Mạc Kỳ Hàn chỉ cho là Lăng Tuyết Mạn thương tâm mà cáu kỉnh, liền cũng để nàng tùy ý, thu ngân phiếu, một lần nữa nằm xuống, liếc liếc mắt, nữ nhân vẫn ai oán đứng trên mặt đất, thật bình tĩnh nói: "Đi lên ngủ!"
"Oa… Oa…"
Lăng Tuyết Mạn lựa chọn không nhìn, ngồi dưới đất, nhìn xấp ngân phiếu trong tay biến thành một tờ mỏng manh, đau buồn, lại nghĩ đến cuộc đời bi thống của bản thân, nước mắt tựa như chuỗi trân châu bị đứt, lộp độp rơi xuống!
Mạc Kỳ Hàn thở dài không thôi, ngồi dậy, hai tay chụp tới, liền xách Lăng Tuyết Mạn lên giường, vứt nằm xuống bên cạnh hắn, hai tay nhanh đắp kín chăn gấm, cúi đầu ôn nhu hôn lên đôi mắt rưng rưng của nàng, nhẹ giọng nói: "Trong thiên lao ủy khuất hai ngày, nói vậy nàng không ngủ thoải mái, bây giờ không phải nên ngủ một giấc cho ngon hay sao?"
Lăng Tuyết Mạn tiếp tục không nhìn, mắt nhắm chặt, mặc kệ hắn, không phản kháng cũng không nói chuyện.
Mạc Kỳ Hàn giật mình cười, "Không muốn nói chuyện thì đừng nói, ngủ một giấc cho ngon."
Ngủ cái đầu ngươi! Cường đạo trời đánh!
Lăng Tuyết Mạn cắn chặt khớp hàm, tay cũng nắm nắm rất chặt, hận hiện tại trong tay không có một con dao để nàng chém chết nam nhân này!
Tiền mất tật mang, không phải đúng là nàng sao? A… A…, nghĩ rằng nàng là phú bà sao, đã thất thân, lại lấy tiền nuôi trai bao?
Mạc Kỳ Hàn cũng không để ý tới, biết nàng chắc chắn đang âm thầm mắng hắn, liền để tùy ý, dù sao thì ai mất bạc mà không đau? Vì thế, nhắm mắt lại ngủ.
Lăng Tuyết Mạn mắng thật lâu, muốn mắng mười tám đời tổ tông của hắn, nhưng không biết người ta họ gì tên chi, đành phải dựa theo họ Dâm, tên Tặc mà trách móc, chờ nàng không còn từ ngữ để trách, mới phát hiện Mạc Kỳ Hàn đã sớm ngủ, nghe hơi chút tiếng ngáy, vô lực cúi đầu.
Bị mắng không đau, bị đánh đau, nàng luôn là người bi ai!
Đột nhiên ngủ không được, từ sau bữa tối liền bắt đầu ngủ, nhưng hiện tại thật ra không có một chút buồn ngủ nào, nên làm cái gì đây?
Lăng Tuyết Mạn nhàm chán chọt ngón tay, thân thể bị giam cầm ở trong cái ngực chết tiệt của nam nhân này, không thể động đậy, nàng muốn lén xuống giường trộm ngân phiếu về, nhưng sau khi cân nhắc, lập tức hủy bỏ quyết định này, nam nhân này biết võ công, vậy cảnh giác nhất định là siêu mạnh, đoán chừng nàng chưa ra quân chưa thắng trận đã chết.
Nên làm cái gì?
Lăng Tuyết Mạn trầm tư, đột nhiên nghĩ đến suy đoán lúc nãy của nàng, hai mắt nhất thời tỏa sáng!
Hừ hừ! Nàng muốn nhìn một chút, đột nhiên vòng vo, không ăn thịt chuyển thành ăn cỏ, có phải có cái gì không được không? Hoặc là kẻ thù quá nhiều, bị người ta thiến?
Vừa nghĩ như thế, Lăng Tuyết Mạn mở to mắt trong suốt như thủy tinh, tà ác nhìn nửa người dưới của Mạc Kỳ Hàn!
Một tay lặng lẽ mở chăn gấm, thân mình linh hoạt lui xuống phía dưới, nhưng quá tối, cái gì cũng nhìn không tới! Đáng chết! Lăng Tuyết Mạn cắn cắn môi, chưa từ bỏ ý định dò xét, tay đi qua, mò lên bên eo Mạc Kỳ Hàn, tìm dây lưng quần lót của hắn, lục lọi trong chốc lát, rốt cuộc tìm được chỗ buộc, nhẹ nhàng lôi kéo, mở!
Toét miệng mừng thầm, Lăng Tuyết Mạn chỉ hận hiện tại không có cái đèn pin nhỏ cho nàng nhìn trộm, thuận tiện cũng xem bộ dáng dâm tặc này một cái, chậc lưỡi, chỉ có thể mở mắt lớn hơn một chút, nhẹ nhàng kéo quần Mạc Kỳ Hàn xuống dưới, kéo đến một nửa, lại đột nhiên nghĩ đến, cho dù kéo xuống hết, nàng cũng thấy không rõ lắm!
