Mị Hậu Hí Lãnh Hoàng (Quả Phi Đợi Gả: Nịnh Hậu Đùa Lãnh Hoàn)

Chương 62




Lăng Tuyết Mạn mím miệng oán: "Ly Hiên, mẫu thân làm sao bây giờ?"

Nàng chỉ sợ Hoàng đế lại lấy củi đốt nàng một lần nữa!

Mạc Ly Hiên nghĩ một chút, cười ha ha, nói: "Mẫu thân đừng lo lắng, hết thảy đã có con!"

Nói xong nhìn về phía quản gia vẫn đổ mồ hôi lạnh quỳ trên mặt đất, thanh thúy nói: "Quản gia, ngươi đứng lên đi, mẫu thân của ta nhanh mồm nhanh miệng, trong nhà này cũng không có ai, Xuân Đường Thu Nguyệt không nói ra ngoài là được. Chuyện nhốt Cốc Trắc phi cùng Tôn trắc phi, ngươi truyền lệnh xuống nói là ý của ta, mẫu thân là chính phi của phụ vương, há có thể để bọn họ lấn trên đầu. Đợi bọn họ hối lỗi sẽ khôi phục tự do, thời gian này vẫn được bổng lộc, cấp bậc như cũ, nhưng không cho phép bước ra cửa phòng một bước, phái thị vệ đi Thấm Trúc Hiên theo dõi, nhưng nếu có thất trách, nghiêm trị không tha!"

Nghe vậy, quản gia đứng lên, trong ánh mắt lộ ra tán thưởng, "Vâng, nô tài lập tức đi thông cáo toàn bộ phủ!"

"Ừ, đi đi."

Nhìn quản gia đi ra ngoài, Lăng Tuyết Mạn khôi phục tinh thần, kích động, hai tay nâng mặt Mạc Ly Hiên lên, dị thường sùng bái nói: "Oa, Ly Hiên, con xác định con mới chín tuổi sao? Ta cảm giác con còn lớn tuổi hơn ta!"

"Mẫu thân, nam tử hoàng gia đều trưởng thành sớm, từ nhỏ đã có quyền thế, địa vị tôn quý, sinh ra chính là chủ tử, đương nhiên phải có khí thế làm chủ tử!" Mạc Ly Hiên cười nhẹ nói.

"Hì hì, Hiên nhi, ta cũng gọi là con Hiên nhi nha, mẫu thân thật yêu con!" Lăng Tuyết Mạn nói xong kích động ôm lấy cái trán Mạc Ly Hiên, hôn "bẹp, bẹp" hai cái.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Mạc Ly Hiên thoáng chốc đỏ lên, cúi mặt không dám ngẩng đầu, nói nhỏ đến không thể nghe thấy: "Mẫu thân, Hiên nhi là nam tử."

"Ta biết a, con là con ta mà!" Lăng Tuyết Mạn nói thật thuận miệng, đối với đứa con dòng dõi siêu cấp này nàng một vạn lần vừa lòng, ha ha, có con là một tiểu Vương gia thật là sướng!

Xuân Đường cùng Thu Nguyệt yên lặng tắc lưỡi, lần thứ ba trịnh trọng suy tư, chuyện này có phải bẩm báo hay không, hay là cả ba chuyện này đều báo lên chủ tử nhà các nàng.

"Haiz – "

Lăng Tuyết Mạn nghĩ tới một sự kiện, Mạc Kỳ Diễn hôn trán nàng, nàng lại hôn trán Mạc Ly Hiên. Dựa theo hôn môi gián tiếp mà nói, nàng coi như trả lại Mạc Kỳ Diễn, hắn là cha, hôn con hắn vậy thì không mắc mớ gì tới nàng rồi! Bạn đang xem truyện được sao chép tại: Truyện Full chấm c.o.m

Không có lo lắng, Lăng Tuyết Mạn cùng Mạc Ly Hiên chơi đùa náo loạn ở trong viện, bảo quản gia chuẩn bị nhảy dây, quả cầu, bàn đu dây, bất cứ thứ gì ở cổ đại có thể chơi được.

"A, Hiên nhi đẩy cao thêm đi!"

"Ha ha! Được, mẫu thân, ngài nắm cho chắc!"

Mạc Ly Hiên cười lớn, dùng sức kéo bàn đu dây, quăng ra, Lăng Tuyết Mạn liền giống như chim chóc bay ở giữa không trung, kích thích mãnh liệt làm cho nàng sợ quá độ, nhắm mắt lại, "A -"

"Mẫu thân, muốn cao thêm chút nữa không?"

"Muốn! Ta muốn bay cao hơn nữa!"

"Được!"

Kết quả, Mạc Ly Hiên dùng hết sức lực kéo bàn đu dây, lập tức bay rất cao, Lăng Tuyết Mạn cầm không chặt hai bên dây thừng, lảo đảo làm cho thân mình thẳng tắp bay ra khỏi bàn đu dây!

"A -"

"Mẫu thân!"

"Vương phi!"

Mạc Ly Hiên, Xuân Đường, Thu Nguyệt cùng thị vệ, nha hoàn, gia đinh, tất cả đều kinh hãi hét ầm lên!

