Minh Hôn Bất Đắc Dĩ

Chương 14: Đường hầm




Trần Quân cùng bốn người trong đội dẫn đầu đi về phái trước, tiếp đến là nhóm chuyên gia giáo sư cùng học trò theo sau cuối cùng là năm người quân nhân còn lại. Bởi vì con đường giống như một cái đường hầm này không nhỏ có thể đi dàng thành hàng ngang khoảng bốn người, vì vậy đội hình hai mươi bảy người của chúng tôi không cần phải đi thành một hàng quá dài.

Con đường phía trước tối đen, những ánh đèn lẻ tẻ do đèn pin chiếu sáng cũng không thể nhìn rõ phái trước rốt cuộc là gì. Nhóm của tôi đi sát cạnh nhau, giáo sư cùng ba người sinh viên đi cùng nhau, tôi cùng Lý Khánh Ly đi sát phía sau bọn họ.

Một vị chuyên gia đưa ánh đèn chiếu vào hai bên hông, đôi mắt tràn đầy tò mò. Bước đầu tiên bọn họ đều nhận định đây là một cái đường hầm được xây bằng đá lớn, đục đẻo cực kỳ sơ sài, miễn cưởng có thể tạo thành một lối đi, tuy nhiên đối với cánh cổng lớn bên ngoài lại không chút dính dáng nào cả.

Tích. Tích. Tích.

Tiếng nhỏ giọt vang bên tai, sự lạnh lẽo bên trong đường hầm khiến rất nhiều người trẻ tuổi phải run rẩy, lần đầu tiên bọn họ tham gia vào một đợt khảo mộ như thế này cũng có hơi lo lắng cùng sợ hãi.

"Mọi người có nghe thấy gì không." Một người trong nhóm nhỏ giọng hỏi.

"Tiếng nước thôi, đừng tự hù dọa mình." Người khác nghe vậy liền hừ lạnh nói.

Tiếng nước nhỏ giọt vẫn tiếp tục vang lên, dường như ở đâu đó trong hang động này có một nơi bị tích nước trên các phiến đá nên mới dẫn đến hiện tượng nhỏ giọt xuống đất tạo nên âm thanh lớn như vậy.

"Giáo sư, ông có sao không ạ." Tôi rùng mình trước cái lạnh của hang động, nơi này thật sự quá ẩm thấp, nhìn người cao tuổi nhất nhóm đang đi trước mặt tôi không nhịn được liền nhỏ giọng hỏi lên.

Giáo sư khẽ xoay đầu xuống mỉm cười nói: "Không sao, ta chịu được."

Tôi nghe vậy cũng không tiếp tục hỏi, hiện tại mọi người đều đi sát vào nhau cho dù có lạnh lẽo thì cũng không đến nổi nào.

Camera trong nhóm người luôn được bật sáng, những người bên ngoài vẫn có thể theo dõi từng bước chân của chúng tôi. Giọng nói của một chuyên gia phát ra từ bộ đàm do Trần Quân bật lên:

"Mọi người cảm thấy phía sau những phiến đá này là thứ gì. Tiếng nước nhỏ giọt vang vọng bên trong nhưng chúng ta lại chẳng thấy nơi nào động nước cả."

"Tôi cảm thấy bên trong lăng mộ có nước."

"Có lẻ cách xây mộ này dùng thủy làm vật dẫn, một là con sông chảy ngang hai là một hồ nước nằm chắn giữa cửa mộ của chủ nhân nơi này."

"Mọi người không cảm thấy lỡ như nơi này từng là một cái giếng thì sao. Nếu là giếng thì có tiếng nước cực kỳ bình thường."

"Ai, mọi người đừng cãi nhau cứ nhìn bọn họ đi tiếp về phía trước là biết ấy mà."

"Tôi cảm thấy cái đường hầm này còn xa lắm, nó quá dài so với những hiểu biết bình thường của chúng ta."

Tiếng bàn bạc, gay gỗ của những người ở lại bên trên không ngừng vang trong bộ đàm, bọn họ vừa nhìn những thứ được chiếu qua camera vừa suy đoán những thứ mà bọn họ còn chưa thấy được. Không chỉ vậy tiếng nói cảu họ cùng sự suy đoán khiến những người đang đi trong đường hầm không khỏi run rẩy.

Theo như những gì bọn họ được xem trong sách cổ nếu như bên trong lăng mộ có nước vậy thì chỉ có thể là tuẩn táng dìm thủy. Một loại tuẩn táng cực kỳ kinh khủng đối với nô tì thời xưa, thậm chí là đối với thê thiếp của người chết. Những nữ tử này sẽ bị dìm cho đến chết bên trong hồ nước nơi này, xác của bọn họ sẽ nổi lềnh bềnh bên trên dòng nước.

Mà những tập tục thủy nước này được xem như là người gác cổng cho lăng mộ, nếu như nhìn thấy hồ nước vậy thì chắc chắn cửa vào mộ của chủ nhân lăng mộ nằm ở đâu đó xung quanh. Những người trẻ tuổi sợ hãi không một ai muốn nghĩ về nó nữa mà tập trung bước đi.

Đoàn chúng tôi soi đèn pin về phía trước, đi mãi đi mãi vẫn chưa thấy bất kỳ con đường nào khác, ngược lại lối đi lại dần dần trở nên hẹp hơn, từ bốn người một hàng hiện tại chỉ còn có thể đi hai người một hàng.

Chít, chít. Tiếng chuột kêu vang vọng trong đường hầm, tiếng vang càng lớn càng vọng thì chừng tỏ đường hầm này cực kỳ thấp cực kỳ kín đáo, có vẻ như phải đi hết cả cái đường hầm mới có thể nhìn thấy cánh cửa nào khác.

Lý Khanh Ly dựa sát hơn vào người cậu, anh ta cúi đầu nhỏ giọng nói: "Bố cục lăng mộ có vẻ không đúng."

"Làm sao vậy." Tôi thắc mắc.

"Lăng mộ thông thường sẽ không xây dựng đường hầm, đối với quy cách xây mộ thường thì bọn họ cũng ít khi xây cửa sau, theo bố cục bình thường cửa của lăng mộ chỉ có thể là một cửa ra vào, đây được xem là sự hưng thịnh." Lý Khanh Ly nhỏ giọng giải thích: "Không phải lăng mộ nào cũng không có đường khác nhưng mỗi kiểu cách xây lăng mộ thường dùng theo một nghĩa riêng nào đó, mà đối với hoàng thất điều này càng được chú trọng hơn rất nhiều."

"Anh cảm thấy người này là bị trấn giữ." Tôi mù mờ hỏi, thật sự đối với những chuyện huyền học hay bố cục đất đai này tôi không hiểu chút gì cả.

"Không, tôi không rõ. Phải nhìn thấy cách dựng lăng tôi mới có thể khẳng định."

Đoàn người tiếp tục tiến về phía trước, cuối cùng chúng tôi cũng nhìn thấy một song sắt ở phía trước. Đúng vậy đường hầm đã không còn lối đi, ngược lại thứ chào đón chúng tôi là một song sắt đã rỉ sét do thời gian, nó nằm chắn lối đi giữa bên trong đường hầm cùng bên trong con đường tâm tối phía trước.