Trong vạt áo bào đen như mực lộ ra thêu hoa văn màu bạc, theo tà áo đi lên là thắt lưng buộc eo, ngực rộng lớn, hai tay chắp sau người, tuấn dung thanh lãnh, đôi mắt thâm thúy rét lạnh.
"Xem đủ chưa?" Ba chữ ngắn gọn, mát lạnh trầm thấp.
Lăng Tuyết Mạn hoảng sợ, vụng trộm đánh giá từ dưới lên trên, nàng nhìn trộm rõ ràng bị người mới đến phát hiện! Xấu hổ, mặt đỏ lên, xuống giường đứng cách Mạc Kỳ Minh nửa bước, "hì hì" cười gượng hai tiếng, hơi hơi khuỵu xuống, khách khí nói: "Tuyết Mạn thỉnh an Tam Vương gia!"
"Tứ Vương phi thật biết quy củ." Mặt Mạc Kỳ Minh không chút thay đổi.
"Ách, cũng biết một chút." Lăng Tuyết Mạn khẩn trương ngước mắt nhìn nam nhân lãnh khốc đối diện, lại sợ hãi cúi thấp đầu xuống, bộ dáng chờ đợi cùng bi ai.
Mạc Kỳ Minh lặng lẽ nhìn, không có nói tiếp, mà ánh mắt như ngừng lại, dán vào trên chăn gấm, mắt sâu u tối, lạnh nhạt nói: "Tứ Vương phi ở trước mặt người khác thì không câu nệ, còn ta đến nơi này thì liền vòng vo sao?"
"Không có, ta là… là có chút…. có chút khẩn trương." Lăng Tuyết Mạn cảm giác hô hấp sắp bị nghẽn, cổ cảm giác áp bách cường đại trên người Mạc Kỳ Minh đánh úp lại làm cho nàng khó có thể chống đỡ.
"Khẩn trương?" Mạc Kỳ Minh giật mình, chợt khóe môi cong lên một chút, giọng mỉa mai: "Nếu là người khác, ngươi có khẩn trương không?"
"Người khác?" Lăng Tuyết Mạn bỗng dưng ngước mắt, bật thốt lên: "Tam Vương gia, lời này có ý gì, Tuyết Mạn nghe không hiểu."
"Phải không? Hôm nay đãi ngộ của thiên lao có vẻ như tiến bộ!" Mạc Kỳ Minh lạnh lùng nhếch môi, giơ lên một nụ cười quỷ dị.
Lăng Tuyết Mạn theo ánh mắt của hắn nhìn sang, hít một hơi lãnh khí, cuống quít nói: "Tam Vương gia, ngài muốn đi nói cho Hoàng Thượng sao?"
"Nói cho Hoàng Thượng cái gì?" Mạc Kỳ Minh không đáp mà hỏi lại, con ngươi giống như nhìn thấu hết thảy, chớp mắt một cái nhìn Lăng Tuyết Mạn.
Lăng Tuyết Mạn ngẩn người, mới giật mình thấy bản thân mình ngu dại, không khỏi khẩn trương, lòng bàn tay toát ra mồ hôi lạnh, môi đỏ mọng mân mê, vừa suy nghĩ vừa nói: "Không có gì, Tam Vương gia đến gặp Tuyết Mạn có việc gì hay không?"
"Không có gì, chính là muốn đến xem thiên lao này bởi Tứ Vương phi vào ở mà có trở nên náo nhiệt hay không!" Mạc Kỳ Minh bình thản nói, con ngươi sắc bén như chim ưng khóa lại đôi mắt hoảng loạn của Lăng Tuyết Mạn.
Thân mình Lăng Tuyết Mạn mềm nhũn, lui hai bước, sau đó ngồi phịch trên mặt đất, kinh sợ nhìn Mạc Kỳ Minh, không nói được một câu.
Mạc Kỳ Minh lại chậm rãi đến gần, ngồi xổm xuống, nhìn Tuyết Mạn, mỉa mai: "Có vẻ như Tứ Vương phi thật thích ngồi trên đất phải không? Trời giá rét, Tứ Vương phi đứng lên đi thôi. Bổn vương cáo từ!"
Lăng Tuyết Mạn máy móc gật đầu. Mạc Kỳ Minh bỗng nhiên toét miệng, ý cười thật sâu, đến gần sát lỗ tai Lăng Tuyết Mạn nói nhỏ: "Bổn vương thật cảm thấy hứng thú đối với Tứ Vương phi!"
"A!" Miệng Lăng Tuyết Mạn mở lớn thất thố, lấy hết dũng khí nói một câu: "Ngài…. ngài bị thần kinh!"
"Ha ha ha!"
Mạc Kỳ Minh cười rộ lên, rất có thâm ý nhìn tiểu nữ nhân bị dọa sợ, xoay người bước ra nhà giam.
Lăng Tuyết Mạn ngồi dưới đất ngẩn ra, nhìn thân ảnh màu đen đi xa, thẫn thờ thật lâu!
Đợi Mạc Kỳ Lâm trở lại nàng mới có phản ứng, muốn đứng lên, lại bởi vì quá khẩn trương mà lảo đảo té xuống đất. Mạc Kỳ Lâm vội vàng đỡ một tay, cau mày nói: "Sao lại ngồi trên đất làm gì?"
