Mị Hậu Hí Lãnh Hoàng (Quả Phi Đợi Gả: Nịnh Hậu Đùa Lãnh Hoàn)

Chương 235




Mạc Kỳ Hàn hơi hạ mắt, khẽ cười nói: "Y phục của nàng bị nữ nhân giả trang nàng lấy mặc! Ta nghĩ bóng đen nàng thấy ở trong xe ngựa là nữ nhân kia, ả đổi quần áo với nàng! Mạn Mạn, những người này, rất có thể cùng một phe với những người xuống tay đối phó nàng lúc trước, mục đích là gì, ta không rõ lắm, nàng cũng đừng suy nghĩ nhiều, sớm muộn sẽ có một ngày sự thật được phơi bày. Hiện tại, quan trọng nhất chính là để cho mình vui vẻ, ừ, còn phải điều dưỡng thân thể cho tốt, mỗi ngày ăn cơm thật ngon, nuôi mình trắng trẻo mập mạp, chờ làm tân nương của ta."

"Ách…… Trắng trẻo mập mạp? Chàng cho ta là heo à!" Lăng Tuyết Mạn không thuận theo chu chu cái miệng nhỏ nhắn, lại buồn bực nói: "Ta còn chưa có chân chính làm tân nương tử! Ta thật sự có thể đợi chàng sao?"

"Sao không thể chứ? Có lẽ rất nhanh, hoặc là…… Ha ha, rất rất nhanh." Mạc Kỳ Hàn chợt nhíu mày, vui vẻ nói, nếu hắn có thể từ chỗ Tang Phượng tra rõ tất cả chân tướng, hắn liền có thể đi gặp phụ hoàng rồi, liền có thể sống lại rồi, liền có thể quang minh chính đại sống chung với nàng rồi……

Vậy mà, việc đời khó liệu, giờ phút này Mạc Kỳ Hàn cũng không từng nghĩ đến, con đường của bọn họ vẫn còn rất dài, còn thời gian gần hai năm khảo nghiệm tình cảm của nhau!

Lăng Tuyết Mạn kích động giương lên khuôn mặt tươi cười, kiều mỵ mềm giọng nói, "Tình nhân, ta tin chàng, ta tin chàng thần thông quảng đại, tối nay thấy nhiều người áo đen che mặt như vậy, bọn họ cung kính xưng chàng là chủ tử như vậy, ta cảm giác chàng chính là một người cao cao tại thượng, giống như là đế vương, đứng ở chỗ cao nhìn chúng sinh. Tình nhân, trong tay chàng có rất nhiều người sao? Các người làm gì để sống?"

"Ha ha, cảm giác của nàng…… có lẽ là đúng." Mạc Kỳ Hàn ngắt mũi Lăng Tuyết Mạn, cứ như vậy trêu chọc nàng, để cho nàng đoán đi, suy nghĩ, đi mê võng đi! Con mắt híp một cái, lại nói: "Trong tay ta có thật là nhiều người, bọn họ cả ngày lẫn đêm không làm gì, chính là giúp ta giữ nhà, phục tùng mệnh lệnh của ta, ta bảo bọn họ làm gì, bọn họ liền làm cái đó."

"A, họ luôn mặc áo đen che mặt, ta nhìn tựa như hắc đạo, tình nhân, chàng thật sự là lão đại hắc đạo sao?" Lăng Tuyết Mạn cọ xát ngực Mạc Kỳ Hàn, tìm cái tư thế tốt nhất nằm xong, gương mặt hiện vẻ tò mò.

Mạc Kỳ Hàn thấy buồn cười, vấn đề thật rất nhiều, liền cố làm như thật nói: "Đúng vậy, ta là lão đại hắc đạo, nàng tính làm sao bây giờ? Là đến chỗ hoàng thượng tố cáo ta, hay là tranh thủ thời gian thoát khỏi quan hệ với ta, tránh cho ngày nào đó hoàng thượng phái binh trừ phiến loạn, ta khai ra nàng, làm liên lụy tới nàng?"

"Chàng nói cái gì đó! Ta là loại người như vậy sao? Nếu thật có một ngày như vậy, ta liền cùng chàng chạy trốn, lưu lạc chân trời, chỉ cần chúng ta có thể ở cùng nhau, còn sống một ngày coi như tốt một ngày, cho dù chết đi, ta cũng không hối hận." Lăng Tuyết Mạn tức giận đập lồng ngực Mạc Kỳ Hàn một cái, nghiêm túc trả lời. truyện được lấy tại Truyện Full

Trong mắt Mạc Kỳ Hàn nóng lên, trong lòng dâng lên dòng nước ấm, giọng nghẹn ngào, "Thật không hổ là Mạn Mạn của ta, không có uổng phí ta đối với nàng như thế, nàng còn tốt hơn nàng ta, tốt hơn nàng ta gấp trăm lần, ngàn lần, vạn lần!"

"Nàng ta? Nàng ta là người nào?" Lăng Tuyết Mạn trừng mắt nhìn.

