Tay Lăng Tuyết Mạn chống đất, mượn lực đứng lên, lấy tay xoa xoa cái ót, cắn răng nói: "Không có sao, cám ơn nàng."
"Về nàng sau cẩn thận một chút, không nên chọc Thiệu Tiểu Lan, nàng là cháu của Lý ma ma, thường ngày kiêu căng, đã đến nơi này, trừ im hơi lặng tiếng còn có thể làm sao? Nếu không thua thiệt chính là nàng." Trần Lâm Nhi nhỏ giọng nói xong, nhìn Thiệu Tiểu Lan bóng lưng,"Ta phải đi rồi, chính nàng bảo trọng thôi."
"Lâm Nhi, còn không đi?" Thiệu Tiểu Lan chợt xoay đầu lại, rống to.
Trần Lâm Nhi sợ run lên, vội nói: "Tới đây tới đây, chân ta đau một chút, đã tới đây!" Nói xong, liền chạy thật nhanh đuổi theo Thiệu Tiểu Lan.
Lăng Tuyết Mạn hung hăng hít một hơi, "Mịa nó, sớm biết vậy học của Hoa Mai bà bà mấy chiêu phòng thân, thì hiện tại đâu bị tiểu quỷ này khi dễ!"
Xoay người lại, khóa cửa, Lăng Tuyết Mạn tức giận đi ra hành lang, đi tới phòng của Lý ma ma.
Mới vừa tới cửa, liền nghe được bên trong truyền đến tiếng nói chuyện, Lăng Tuyết Mạn hơi giật mình, bèn đứng nghe lén.
"Biểu cô, nữ nhân đê tiện đó còn tưởng là mình là Vương phi, vênh váo tự đắc, còn làm dơ y phục thái quý phi!"
"Tiểu Lan, chuyện này là thật?"
"Thật a, mới vừa rồi con cãi vả với ả, ả còn xưng với con là bà cô, bảo con cút, à, Lâm nhi cũng ở đó, không tin cô hỏi nàng đi."
"Nô… nô tỳ……"
"Ai, Lâm nhi, ngươi nói thật ra, ấp a ấp úng làm cái gì?"
Lăng Tuyết Mạn nghe đến đó, mới hiểu, ả Thiệu Tiểu Lan không có đi đến phòng Lưu ma ma, mà đi tới chỗ Lý ma ma tố cáo nàng!
Trong nhà, Trần Lâm Nhi luống cuống, không dám nói không, lại không đành lòng nói phải, đang không biết nên làm sao mới phải thì cửa đột nhiên mở ra!
Ba người lập tức quay đầu xem, Lăng Tuyết Mạn cười như không cười thong thả đi vào, ánh mắt dừng ở trên mặt Thiệu Tiểu Lan, dừng lại một lúc lâu, mới không mặn không lạt hỏi: "Thiệu Tiểu Lan sao vậy? Được, chửi giỏi lắm, tiếp tục mắng, ta muốn nghe một chút từ trong miệng ngươi có thể nhảy ra bao nhiêu từ mới mẻ đây!"
"Ngươi! Biểu cô cô có nghe không? Nhìn bộ dạng ả không biết xấu hổ, hoàng thượng phế chức Vương phi của ả, lại cách chức đến Hoán Y Cục, ả còn tưởng ả vẫn là chủ tử!" Thiệu Tiểu Lan chỉ ngón tay, hung hăng mắng.
Trần Lâm Nhi sợ tới mức đứng ở bên cạnh, không dám thở mạnh, không ngừng nháy mắt với Lăng Tuyết Mạn, nhưng Lăng Tuyết Mạn lại xem như không thấy, bên môi vẫn cười, nụ cười khiến Thiệu Tiểu Lan thấm cực kỳ.
Lý ma ma tất nhiên giận dữ, rống Lăng Tuyết Mạn một tiếng, "Quỳ xuống!"
Ánh mắt Lăng Tuyết Mạn chợt căng thẳng, "Bà nói cái gì?"
"Bảo ngươi quỳ xuống! Ở Hoán Y Cục này Lý ma ma ta là chưởng sự, một cung tỳ nho nhỏ như ngươi còn dám phạm thượng sao?" Lý ma ma trừng mắt, cáu kỉnh quát.
"Hừ! Làm việc bất chính, còn vọng tưởng bà cô quỳ ngươi, nói cho ngươi biết, ngươi không xứng!" Lăng Tuyết Mạn bốc hỏa, cằm giương lên, cũng không quản hậu quả sẽ là cái gì, trực tiếp trả lời lại một cách mỉa mai.
"Tiện tỳ to gan, làm dơ áo thái quý phi, còn dám dĩ hạ phạm thượng, quả nhiên là không muốn sống!" Lý ma ma tái mặt, đại khái cả Hoán Y Cục chưa có cung nữ nào dám khiêu khích quyền uy của bà như vậy, giờ phút này đến đôi môi đều run rẩy, hướng bên ngoài quát: "Người đâu! Người đâu! Lôi Lăng Tuyết Mạn ra cho ta, vả miệng 20 cái!"
