một loại cảm thán như vậy, sao có thể khiến hai người không bật cười được.
- Hay là ngươi tặng ngôi vị hoàng đế lại cho Đại hoàng tử đi. Hắn khẳng định rất nguyện ý tiếp nhận!
Nghệ Phong trêu chọc nói.
Tam hoàng tử trừng mắt nhìn Nghệ Phong một cái:
- Muốn ta nhường ngôi vị hoàng đế cho hắn, ta còn có thể sống sót sao? Chiếc ghế hoàng đế tuy rằng ngồi không thoải mái, nhưng dù sao cũng là chiếc ghế hoàng đế, ta còn không nỡ buông tha.
Nghệ Phong nghe tam hoàng tử nói, trắng mắt nhìn nói:
- Chính ngươi tự chịu tội, vậy không trách người khác được.
- Ngươi cho là tất cả đế vương đều giống như ngươi sao, nhàn nhã ngao du tự tại. Bản thân là đế vương, thân bất do kỷ!
Tam hoàng tử cười khổ một tiếng nói.
Nghệ Phong cười ha hả, thật ra trong lòng lại không phản bác được, người được truyền thừa đế vương giống như hắn, tuyệt đối là một con số ít ỏi.
- Còn muốn thống nhất đế quốc Trạm Lam không?
Nghệ Phong dò hỏi.
- Cuộc sống đã không có một chút kích thích, chỉ có thể thỏa mãn dã tâm của mình. Coi như chuộc tội với những gì đã làm lúc trước đi!
Tam hoàng tử cười khổ một tiếng nói. Lúc trước hắn ra tay hạ độc giết chết phụ hoàng hắn, nhiều ít lưu lại cho hắn bóng ma nhất định.
Nghệ Phong mỉm cười nói:
- Vậy ngươi nỗ lực lên. Ta thật ra không nghi ngờ việc ngươi có thể thống nhất đế quốc. Thậm chí khiến đế quốc Trạm Lam trở thành đại lục đứng đầu đế quốc. Chẳng qua về sau con đường của ngươi sẽ đi càng vất vả.
- Nếu ngươi nhận lời giúp ta, ta nghĩ ta sẽ thoải mái hơn.
- Đừng!
Nghệ Phong vội vàng nói.
- Ta cũng sẽ không vờ ngớ ngẩn. Huống chi, ta và ngươi liên kết, tương lai đế quốc sẽ phải phân chia thế nào? Ha ha, hai chúng ta đều là người không chịu ở dưới đối phương.
- Vậy cũng phải!
Tam hoàng tử có chút buồn rầu lắc đầu.
- Xem ra về sau ta vẫn phải tự mình vất vả.
Nghệ Phong cười ha ha nói:
- Không phải ngươi muốn được kích thích sao? Thống nhất đế quốc chính là một sự kích thích. Nếu ngươi cảm thấy sự kích thích này không đủ, có thể thống nhất đại lục.
Tam hoàng tử nghe Nghệ Phong nói, trắng mắt nhìn, trực tiếp không thèm để ý Nghệ Phong. Thống nhất đại lục, hắn còn cảm thấy hắn chưa sống đủ. Huống chi đại lục này lớn tới mức nào, có quỷ mới biết được.
- Tuy nhiên, hiện tại ngươi có thể đối phó được với Đại hoàng tử và Tôn Lão sao? Trong giai đoạn trước ta còn có thể giúp ngươi!
Nghệ Phong khẽ cười nói, nhìn anh em kết nghĩa của hắn, chút điểm ấy cũng sẽ không keo kiệt.