Mình Là 2kx, Mình Là 1

Chương 11




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Sáng sớm hôm sau, Tạ Vọng theo Triều Bắc Sơn tới bãi trượt tuyết cậu làm việc.

Diện tích bãi trượt tuyết Hồng Cốc lớn vô cùng, chiếm toàn bộ cụm núi tuyết Krasnaya Polyana. Tuyết đọng phủ trắng dãy núi, bị ván trượt tuyết cọ ra từng vết sắc, từ đỉnh núi kéo dài đến dưới chân núi. Triều Bắc Sơn dẫn Tạ Vọng đến khu làm việc, đưa đơn xin nghỉ việc cho một người đàn ông trẻ. Người nọ nhún nhún vai, bày ra biểu cảm tiếc nuối nhưng vẫn nhận lấy đơn xin nghỉ việc, dùng tiếng Nga hỏi Triều Bắc Sơn:

– Có muốn dẫn người yêu cậu chơi ở đây một ngày không?

Triều Bắc Sơn lặp đi lặp lại từ “возлюбленная” này, lòng không ngừng trào mật ngọt, quay đầu hỏi Tạ Vọng: (cũng theo gg dịch: người yêu dấu)

– Anh, có muốn ở lại đây chơi không?

– Có. – Tạ Vọng đáp không chút nghĩ ngợi, ôm lấy eo Triều Bắc Sơn chớp chớp mắt: “Vậy huấn luyện viên Triều dạy anh có được không?”

Trước giờ Tạ Vọng vẫn luôn mang dáng vẻ chững chạc trước mặt Triều Bắc Sơn, thế mà bây giờ y lại làm một vài hành động nũng nịu, sao Triều Bắc Sơn có thể chịu nổi cơ chứ, khẩn trương đến mức nói không lưu loát:

– Được, được mà.

Thời gian Tạ Vọng rảnh rỗi ít đến đáng thương, chỉ từng trượt tuyết ở những bãi trượt tuyết nhỏ trong nước, chưa từng thấy qua loại cấp bậc này. Y vụng về thay đồ, khi đứng lên có hơi lảo đảo, được Triều Bắc Sơn đưa tay ra đỡ.

Tạ Vọng ngẩng đầu, gần như đứng hình.

Triều Bắc Sơn đội một chiếc mũ len có in logo tiếng Anh rất nhỏ. Trên người là bộ đồ thể thao màu trắng tinh, gấu quần cuộn lên, chân mang đôi giày trượt tuyết ống cao. Trên mặt đeo kính bảo hộ màu xanh đậm, chỉ lộ ra nửa sống mũi cao và xương hàm sắc bén. Dáng người Triều Bắc Sơn cao lớn khỏe mạnh, dù cho mặc quần áo dày dặn cũng có thể thấy lờ mờ đường cong cơ bắp chắc nịch, mặc đầy đủ bộ đồ trượt tuyết lên cứ như bước ra từ tạp chí.

Vẻ cool ngầu kia làm tim Tạ Vọng đập nhanh thình thịch, khóe mắt liếc thấy có không ít du khách nữ nhìn trộm bèn lập tức kéo cổ áo Triều Bắc Sơn ép cậu cúi đầu xuống, đoạn in một nụ hôn lên khóe miệng cậu. 

Triều Bắc Sơn hoàn toàn không ngờ Tạ Vọng sẽ hôn cậu ở nơi công cộng, vừa ngọt ngào vừa xấu hổ, gò má nhanh chóng ửng đỏ. Tạ Vọng chỉ muốn tuyên bố chủ quyền, cũng không muốn thể hiện yêu thương trước mặt mọi người, lướt qua liền thôi chạm nhẹ một cái liền buông cậu ra. Triều Bắc Sơn ngược lại không vui, cúi đầu lại gần, dẩu môi nói nhỏ:

– Hôn một cái nữa đi mà.