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Mạc Ly Hiên điểm chân một cái, thân thể nho nhỏ bay lên hướng về phía Lăng Tuyết, Mạn Xuân Đường Thu Nguyệt đang cả kinh kêu đồng thời cũng bay đến!

Lăng Tuyết Mạn sắp rơi xuống đất, ba người lập tức đỡ lấy nàng!

Nhưng mà lại không đủ ăn ý, Mạc Ly Hiên giữ cánh tay phải của Lăng Tuyết Mạn, Xuân Đường giữ cánh tay trái, Thu Nguyệt giữ một chân, ba người đều tự phóng ra ba hướng, Lăng Tuyết Mạn mất cân bằng, bốn người đồng thời rơi xuống đất!

"A -"

Tiếng thét chói tai vang lên, Lăng Tuyết Mạn trắng mặt kêu rên không thôi: "Các ngươi muốn kéo ta thành ba khối sao!"

"Mẫu thân, xin lỗi, ngài cảm thấy thế nào? Con gọi thái y đến!" Mạc Ly Hiên khẩn trương, mặt mũi trắng bệch, vội đỡ Lăng Tuyết Mạn đứng lên.

Xuân Đường Thu Nguyệt sợ hoảng, đỡ Lăng Tuyết Mạn ngồi xuống ghế, sau đó quỳ phịch xuống dập đầu xin tội, "Vương phi, nô tì đáng chết!"

"Ây da, đáng chết gì chứ, trước giúp ta xoa chân đi." Lăng Tuyết Mạn buồn bực nói.

"Vâng!"

"Hiên nhi không cần kêu thái y, nếu để cho người ta biết ta chơi bàn đu dây ngã xuống, mắc cở chết ta!"

Lăng Tuyết Mạn cực kỳ bi ai lắc lắc khuôn mặt nhỏ nhắn, một tay xoa mông đau. Mạc Ly Hiên cẩn thận kiểm tra cánh tay Lăng Tuyết Mạn có thương tổn hay không, áy náy, "Mẫu thân, đều do Hiên nhi không tốt, hại ngài bị thương!"

"Hiên nhi, không có việc gì, ta không trách con, là ta không cầm chắc dây thừng, nếu không phải là ba người đỡ ta, ở độ cao như vậy ngã xuống, ta nhất định tàn phế!" Lăng Tuyết Mạn nói xong, nở một lúm đồng tiền an ủi vỗ vỗ bả vai ba người, vì để cho ba người không còn gánh nặng trong lòng, còn ra vẻ giương nanh múa vuốt trừng mắt, "Nhanh bồi thường cho ta, lấy một ít thức ăn đến, à, ta còn muốn uống rượu nữa!"

"Còn uống rượu?"

Xuân Đường Thu Nguyệt trăm miệng một lời hô lên, tái mặt.

"Đúng vậy, ta muốn uống để an ủi bản thân, nhanh đi lấy rượu, mấy ngày nay cũng chưa được ngủ ngon, mấy hôm trước ngủ trên giường trong thiên lao, quả thực eo mỏi lưng đau." Lăng Tuyết Mạn thúc giục.

Hai nha hoàn rầu rĩ trả lời một câu rồi đi ra ngoài.

Cùng lúc đó trong Thấm Trúc Hiên là một mảnh gào khóc thảm thiết.

Cốc Vũ Mị cùng Tôn Uyển Dung đều bị giam ở trong phòng ngủ, ngoài cửa là thủ vệ cao lớn uy mãnh.

Trong phòng, thứ gì có thể đập đều bị Cốc Vũ Mị đập rồi, trên nền nhà hỗn độn, nha hoàn bên cạnh bị điều đi phòng giặt quần áo, nàng muốn tìm người truyền lời cũng không có, nổi giận, mặt gần như vặn vẹo, nàng làm sao có thể liên hệ với người kia đây?

An tĩnh suy tư trong chốc lát, không có đầu mối, Cốc Vũ Mị lại rống lên: "Thả ta đi ra ngoài! Ta muốn đi ra ngoài!"

Tiếng rống này làm Tôn Uyển Dung ở phòng phía đông Thấm Trúc Hiên cũng quát to lên theo, dùng hết sức xông ra ngoài, bốn thủ vệ vội kéo nàng trở về -

Tiếng la khóc như bệnh tâm thần lập tức vang lên.

"Vương gia ngài mở to mắt nhìn xem! Thần thiếp hầu hạ Vương gia năm năm, hoàn toàn bị nữ nhân khắc chết Vương gia khi dễ như vậy. Vương gia, ngài trên trời có linh phải làm chủ cho thần thiếp!"

"Vương gia, thần thiếp sẽ bị nữ nhân kia hại chết!"

Mấy thủ vệ không nói được lời nào, chính là tập trung làm việc ngăn cản không cho hai nữ nhân đang nổi điên đi ra ngoài. Tuy nhiên la hét um sùm, thanh âm cực lớn như vậy kinh động toàn bộ Tứ Vương phủ!

Mà ở Cúc Thủy Viên, Lăng Tuyết Mạn cái gì cũng không quản, ngủ ngon, dù sao có con trai tiểu Vương gia của nàng, nàng còn sợ cái gì!