Mị Hậu Hí Lãnh Hoàng (Quả Phi Đợi Gả: Nịnh Hậu Đùa Lãnh Hoàn)

Chương 310




Hô lên xong, óc trì độn của Lăng Tuyết Mạn mới bừng tỉnh, cuống quít che miệng, âm thầm kêu rên, má ơi, quản gia tới, nhất định phải chết! Sao nàng ngốc như vậy chứ, làm trộm còn muốn kêu to sao?

Kệ nó, ba mươi sáu kế, chạy là thượng sách!

Cái ý nghĩ này ào ào ra, Lăng Tuyết Mạn hoảng hốt chạy bừa ra ngoài, bởi vì khẩn trương, chân trái vướng vào giá sách, "Ôi" một tiếng, nhịn đau chạy một hơi đến cửa, kéo cửa ra, xông ra ngoài giống như gió lốc, tốc độ nhanh giống như thi chạy năm trăm mét, nhóm thủ vệ chỉ cảm thấy nhoáng lên một cái, xem bóng dáng là vương phi của bọn họ, liền ngây ngốc ra một lúcm không có đuổi theo.

Nhưng, đột nhiên lại nhớ lại một tiếng kêu to "quản gia" vừa rồi, vài thủ vệ nghi hoặc vào thư phòng, vừa thấy cửa đá mở rộng ra, đều kinh hãi hồn phách, vội phi nước đại đi tìm quản gia!

Lăng Tuyết Mạn muốn chạy ra khỏi Tứ Vương phủ lại nghĩ biện pháp, tuy thủ vệ Hương Đàn Cư buông tha nàng, nhưng quản gia mặt lạnh là lớn nhất a, ngộ nhỡ… Ách, vẫn là chạy trối chết quan trọng hơn! Nàng muốn chạy đi trước khi quản gia tóm nàng!

Khi Lăng Tuyết Mạn thở hổn hển tới cổng lớn của Tứ Vương phủ, lại trợn tròn mắt! Chỉ thấy cổng lớn khép chặt, tình huống bên ngoài như thế nào nàng không biết, nhưng trong cửa có chừng trên trăm thủ vệ danh đồng phục đại nội thị vệ, người người vẻ mặt lạnh lùng, đứng chật cổng!

"Cái gì, có ý gì đây? Hoàng thượng nói ta đừng xuất phủ, sao nhìn cảnh này giống như đang nhốt ta vậy?" Lăng Tuyết Mạn lầm bầm lầu bầu, không dám tin cảnh tượng trước mắt, mấy ngày nay nàng luôn ở Cúc Thủy Viên, cũng không hiểu được đã xảy ra chuyện gì?

"Vương phi kim an!"

Toàn thể nhóm thủ vệ quỳ xuống, tiếng thỉnh an vang vọng xuyên thấu màng tai Lăng Tuyết Mạn! Đọc Truyện Online mới nhất ở truyen/y/y/com

"Sao… sao lời thỉnh an cũng thay đổi? Kim an không phải dùng cho Hoàng thượng cùng Hoàng Hậu nương nương sao?" Lăng Tuyết Mạn lại sợ hãi nhảy dựng lên, khóe miệng co rúm nói:"Tất cả đứng lên đi!"

"Tạ Vương phi!" Nhóm thủ vệ lại chắp tay, mới cung kính đứng lên.

"Ta muốn đi ra ngoài, xin mở cửa!" Lăng Tuyết Mạn chỉa chỉa cổng lớn, cười khách sáo.

Thủ vệ hàng đầu tiên mang sắc mặt căng thẳng, chắp tay nói: "Thực xin lỗi Vương phi, thứ cho nô tài bất kính, bề trên có lệnh, Vương phi không được bước ra cửa phủ một bước, bằng không chúng nô tài khó giữ được đầu!"

"Ủa? Tại sao vậy? Ta phạm sai lầm gì rồi? Sao Hoàng thượng muốn nhốt ta? Ta muốn vào cung tìm Hoàng thượng!" Lăng Tuyết Mạn vừa sợ vừa tức, vừa nói vừa đi tới gần cổng, một loạt thủ vệ không dám sử dụng kiếm ngắn cản, liền mở cánh tay ra ngăn lại, "Nô tài khẩn cầu Vương phi trở về đi!"

"Tránh ra! Cho dù phán ta tội chết cũng phải có một tội danh chứ! Dựa vào cái gì nhốt ta ở trong phủ?" Lăng Tuyết Mạn tức giận vô cùng, dùng sức đẩy mấy cánh tay để ngang trước mặt nàng, thấy bọn họ thờ ơ, dứt khoát cắn một ngụm trên mu bàn tay không biết là của ai, chủ nhân bàn tay kia đột nhiên trợn mắt to, thét lớn một tiếng lại vẫn không tránh, những người khác càng không động!

"Vương phi!"

"Mẫu thân!"

Vài tiếng la vội vàng truyền đến, Lăng Tuyết Mạn bị dọa, không dám quay đầu, liền xoay người chui qua phía dưới mấy cánh tay thủ vệ!

Mà cùng lúc đó, trùng hợp có một giọng nói khác vang lên ngoài cổng!

"Tứ Vương phi, nàng có trong phủ không?"