Vốn còn muốn tỉ mỉ nghiên cứu nhiệm vụ thêm một lúc nữa, nhưng bất chợt, Lạc Vân lại cảm thấy, vai áo của mình đang bị ai đó nhẹ nhàng níu lấy, khiến y không thể không đóng bảng giao diện lại, nghiêng người nhìn sang.
Chỉ thấy lúc này, vị lệ quỷ nào đó ở bên cạnh cũng đã lộ ra một ánh mắt long lanh, tội nghiệp, tựa như chú cún nhỏ chờ đợi chủ nhân khen thưởng mà nhìn y, mang theo cảm giác khẩn trương, mong đợi, còn có một chút lửa nóng...
"Ta...có thể...ôm ngươi sao?"
"..............."
Không biết có phải nhìn ra được sự kinh ngạc của Lạc Vân hay không, sau khi nói ra lời này, Diệp Tư Thần cũng đã lập tức bổ sung thêm: "Thật sự...chỉ ôm mà thôi..."
"Tuyệt đối...sẽ không làm gì hết. Ta hứa..."
".................."
Lạc Vân đã từng nghe qua một câu nói, đó chính là, nhất định không được tin tưởng lời hứa của nam nhân, đặc biệt lời hứa ở trên giường!
Nhưng nghĩ đến việc đối phương không chỉ cho mình nơi ăn nơi ở, mà vừa rồi còn hộ tống mình đến trung tâm thương mại, giúp mình dọn dẹp phòng bếp, rút thưởng, tặng hoa cho mình, Lạc Vân thật sự là không có cách nào nói ra được lời từ chối.
Quan trọng hơn hết, y còn rất có tự tin mà suy đoán, thân là lệ quỷ...một số "công năng" nào đó của đối phương, nói không chừng cũng đã sớm khiếm khuyết từ lâu, hoàn toàn không có loại năng lực kia..
Yên lặng nằm quay lưng về phía Diệp Tư Thần, tuy rằng đã yên tâm phần nào, nhưng khi bị một nam nhân khác ôm vào lòng, Lạc Vân vẫn không khỏi vô thức cựa quậy một chút.
Sống hai đời, bởi vì từ nhỏ đã là cô nhi, nên đây cũng là lần đầu tiên Lạc Vân tiếp xúc da thịt với người khác một cách gần gũi, thân mật đến vậy.
Cho dù là với Lạc Thiên Thiên - bạn gái, cũng như thanh mai trúc mã ở kiếp trước, cũng đều không ngoại lệ.
Quen biết nhau hai mươi năm, bởi vì tôn trọng và thương tiếc đối phương, Lạc Vân quả thật là chưa từng đòi hỏi bất kì chuyện gì quá đáng cả. Nhiều nhất cũng chỉ là dắt tay, ôm nhẹ, ngay cả hôn cũng chưa từng hôn qua...
Bản thân trân trọng đối phương từng li từng tí, xem như bảo bối tự tay nuôi lớn, cuối cùng lại biến thành may áo cưới cho người khác...
Bây giờ nghĩ lại, khoảng thời gian đó đúng thật là rất thảm hại, cũng rất đáng buồn.
Lắc lắc đầu, cố quăng những ký ức không vui đó đi, lúc này, Lạc Vân chỉ có cảm giác giống như rơi vào hầm băng, toàn thân đều lạnh đến phát run.
Giống với lời hứa, sau khi ôm lấy eo y, để y tựa vào lòng mình, đồng thời thuận thế gác cằm lên vai y, đối phương thật sự cũng đã không có thêm bất kì động tác nào khác nữa.
Thế nhưng, cảm nhận được hơi lạnh đang len lỏi trên hõm vai của mình, mặc dù đã cố gắng nhẫn nhịn, quên đi cảm giác nhột này, nhưng Lạc Vân rốt cuộc vẫn là không kiềm được mà cười khúc khích thành tiếng.