"Ta… ta không sao." Lăng Tuyết Mạn dẫu môi nói.
Mạc Kỳ Lâm nhăn mày sâu hơn, đỡ Lăng Tuyết Mạn ngồi xuống giường, âm thầm suy tư một phen, nói: "Tứ tẩu, ta nghĩ ta nên nhắc nhở tẩu một câu, đối với Tam ca nên để ý một chút. Tiểu Thất tẩu có thể tín nhiệm, Nhị ca, Lục đệ cũng có thể, về phần ta, tẩu tự mình phán đoán, nhưng đối với Tam ca, kỳ thực ta cũng không hiểu rõ, nhưng ta có cảm giác không tốt."
"Hả?" Lăng Tuyết Mạn hơi giật mình, ngửa đầu, sau đó gật đầu, "Ta nhớ kỹ. Ngũ Vương gia, ta tin ngài, ngài nếu có tâm hại ta, khẳng định cũng sẽ không lao tâm cứu ta."
Nghe vậy, Mạc Kỳ Lâm tràn ra một chút tươi cười, nhẹ nhàng nói: "Thời gian không còn sớm, ta còn phải đi vào triều, tẩu nghỉ ngơi đi."
"Ừm, được."
Hai canh giờ sau.
Trong cung Long Dương, Mạc Kỳ Diễn cả đêm chưa ngủ, luôn canh giữ ở bên cạnh Mạc Ly Hiên. Khuôn mặt Mạc Ly Hiên càng ngày càng hồng hào, Mạc Kỳ Diễn kích động càng theo dõi không rời mắt.
Bỗng nhiên một tiếng "ưm" từ trong miệng Mạc Ly Hiên tràn ra.
"Hiên nhi!"
Mạc Kỳ Diễn mừng rỡ như điên, vội vàng ôm lấy Mạc Ly Hiên, kêu: "Hiên nhi, Hiên nhi, phụ vương ở đây, mau mở mắt nhìn phụ vương!"
Mạc Ly Hiên khép chặt mắt, lông mi run rẩy như cánh chim chậm rãi mở, ngơ ngác, mới hữu khí vô lực kêu một tiếng: "Phụ vương!"
"Hiên nhi! Hiên nhi, con thật sự đã tỉnh lại! Phụ vương thật cao hứng!" Mạc Kỳ Diễn kích động, hưng phấn, gắt gao ôm Mạc Ly Hiên vào trong ngực, thì thào: "Hiên nhi, con biết không, con làm phụ vương sợ hãi, Hoàng gia gia con cũng sắp chịu không nổi! Đúng rồi, người đâu!"
Một tiếng kêu, một thái giám lập tức khom người chạy đến, "Có nô tài!"
"Nhanh đi bẩm báo Hoàng Thượng, nói tiểu Vương gia đã tỉnh!"
"Nô tài lập tức đi!"
Tiếng nói tiếng cười vang vọng ở toàn bộ cung Long Dương, Hoàng Thượng, Hoàng Hậu, phi tần, năm Vương gia, Công chúa Nhã Phi, còn có nhiều công chúa lớn có, nhỏ có, nghe tin liền chạy đến! xem tại Truyện Full
Mạc Ly Hiên nằm ở trên giường rồng, nhẹ nhàng cười, quét mắt một vòng, sau đó nghi ngờ hỏi: "Mẫu thân của con đâu? Vì sao mẫu thân không đến thăm con?"
Một câu nói, cả điện lập tức ngừng cười, mọi người đều lặng lẽ dời mắt đến Mạc Ngự Minh. Mạc Ngự Minh hắng giọng một cái, ôn nhu nói: "Hiên nhi, con mới tỉnh lại, cần phải tĩnh dưỡng cho tốt. Để Hoàng gia gia đút con ăn cháo."
"Hoàng gia gia, Hiên nhi muốn mẫu thân!" Mạc Ly Hiên nhìn Mạc Ngự Minh, nhỏ giọng nói.
Mạc Ngự Minh cau mày nói: "Hiên nhi, trẫm quyết định cho con trở về Nhị Vương phủ. Về sau không cần ở cùng nữ nhân kia, chờ con trưởng thành, kết hôn, trẫm lệnh công bộ xây vương phủ mới cho con."
"Hoàng gia gia, con sống cùng mẫu thân rất vui vẻ, tại sao muốn con chuyển về?" Mạc Ly Hiên mất hứng bĩu môi.
"Hiên nhi, đó là một nữ nhân mang điềm xấu, nàng ta hại con, suýt nữa không giữ được mạng của con, còn muốn nàng ta tới làm gì? Trẫm nhìn thấy nàng ta sẽ tức giận!" Mạc Ngự Minh trầm mặt xuống nói.
"Không phải, Hoàng gia gia, mẫu thân của con rất tốt, nếu Hoàng gia gia cùng ngài ở chung, ngài ấy có thể lúc nào cũng làm Hoàng gia gia vui vẻ. Hiên nhi không tin lời nói bậy bạ này, Hiên nhi muốn mẫu thân!"