Vậy làm sao bây giờ? Thừa dịp hắn ngủ như lợn chết, nàng chưa thỏa mãn một chút lòng hiếu kỳ, không phải rất có lỗi với bản thân sao?
Sờ!
Một chữ nhảy vào đầu óc, Lăng Tuyết Mạn nhất thời khẩn trương, một tay mở quần Mạc Kỳ Hàn, một tay cực kỳ lợi hại vươn vào, ông trời phù hộ, hi vọng nàng có thể đụng đến chính là hạ thân không có cái kia đi!
Cảm giác mềm nhũn truyền đến, mặt Lăng Tuyết Mạn nóng đỏ lên, tim khẩn trương gần như muốn nhảy ra khỏi cổ họng, cả đời nàng còn chưa có làm chuyện xấu xa như thế!
Năm ngón tay dần dần mò mẫm, cầm "ngọn nguồn" của nam nhân, nhưng, gì đó mềm nhũn trong tay có vẻ như trở nên cứng rắn!
Lăng Tuyết Mạn giật nảy người, đầu óc phản ứng, vội muốn rút tay về, lại nghe được một tiếng nói khàn khàn lười nhác vang lên ở đỉnh đầu nàng, "Nha đầu, nàng đang làm cái gì?"
"Không, không có làm cái gì hết." Tim Lăng Tuyết Mạn đập "thình thịch" kinh hoàng, hận không tìm được một cái lổ để chui xuống, quả thực mặt đã ném đến nhà bà ngoại!
Mạc Kỳ Hàn bành trướng lợi hại, dưới thân cực nóng còn bị nha đầu kia nắm ở trong tay, loại cảm giác kỳ diệu này làm hắn khó có thể tự kiềm chế, đương nhiên nơi đó bình thường dễ dàng bị khơi mào phản ứng, đã cứng rắn như sắt, trên trán dần dần rịn ra mồ hôi, Lăng Tuyết Mạn thấy hắn đột nhiên tỉnh lại mà sợ, hơi giật mình ghé vào trên người hắn, động cũng không dám động.
Hít sâu hai cái, khàn khàn trách mắng: "Tay nàng thò vào quần của ta làm cái gì? Còn không lấy ra?"
"A, ưm…" Lăng Tuyết Mạn đỏ mặt đỏ tai, nhanh chóng rút tay về, thẳng người lên nằm lại chỗ cũ, cũng gắt gao nhắm mắt lại không dám phát ra một tiếng vang.
Mạc Kỳ Hàn khó nhịn sóng tình, cắn răng, thật vất vả khiến mình cái gì cũng không làm mà ngủ, nhưng mà, vật nhỏ này lại lén lén lút lút, gan lớn khó hiểu, kéo quần của hắn, còn…
"Nàng rốt cuộc muốn làm gì? Sao lại không biết xấu hổ như vậy?" Hơi thở Mạc Kỳ Hàn hỗn loạn, chất vấn.
"Ta… ta không muốn làm gì cả." Lăng Tuyết Mạn thà chết cũng không thừa nhận, cắn răng một cái, "Ta… ta mộng du!"
"Đáng chết! Mộng du phải đi cởi quần nam nhân sao? Còn đi sờ nam nhân?" Khuôn mặt tuấn tú của Mạc Kỳ Hàn xanh đỏ đan xen, "Nói thật đi, nếu không ta sẽ gãi ngứa nàng!"
"Ta… ta chỉ là a… a… nếu ta nói thật, ngươi cam đoan không đánh ta, không trách móc ta, được không?" Lăng Tuyết Mạn mím miệng đáng thương, thương lượng.
Mạc Kỳ Hàn xiết chặt nắm tay, "Nói!"
"Ngươi… ngươi hôm nay khác thường như vậy, ta… ta muốn nhìn một chút xem ngươi có phải bị người hoạn thành thái giám không!" Câu nói kế tiếp, Lăng Tuyết Mạn càng nói, thanh âm càng nhỏ, nói xong chữ cuối cùng, che mặt, phát run.
"Nữ nhân đáng chết!" Mạc Kỳ Hàn ứa ra gân đen trên trán, gần như muốn ngất đi, đáy lòng dâng lên tà khí, kéo cổ áo Lăng Tuyết Mạn, thô bạo mở ra, cũng nói: "Không được lấy tay sờ soạng, bản công tử cho nàng dùng thân thể kiểm nghiệm một chút, bản công tử có phải bị thiến không!"
"A? A… A… cam đoan của ngươi đâu?" Lăng Tuyết Mạn hoảng, vừa giùng giằng vừa nói.
"Ta có cam đoan không chạm vào nàng sao? Lời nói lúc trước là bỏ đi, bởi vì là chính nàng đốt lửa!" Truyện được copy tại truyenfulls.com
Mạc Kỳ Hàn vừa nói chuyện, vừa nhanh nhẹn thuần thục cởi quần áo Lăng Tuyết Mạn ra, còn quần áo trên người mình, càng là cởi thuần thục hơn, ném tới góc giường, xoay người một cái áp chế, chiếm lấy cái đôi môi đỏ mọng trêu người kia.