Tựa hồ không ngờ được hõm cổ của Lạc Vân lại mẫn cảm như vậy, khi nghe thấy tiếng cười nhẹ, có chút đè nén của y, Diệp Tư Thần cũng đã không khỏi ngẩn ra một lúc.
Sau đó, cũng không biết có phải là muốn trêu chọc y hay không, không những không tránh ra, hắn thế mà lại còn được nước lấn tới, giống như một chú cún, không chút báo trước mà há miệng, nhẹ nhàng gặm gặm phần thịt mềm trên cổ y.
Không ngoài dự liệu, gần như trong nháy mắt, cả người Lạc Vân cũng đã cuộn tròn, không khống chế được tiếng cười trong trẻo như chuông reo của mình: "Diệp Tư Thần...haha...đừng mà..."
"Diệp Tư Thần...ta nhột quá...mau dừng lại đi..."
Không chịu nổi nữa mà quay người, Lạc Vân liền cố gắng đẩy vị lệ quỷ ấu trĩ nào đó ra.
Trong cả Linh Vực quỷ khí âm u, cũng chỉ có bầu không khí ở nơi đây là phá lệ khác thường.
Đùa giỡn một hồi, cho đến khi nhìn thấy Lạc Vân thật sự đã mệt, cũng như không còn lộ ra vẻ u buồn, sầu mi khổ kiểm như vừa rồi, Diệp Tư Thần rốt cuộc mới chịu buông tha cho y, không tiếp tục "gặm nhấm" y nữa.
Thở hổn hển, tuy rằng bởi vì cười quá nhiều mà eo có chút chua xót, nhưng cảm xúc tiêu cực vừa dâng lên trong lòng Lạc Vân cũng đã theo những tiếng cười kia, phát tiết hết ra ngoài, không còn sót lại chút nào.
Chỉ có điều, Lạc Vân bây giờ dường như vẫn còn chưa phát hiện ra, ánh mắt của vị lệ quỷ nào đó khi nhìn về phía mình, cũng đã không ngừng trở nên tối đi.
Bởi vì vừa rồi giãy giụa quá kịch liệt, nên quần áo trên người y cũng đã xốc xếch không chịu nổi. Áo thun hơi vén lên, lộ ra cơ bụng săn chắc, không quá cường tráng, lại pha lẫn đôi chút mềm mại.
Mái tóc vàng có chút rối loạn, lúc này đang vương vãi trên gương mặt ửng hồng, cùng tấm ga giường xám trắng, cũ kĩ bên dưới tạo thành đối lập vô cùng rõ rệt.
Thời khắc này, đôi mắt của y đã lập loè thuỷ quang, cho người ta cảm giác mông lung, dụ hoặc, lại không giấu được vẻ ngây ngô, nhất là khi còn phối hợp với đôi môi mềm mại đang hé mở kia...
"Diệp Tư Thần..."
Hầu kết hơi lăn lộn, lắng nghe âm thanh từ tính, nhỏ nhẹ đang gọi tên mình kia, Diệp Tư Thần cũng đã không kiềm lòng được mà dùng bàn tay lạnh lẽo, không chút sinh cơ của mình luồn vào trong mái tóc ánh kim mềm mại đó.
Mà đến tận giờ phút này, sau khi khôi phục lại một tia thanh minh, cảm nhận được có một đồ vật lành lạnh, cứng rắn như sắt thép gì đó đang dán vào trên đùi mình. Đồng thời lại đối diện với ánh mắt nguy hiểm, mang theo xâm lược của đối phương, đầu óc Lạc Vân mới không khỏi "ong" một tiếng, triệt để trống rỗng, không nghĩ được gì nữa.
Bởi vì y cuối cùng cũng đã nhận ra, suy đoán ban đầu của mình, căn bản đều chỉ là sai trái.
Đối phương không chỉ vẫn giữ được loại năng lực đó. Mà kích thước này, dù chỉ có thể ước lượng một cách mơ hồ, cũng đã đủ khiến người ta cảm thấy kinh hồn táng đảm...
Một khi làm thật, nhất định liền sẽ chết người đó!