Lòng Tạ Vọng mềm nhũn, cười hôn cậu một cái nữa.

Bình thường Triều Bắc Sơn thích dùng ván ngang nhưng vì dạy Tạ Vọng nên cậu cố ý lấy ván đôi. Tạ Vọng đứng trên đỉnh núi nhìn xuống có hơi căng thẳng, không nhịn được hỏi:

– Ngã có đau không?

Triều Bắc Sơn đang khom người kiểm tra trang bị cho y, nghe vậy thẳng người lên, nhéo nhéo tay Tạ Vọng, ánh mắt sáng rực:

– Anh, em sẽ không để cho anh ngã đâu.

Có lẽ do giọng điệu Triều Bắc Sơn quá mức chắc chắn, Tạ Vọng nhất thời không cảm thấy sợ nữa, thả lỏng đưa tay cho cậu:

– Được.

Triều Bắc Sơn giải thích ngắn gọn mấy chỗ cần lưu ý cho y trước, để cho y thử một vài động tác. Tạ Vọng có hơi không khống chế được bàn chân, luôn cảm thấy mình không giữ được thăng bằng, cơ thể căng cứng. Triều Bắc Sơn tới trước mặt y, nắm cổ tay y, nói:

– Từ từ đi xuống, đừng sợ, em ở phía trước anh nè.

Trong lòng bàn tay Tạ Vọng đổ đầy mồ hôi. Y gom dũng khí cúi người xuống, dùng sức đẩy gậy trượt chống trên đất một cái, lập tức trượt xuống từ trên sườn núi. Triều Bắc Sơn buông tay ra, từ đầu đến cuối dang hai tay che chở ở phía trước y, theo tốc độ của Tạ Vọng trượt lùi về sau. Trước mắt Tạ Vọng là thung lũng mênh mông vô tận, bát ngát hùng vĩ, nối lấy vùng trời xanh thẳm, tựa như mình đang đặt chân lên thiên đường. Lòng y chẳng hề có suy nghĩ gì, gió lạnh thấu xương thét gào bên tai, phong cảnh hai bên nhanh chóng lùi xa, y đang đón nhận khoảnh khắc thuần khiết nhất của cuộc đời. Tạ Vọng chưa bao giờ dũng cảm như lúc này, y luôn lo được lo mất, cân nhắc thiệt hơn, chưa bao giờ được hưởng thụ những giây phút liều lĩnh mặc kệ, vui vẻ hơn bao giờ hết. Tạ Vọng nhìn thấy ánh mắt kiên định dịu dàng của Triều Bắc Sơn từ đầu tới cuối luôn rơi trên người mình, chuyên chú quan sát mỗi một động tác của y, sẵn sàng ôm lấy y bất cứ lúc nào. Chào đón y là những điều chưa biết, nhưng Tạ Vọng không mảy may sợ hãi, bởi vì kỵ sĩ của y luôn bảo vệ y trên từng bước đường, nguy nga hơn cả dãy núi tuyết Krasnaya Polyana sau lưng.

Mà y chỉ cần yên lòng đi về phía trước.

Khi xuống tới chân núi Triều Bắc Sơn dạy y chậm lại, song Tạ Vọng lại luống cuống tay chân không làm sao dừng lại được. Y vừa cười vừa hô to với Triều Bắc Sơn:

– Anh sắp ngã rồi!

Triều Bắc Sơn nghiêng ván trượt tuyết giúp y phanh lại, chờ tốc độ của y chậm lại thì dứt khoát ôm lấy eo y để cho y ngã trên người mình.

Tạ Vọng thở hồng hộc đè lên người Triều Bắc Sơn, giơ tay tháo kính bảo hộ của cậu xuống, hôn lên đôi mắt cậu, cười hỏi:

– Cục cưng có đau không?

Trên lông mi Triều Bắc Sơn vương ít tuyết, ôm eo y toét miệng cười, ánh mắt trong veo:

– Không đau, em da dày thịt béo lắm.