Trần Lâm Nhi sợ, vội vàng "bịch" một tiếng quỳ xuống, cầu khẩn: "Ma ma bớt giận, Lăng cung nữ mới đến Hoán Y Cục, nàng không hiểu quy củ, ngài… ngài cho nàng thời gian hai ngày, nàng nhất định sẽ nhận lỗi với ngài, áo thái quý phi để nô tỳ đi giặt, van cầu ma ma!"
Lý ma ma giận dữ, tát vào mặt Trần Lâm Nhi một cái, "Cút! Ngươi dám cầu cạnh cho con tiện tỳ này? Người tới, kéo Trần Lâm Nhi xuống vả miệng!"
Thiệu Tiểu Lan toét miệng cười lạnh, ngoài cửa có hai thái giám cùng hai cung nữ đi vào, không nói gì liền chia hai người một tổ giữ cánh tay Lăng Tuyết Mạn cùng Trần Lâm Nhi!
"Buông ta ra!" Lăng Tuyết Mạn tức giận cắn răng nghiến lợi, ngực thở gấp, giận dữ hét: "Bà già đáng chết, ngươi dám động một đầu ngón tay của ta, ta, con ta giết chết ngươi! Nhanh thả Lâm nhi, thả ta ra!"
"Con trai của ngươi? Ngươi bây giờ cùng An Hiếu trưởng thân Vương còn có bất kỳ quan hệ gì sao? Ngươi là tiện tỳ của Hoán Y Cục, còn vọng tưởng có một nhi tử Vương gia, ngươi mơ đi!" Lý ma ma toét miệng cười nhạo, đi lên phía trước, mắt chăm chú nhìn vào trâm ngọc trên tóc Lăng Tuyết Mạn, đưa tay rút ra, chậc chậc thở dài: "Quả nhiên đồ quý a! Đáng tiếc ngươi vào Hoán Y Cục, cũng không cần dùng đồ tốt như vậy, liền để bản ma ma giúp ngươi bảo quản đi!"
Nghe vậy, Lăng Tuyết Mạn vừa định đá một cước, trong đầu lại đột nhiên lóe lên ánh sáng, tiếp theo thu chân lại, cười nói: "Ha ha, được, chỉ cần ngươi có số để dùng, bà cô đây liền thưởng cho ngươi!"
Mặc dù rất không thích giọng cao cao tại thượng của Lăng Tuyết Mạn, nhưng tóm lại là nàng thức thời tự nguyện giao trâm ngọc ra, Lý ma ma liền vui mừng, lại nghĩ đến rương gỗ đỏ Lăng Tuyết Mạn ôm nhất định cũng là vàng bạc châu báu, liền lập tức đổi vẻ mặt, tươi cười rạng rỡ nói: "Ây da, mới vừa rồi đều là hiểu lầm, vội vàng thả người đi!"
Được tự do, Trần Lâm Nhi chưa tỉnh hồn, Lăng Tuyết Mạn lại giảo hoạt nói: "Lý ma ma, Trương chấp sự bảo ta tới chỗ bà nhận y phục cung nữ, đổi đồ dùng cung nữ, mấy thứ này trên người ta cũng không mặc được rồi, đều thưởng cho bà."
"A? Thật sao?" Cặp mắt Lý ma ma lập tức sáng lên, mắt nhìn thẳng hướng trên người Lăng Tuyết Mạn, mặc dù dính bụi, nhưng chất liệu may kia vừa nhìn đã biết bà để dành tiền ba đời cũng mua không được a! truyện được lấy tại Truyện Full
"Ha ha, cái váy này của ta trị giá ngàn lượng bạc, còn là do An Hiếu trưởng thân Vương tự tay vẻ kiểu, sau đó giao cho Tống quản sự vốn may long bào hoàng thượng tự tay làm, trên đời chỉ có một cái này!"
Lăng Tuyết Mạn khẽ nhếch cằm, thành công thấy biểu tình thèm thuồng của Lý ma ma cùng Thiệu Tiểu Lan, lại nói tiếp, "Nhưng mà ta có một điều kiện, nếu bà đáp ứng, váy này chính là của bà, nếu bàkhông đáp ứng, có thể tâm tình ta không tốt, liền thưởng cho Lưu ma ma!"
"Điều kiện gì, ngươi nói!" Lý ma ma hỏi vội.
"Điều kiện nha, rất đơn giản, lập tức bảo Thiệu Tiểu Lan giặt sạch chăn đệm giường cho ta, về sau quần áo ta cần giặt, toàn bộ giao cho nàng làm! Còn nữa… không cho phép khi dễ Lâm Nhi!" Lăng Tuyết Mạn khoanh tay trước ngực nói.
"Cái gì?" Thiệu Tiểu Lan vừa nghe liền nóng nảy, "Biểu cô, nữ nhân đê tiện này là đang……"
"Thiệu Tiểu Lan!"
Lăng Tuyết Mạn lạnh lùng quát một tiếng cắt đứt, hai năm làm chủ tử, khí thế cũng luyện đủ cường hãn, mắt híp lại, lạnh lùng cảnh cáo nói: "Ngươi nếu dám mắng bà cô một chữ nữa, cô bà bảo đảm sẽ cắt đầu lưỡi của ngươi cho chó ăn!"