Mạc Kỳ Hàn tức giận, nhưng cảm giác áy náy làm hắn thu hồi cơn tức, ôm lấy vật nhỏ dính người đặt ở trên gối, sờ sờ cái trán Lăng Tuyết Mạn, "Nhiệt độ đã hạ xuống, tốt hơn nhiều, uống một chén thuốc hạ nhiệt nữa đi."
"Ách…… Không cần uống thuốc nữa, ta… chàng ôm ta một lát là được." Lăng Tuyết Mạn lườm mắt một cái, vội nói, nhu tình như nước.
"Không được! Để tránh phát sốt lại, phải uống… ngoan, nghe lời!" Mạc Kỳ Hàn gương trầm mặt, nói xong, cười mềm mại, chạm khẽ cánh môi Lăng Tuyết Mạn, mềm giọng dụ dỗ nàng: "Dùng cơm xong uống thuốc, sau đó ta ôm nàng vào ngủ, mấy ngày nay nàng sống ở chỗ này, ban ngày ta phải đi ra ngoài làm việc, khi ngủ lại đi vào cùng nàng, ta đã xin hoàng thượng đưa nha hoàn Xuân Đường Thu Nguyệt của nàng ở Tứ Vương phủ tới, để bọn họ ở cùng nàng mấy ngày, chờ thân thể nàng ổn lại, sẽ trả hai nha hoàn kia lại cho hoàng thượng."
"Cái gì? Xuân Đường Thu Nguyệt theo ta? Chàng thật có thể đem họ tới sao?" Lăng Tuyết Mạn ngạc nhiên trợn to hai mắt, vui vẻ nói: "Vậy thật tốt quá, nếu chàng không có bên cạnh, để cho ta sống một mình ở chỗ này, ta sẽ buồn chết đấy!"
"Ha ha, dĩ nhiên có thể, hoàng thượng cùng ta là huynh đệ sinh tử, đến thê tử cũng chịu nhường cho ta rồi, còn không bỏ được hai nha hoàn sao?" Mạc Kỳ Hàn cười khẽ.
"Đúng rồi, tình nhân, gian mật thất này cách âm sao? Ta mắng lớn tiếng, hoàng thượng có thể nghe được hay không? Người bên ngoài có thể nghe được chúng ta nói bên trong sao?"Lăng Tuyết Mạn đột nhiên nhớ lại một vấn đề cực kỳ mấu chốt, nếu như bị người nghe, nàng có thể tự mình đập đầu chết! Oa oa, để khỏi bị Cẩu Hoàng Đế dưới cơn nóng giận ban cho nàng ngũ mã phanh thây, đến chết toàn thây cũng không được! Nguồn tại http://truyenfulls.com
"Hừ! Giờ nàng mới nhớ vấn đề này à? Nói cho nàng biết, hoàng thượng hoàn toàn nghe được!" Mạc Kỳ Hàn giương mày lên, quyết định dọa Lăng Tuyết Mạn một chút, xả giận cho mình.
Quả nhiên, Lăng Tuyết Mạn suýt lập tức ngất đi, một phát bắt được tay Mạc Kỳ Hàn, nức nở, "Tình nhân, chàng phải cứu ta, ta còn chưa muốn chết, ta muốn sinh con cho chàng!"
"Ách……" Một tiếng "con", đâm vào xương sườn của Mạc Kỳ Hàn, vội nói: "Gạt nàng thôi, đây là mật thất cách âm, bên ngoài hoàn toàn không nghe được."
"Thật sao?" Lăng Tuyết Mạn nín khóc đồng thời mỉm cười, không nhịn được tức giận nói: "Chàng gạt ta! Gạt người rất vui sao?"
"Khụ khụ, không vui!" Mạc Kỳ Hàn co rút khóe miệng, thẳng thắng thừa nhận, hắn hiện tại không phải là tự gây nghiệt không thể sống sao? Về sau đợi nàng biết tất cả, còn không biết sẽ như thế nào đây!
Lăng Tuyết Mạn chợt nhớ lại một chuyện, "Tình nhân, chàng lúc nào thì biết chồng trước của ta còn sống?"
"Chồng trước?" gương mặt tuấn tú của Mạc Kỳ Hàn lại co rút nữa.
"Ai nha, chính là Cẩu Hoàng Đế á…, hắn và ta giải trừ hôn ước rồi, hắn không phải thành chồng trước của ta sao? Trượng phu tiền nhiệm!" Lăng Tuyết Mạn phiền não giải thích.
"À, chồng trước……" Mạc Kỳ Hàn gật đầu một cái, trong đầu không ngừng lặp lại hai chữ kia, thình lình hỏi: "Nếu hoàng thượng quay đầu lại muốn kết hôn thì nàng làm sao? Sẽ kêu là cái gì?"
"À? Hắn muốn cùng ta phục hôn?" Lăng Tuyết Mạn kinh ngạc, trừng mắt, "Thôi đi, không có cửa đâu! Đem bà cô đây ta vứt đến Hoán Y rồi, còn muốn tái giá ta? Bảo hắn đi chết đi!"
"Mạn Mạn…… Ta……" Mạc Kỳ Hàn khóc không ra nước mắt.