"Một cô gái đã từng làm ta thích, hiện tại không tồn tại, bởi vì trong lòng ta chỉ có nàng, trừ Mạn Mạn nàng, cũng không chứa nổi bất kỳ kẻ nào nữa." Mạc Kỳ Hàn ấm lòng cười.

Mặt Lăng Tuyết Mạn giãn ra, cười vui, "Hì hì, vậy ta yên tâm, chuyện lúc trước ta không quan tâm, chỉ cần chàng không thích nàng ấy là tốt rồi."

"Đó là đương nhiên." Mạc Kỳ Hàn gật đầu một cái.

"A—— buồn ngủ quá, tình nhân, chúng ta không hàn huyên nữa, ngủ đi, hiện tại chắc đến canh tư rồi? Canh năm chàng còn phải rời đi, một đêm không ngủ, sẽ mệt mỏi, nhanh ngủ thôi." Lăng Tuyết Mạn ngáp liên tục, đau lòng sờ sờ mặt của Mạc Kỳ Hàn, thở dài: "Ai! Ta cuối cùng là cho chàng thêm phiền toái, võ công của chàng thật là lợi hại, giống như cao thủ võ hiệp trên TV, bay tới bay lui, lại cầm kiếm, soạt soạt soạt, ách, ta nhìn đến hoa mắt."

"Võ hiệp TV? Là cái gì?" Mạc Kỳ Hàn buồn ngủ, xoa nhẹ mắt, thuận miệng hỏi.

Lăng Tuyết Mạn kinh ngạc, vội vàng lắc đầu, "Ta nói hưu nói vượn thôi, nhanh ngủ đi."

"Ừ, ngủ đi."

Nghe tiếng hít thở của nàng dần dần vững vàng, hắn lại chậm rãi mở mắt, nhìn chằm chằm một chỗ trong bóng tối, tâm tư phiền loạn vô cùng.

Chỉ trong một đêm, lại xảy ra nhiều như vậy chuyện, hắn làm sao có thể ngủ được?

Mạc Kỳ Hàn ôm lấy người trong ngực, từ từ nhắm hai mắt lại.

Hôm sau, khí trời sáng sủa, bầu trời bao la xanh thẳm, từng đám mây trắng nhẹ trôi, sáng sớm, trên cây có mấy con chim, vui sướng kêu, vui mừng đón xuân đến.

Gà gáy báo sáng, Mạc Kỳ Hàn hôn người trong ngực một cái, lặng lẽ đứng dậy, mặc quần áo chỉnh tề, sau đó lại hôn nàng, mới cất bước rời đi.

Mà trong phòng, Lăng Tuyết Mạn vẫn ngủ ngọt ngào, Xuân Đường Thu Nguyệt đi vào nhìn, chỉnh chăn lại cho Lăng Tuyết Mạn, lại nhẹ nhàng thối lui.

Một giấc này, Lăng Tuyết Mạn ngủ đến buổi trưa mới tỉnh, mới vừa mở mắt, đập vào mắt chính là nụ cười xinh đẹp của Xuân Đường Thu Nguyệt, "Ha ha, hai ngươi sao cao hứng như thế?"

"Vương phi nghe chưa? Chim từ phương nam bay trở về rồi, mùa xuân đã đến!" Thu Nguyệt chỉ chỉ cửa sổ, nhắc nhở.

Lăng Tuyết Mạn lắng nghe, vui mừng nói: "A, ha ha, mùa đông rốt cuộc qua rồi!"

Xuân Đường nói: "Vương phi, nô tỳ đi chuẩn bị nước tắm cho ngài, một lát dùng bữa, chúng ta có thể đi vườn hoa dạo một chút, có lẽ đã có hoa nở!"

Nhìn bóng dáng hai nha đầu bận rộn, tâm tình Lăng Tuyết Mạn thoải mái cực kỳ, nhẹ nhàng cười nhỏ,"Mùa xuân ở nơi nào nha, mùa xuân ở nơi nào, mùa xuân ở chỗ núi rừng xanh tươi……"

Rửa mặt xong, thời điểm xuống giường, trên đất không có hài của nàng, ha ha, đại khái tình nhân đã ẳm nàng vào.

Đang dùng đồ ăn sáng kiêm ăn trưa, quản gia liền chạy tới bẩm báo, "Vương phi, Nhị vương gia mang Tiểu Vương Gia trở lại."

"A? Vậy sao? Quản gia, gọi phòng bếp mang thêm thức ăn, ta cùng Hiên nhi dùng bữa." Lăng Tuyết Mạn nói.

"Dạ!"

"Mẫu thân!"

Trong viện truyền đến giọng nói vui sướng của Mạc Ly Hiên, Lăng Tuyết Mạn buông đũa, đi ra ngoài đón, mừng rỡ ôm nómột cái thật chặt, còn hôn lên trán nó, "Hiên nhi, trở lại là tốt rồi, mau cùng ta đi ăn cơm!"