Tạ Vọng khó khăn giật giật người, đổi tư thế tựa đầu vào lồng ngực Triều Bắc Sơn, cảm nhận nhịp tim của cậu qua lồng ngực phập phồng lên xuống, lẩm bẩm:

– Vậy anh không đứng dậy nữa đâu.

Triều Bắc Sơn lấy tay che tai y lại, giúp y ủ ấm dái tai lạnh như băng. Bên cạnh có không ít người đi qua nhìn về phía bọn họ, nhưng Triều Bắc Sơn không thèm để ý chút nào, trong mắt chỉ có mình Tạ Vọng. Cậu rũ mắt lẳng lặng nhìn mặt Tạ Vọng một hồi, đột nhiên nói:

– Anh, lần đầu tiên em gặp anh, anh cũng che chở em như vậy.

Động tác Tạ Vọng ngừng một chốc, ngửa đầu nhìn cậu:

– Lúc nào? Trước đây em có gặp anh à?

– Thật nhiều năm về trước. – Triều Bắc Sơn cười một tiếng: “Có lẽ anh không nhớ đâu.”

Lần đầu tiên thấy Tạ Vọng, Triều Bắc Sơn chín tuổi ôm ván trượt chơi dưới lầu văn phòng luật của ba. Khi đó văn phòng luật còn chưa dời đến trung tâm thành phố, chỉ là một tòa nhà hai tầng, dưới lầu có một khoảnh sân nhỏ. Ván trượt là quà sinh nhật Hà Tung tặng bé, Triều Bắc Sơn thích đến độ không muốn buông tay, mỗi ngày đều mang theo bên mình. Nhưng bé ngốc quá, mãi mà không học được, trượt được vài bước là sẽ té ngã, lúc Tạ Vọng nhìn thấy bé là khi bé té mạnh xuống đất.

Tạ Vọng lúc ấy vẫn là sinh viên đại học năm thứ tư đến thực tập trong văn phòng luật, trông thấy bé suýt nữa ngã đập đầu lên bậc thang thì vội vàng tới đỡ bé lên, hỏi nhỏ:

– Đau không?

Cho tới bây giờ Triều Bắc Sơn chưa từng gặp anh trai nào có dáng dấp đẹp mắt như vậy, còn đẹp hơn anh trai bé, trong lúc nhất thời lại ngập ngừng nói không ra lời, không khỏi có chút căng thẳng.

Tạ Vọng trông cậu bé trắng trắng mềm mềm như một con búp bê, ngoan ngoãn không biết nên nói thế nào, đáy lòng sinh ra mấy phần thương yêu. Y cẩn thận cuốn ống quần Triều Bắc Sơn lên, thấy đầu gối bé đã xanh xanh tím tím hết mấy chỗ, trên bắp chân còn bị trầy da, rỉ ra tia máu đỏ. Trước kia Tạ Vọng cũng từng chơi ván trượt, biết khi té nghiêm trọng cũng có thể bị gãy xương, vì vậy đứng dậy dạy cho bé động tác chính xác, nói khích lệ:

– Mạnh dạn trượt đi, ngã thì anh đỡ em.

Vì vậy chạng vạng ngày đó, Triều Bắc Sơn dũng cảm thử hết lần này tới lần khác, Tạ Vọng cứ chạy theo bên người bé, mỗi lần Triều Bắc Sơn ngã nhào đều ôm lấy bé trước, cười dỗ dành:

– Lợi hại hơn rồi.

Triều Bắc Sơn cao mới tới hông y, lúc được y ôm lấy thì ngửi thấy mùi xà bông nhẹ nhàng khoan khoái, mặt lặng lẽ đỏ lên.