"Hì hì, không có loại khả năng này…, ta chỉ gả cho chàng, thiên vương lão tử khác ta cũng không nhìn trúng!" Mặt Lăng Tuyết Mạn giản ra mà cười, mắt chớp chớp, "Không đúng, tình nhân, chàng vẫn chưa trả lời vấn đề của ta! Rốt cuộc là lúc nào chàng biết hắn vẫn còn sống, có phải thời điểm chàng tới Cúc Thủy Viên đã biết hắn muốn bỏ ta, cách chức ta làm nô hay không?"
"Ừ…… lúc Thái Thượng Hoàng tuyên bố hoàng thượng còn sống ta đã biết, ta sợ nàng biết sẽ lo lắng nên chưa có nói cho nàng, về phần bỏ nàng cách chức nàng, dĩ nhiên là ta biết, bởi vì hoàng thượng muốn tìm lý do đem nàng cho ta, cho nên mới gây việc phiền toái." Mạc Kỳ Hàn gian nan tìm lý do, quả nhiên nói láo một lần, sẽ không ngừng nói láo, thật là mệt mỏi!
Nghe vậy, cặp mắt Lăng Tuyết Mạn nhất thời sáng trong, kích động, hung hăng hôn Mạc Kỳ Hàn một cái, "Tình nhân, quả nhiên so với ta đoán không sai biệt lắm, hoàng thượng thật muốn thành toàn chúng ta sao? Quá tuyệt vời! Chúng ta rốt cuộc không cần làm tình nhân bí mật rồi nữa, có thể quang minh chính đại rồi!"
"Ha ha, là thật, chỉ là còn chờ thời gian một chút, ta muốn giúp hoàng thượng thanh trừng loạn đảng, chờ thiên hạ thái bình rồi, nàng chính là người của ta!" Mạc Kỳ Hàn ấm áp cười một tiếng, "Cho nên, nàng đừng mắng hoàng thượng nữa, hắn thật đúng là hao hết khổ tâm chỉ vì nàng và ta! Nếu không, sao có thể cho ta sửa đường hầm mật thất để gặp gỡ nàng đây?"
"Hì hì, nghe chàng vừa nói như thế, ta liền tạm thời không mắng!" Lăng Tuyết Mạn cao hứng, liền không so đo nữa, nhưng nàng bắt đầu lo lắng một vấn đề khác, "Tình nhân, trong triều có loạn đảng à? Là ai? Chàng có bị phái đi làm việc nguy hiểm không?"
"Cục diện chính trị nàng đừng hỏi, vui vẻ sống cuộc sống của nàng là được! Chờ thân mình dưỡng tốt trở lại Hoán Y Cục, ta sẽ an bài cho nàng không cần làm việc giặt quần áo nữa, chỉ treo cái tên ở Hoán Y Cục, ban ngày nàng muốn làm gì thì làm cái đó, còn buổi tối không cần mò mẫm đi dạo, ngoan ngoãn ở trong phòng chờ ta tới đón nàng, biết không?" Mạc Kỳ Hàn rủ rỉ dặn dò.
Lăng Tuyết Mạn gật đầu một cái, khóe miệng nâng lên một nụ cười giảo hoạt, "Không cần chàng an bài, ta đã làm xong, ha ha, có người thay ta làm!"
"Ha ha, thật à? Vậy được, ta sẽ sai người theo dõi, nếu có gì không ổn, ta sẽ xử lý." Mạc Kỳ Hàn cười khẽ, gật đầu một cái……
"Ừ, hiện tại ta càng ngày càng hiếu kỳ thân phận của chàng rồi, vốn nghĩ tới chàng là hắc đạo, kết quả chàng là bạch đạo, quả nhiên là đủ thần thông quảng đại, vừa giúp hoàng thượng làm việc, là thị vệ thân cận của hoàng thượng? Hay là thống lĩnh Ngự Lâm quân gì đó?"
Lăng Tuyết Mạn vẫn suy đoán, tính toán, đột nhiên nghe được có tiếng vang hơi nhỏ truyền vào, liền dừng nói, lại thấy Mạc Kỳ Hàn đã đứng lên, cũng không nói hai lời điểm huyệt đạo của nàng, nàng đáng thương còn chưa kịp hỏi một câu đã mất đi tri giác.
Mở cửa đá ra, Từ An bưng khay đứng ở bên ngoài, "Hoàng thượng, đồ ăn chuẩn bị xong!"
"Đem vào đi!"
Mạc Kỳ Hàn lắc mình nhường đường, Từ An khom người đi vào, đi thẳng về phía cái bàn tròn, không dám nhìn phía màn lụa một cái, dọn xong thức ăn lại lập tức khom người lui ra.
Mạc Kỳ Hàn rối rắm nhìn thức ăn, tối như vậy làm sao ăn cơm đây?
Chần chờ một chút, đành phải đứng dậy vén màn lụa lên giải huyệt cho Lăng Tuyết Mạn, "Mạn Mạn, đứng lên dùng bữa."
Lăng Tuyết Mạn bi thống mở mắt, hướng nâng ngồi xuống tức giận: "Lại điểm ta! Lại điểm ta! Thân thể ta không mặc quần áo làm sao ăn cơm?"
"Ừ…… Điểm huyệt nàng là nhất định. Không mặc quần áo…… Như vậy đi, y phục của nàng mặc vào quá phiền toái, một hồi còn phải cởi, không bằng trước trùm áo choàng của ta, ta đút cho nàng ăn."