Lúc ấy bé không hiểu tình yêu là gì, chỉ nhớ mẹ từng nói với mình rằng khi mình thích ở cạnh ai đó thì có thể cưới cô ấy. Lúc Tạ Vọng cười xoa đầu bé, Triều Bắc Sơn ngưỡng mặt lên, trong lòng suy nghĩ, lớn lên mình nhất định sẽ cưới anh ấy.

Thời gian mười một năm đủ để Triều Bắc Sơn từ một cậu nhóc trưởng thành thành một chàng trai, nhưng Tạ Vọng lại chẳng thay đổi gì nhiều. Cuộc gặp gỡ tình cờ thời niên thiếu nở hoa nơi đáy lòng Triều Bắc Sơn, cậu ôm hoa hồng lặng lẽ chờ người kia xuất hiện lần nữa, khi gặp lại Tạ Vọng ba mươi hai tuổi, cậu nghe thấy đáy lòng mình có một âm thanh đang nói.

—— Cuối cùng mình cũng chờ được anh ấy.

Tạ Vọng yên lặng nghe cậu kể xong, im lặng hồi lâu. Triều Bắc Sơn vỗ vỗ eo y, cởi ván trượt tuyết ra rồi đứng dậy, kéo Tạ Vọng đứng lên theo. Triều Bắc Sơn ngồi xổm xuống, giúp y phủi tuyết dính trên quần, phủi xong mới nắm lấy tay y dắt đi.

– Đi thôi.

– Bắc Sơn.

Tạ Vọng gọi cậu lại.

Triều Bắc Sơn quay đầu, đối diện đôi mắt rưng rưng lệ của Tạ Vọng. Cậu lập tức hoảng hốt, nâng mặt y lên vội vàng hỏi:

– Sao thế, anh không vui hả?

Cậu mất hồn mất vía hôn lên môi y một cái, dùng chóp mũi cọ gương mặt lạnh lẽo của y.

– Có phải em nói gì sai chọc anh mất hứng không, anh đừng giận em được không.

– Bắc Sơn, ba em nói với anh là ông ấy với mẹ em quen biết nhau ở đây, cho nên mới đặt tên em là Bắc Sơn.

Tạ Vọng rơi giọt lệ nóng, lướt qua gương mặt, rơi xuống tay Triều Bắc Sơn.

– Bọn họ có một tình yêu trọn vẹn, cũng có một món quà tốt nhất, chính là em.

Đôi mắt Triều Bắc Sơn cũng đột nhiên ươn ướt.

– Anh ở đây tìm được em lần nữa, chúng ta cũng sẽ giống như bọn họ, mãi mãi hạnh phúc.

Tạ Vọng khàn giọng nói:

– Ba em, mẹ em, anh trai em đều rất yêu em, cho em lớn lên trong cưng chiều, nâng niu trong lòng bàn tay. Lúc trước anh nói sai rồi, anh không muốn thử ở bên em —— Bắc Sơn, anh muốn trở thành người nhà của em, học cách yêu thương em như bọn họ, cho em cuộc sống không buồn không lo, trải qua mỗi ngày tươi đẹp.

Triều Bắc Sơn chớp mắt, những giọt nước mắt dồn nén lâu nay tí tách rơi xuống.

– Triều Bắc Sơn. – Tạ Vọng trịnh trọng gọi tên cậu, đặt môi mình lên trán cậu, nhấn mạnh từng chữ để lại lời thề nguyền trang trọng trong thế giới thuần sắc trắng.

– Chỉ cần em muốn, anh Vọng sẽ mãi mãi yêu em.D.: Tác giả có note là mấy địa danh ở Nga có khi không đúng, mình tra thì chỉ thấy mỗi chỗ Hồng Cốc kia là không đúng thôi chứ mấy chỗ được nhắc tới có hết í. Sochi còn là nơi tổ chức Thế vận hội mùa đông 2014, mọi người quan tâm thì có thể search xem thử.

Một vài hình ảnh ở Krasnaya Polyana

chapter content



chapter content