Mình Là 2kx, Mình Là 1

Chương 4




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

– Tạ đại, em gửi bản cáo trạng qua wechat cho anh rồi ạ.

Tạ Vọng bận không kịp ngẩng đầu, chiều nay y có một phiên tòa, sau đó còn phải đến trại tạm giam gặp bị cáo, bây giờ đang bận chuẩn bị tài liệu. Tuổi thực tập sinh nói chuyện với y không lớn lắm, là sinh viên đại học năm thứ tư, đứng bên cạnh bàn, vẻ mặt hơi lúng túng.

– Sao thế? – Tạ Vọng phát hiện đối phương chưa đi, cau mày ngẩng đầu: “Còn có chuyện gì?”

Tay thực tập sinh nắm lại thành quyền đặt bên miệng ho khan một tiếng, vẻ mặt có chút cứng ngắc, giảm thấp âm lượng xuống:

– Chỗ này của anh… – Cậu ta chỉ chỉ cổ: “Có dấu vết.”

Mãi một lúc Tạ Vọng mới phản ứng lại được. Y không cảm thấy xấu hổ, nhưng lại thấy hơi hơi tức giận, khó khăn lắm mới nặn ra một nụ cười mỉm, ngoài mặt ung dung vươn tay cài nút áo sơ mi trên cùng lại, nói lễ phép:

– Cảm ơn.

Thực tập sinh thở phào nhẹ nhõm, xoay người đi ra ngoài.

… Con mẹ nó thằng nhãi ranh.

Tạ Vọng mắng chửi trong lòng, lại nghĩ tới bộ dạng như con chó điên tối hôm qua của Triều Bắc Sơn. Trước khi ân ái y đã dặn đối phương là hôm nay mình có một phiên tòa, lúc nghe ngoan ngoãn gật đầu đáp ứng hay lắm, nhưng khi làm thì chẳng còn để ý chi nữa, cắn gặm lung tung, ôm y hôn một hồi, miệng còn sưng lên nói chi những dấu hôn và dấu răng đậm nhạt trên người.

Hết lần này tới lần khác y không nhúc nhích được ——  Không biết Triều Bắc Sơn xem ở bộ phim nào mà bắt y quỳ sấp trên giường, mình thì ở phía sau kéo ngược hai tay y lại, hoàn toàn khống chế Tạ Vọng. Nửa người trên Tạ Vọng không có điểm tựa, cổ tay bị Triều Bắc Sơn nắm chặt, cơ thể đung đưa theo từng động tác ra vào, thậm chí y cảm thấy mình giống như một con vật bị Triều Bắc Sơn cưỡi lên người.

Một tư thế vô cùng nhục nhã.

Triều Bắc Sơn không mang bao, nhiều lần bắn vào bên trong. Trước đây Tạ Vọng cũng bị cậu làm như vậy thành quen, lần này cúi đầu thấy trên người mình đầy dấu đỏ tím, lửa giận lập tức bốc lên, trở tay cho Triều Bắc Sơn một bạt tai, tiếng rất kêu.

Đánh xong y liền hối hận. Tạ Vọng biết điều kiện gia đình Triều Bắc Sơn không tệ, từ nhỏ đã sống trong nhung lụa, trên có một người anh, hẳn là út cưng trong nhà, vừa nhìn là biết đứa trẻ được nuông chiều. Đánh người không đánh mặt, một tát này đánh xuống, cậu bạn nhỏ không biết phải ầm ĩ với y thế nào nữa.

Quả thực Triều Bắc Sơn đã khóc ngay lập tức. Lực độ cái tát kia không nhỏ, nửa bên mặt Triều Bắc Sơn đỏ rần, sưng lên thấy rõ. Cậu bụm mặt khóc thút thít, thân dưới cũng mềm nhũn rũ xuống, Tạ Vọng chưa kịp mở miệng nói xin lỗi cậu đã rút ra rồi tới gần hôn y, giọng khe khẽ:

– Xin lỗi.

Tạ Vọng nhìn vào đôi mắt trong veo kia, đẫm lệ, nhất thời tắt tiếng.

Triều Bắc Sơn vẫn còn hôn y, hôn xong còn dùng đầu lưỡi liếm những dấu hôn trên cổ y kia, tựa động vật nhỏ liếm láp vết thương, liên tục nói xin lỗi với y:

– Anh ơi, em xin lỗi mà.

Không người nào có thể không mềm lòng, Tạ Vọng cũng không ngoại lệ.

Vì vậy nửa đêm sau y để cho Triều Bắc Sơn bế mình chịch, cánh tay khỏe khoắn vững vàng nâng y lên, cơ thể lắc lư kịch liệt, mỗi một lần thúc vào đều dùng lực rất mạnh, chọc vào nơi sâu nhất, huyệt sau, trực tràng, tất cả đều bị lấp đầy. Triều Bắc Sơn vừa chơi y vừa bú mút đầu v* y, làm y vừa đau vừa sướng. Tạ Vọng cào ra không ít vệt xước rướm máu sau lưng Triều Bắc Sơn, Triều Bắc Sơn không nói tiếng nào, lúc đi tắm Tạ Vọng cau mày nói xin lỗi, Triều Bắc Sơn đưa lưng về phía gương, quay đầu cố gắng nhìn những vết cào kia, cười rạng rỡ:

– Anh lưu lại đó.

Ngu ngốc.

Tạ Vọng quay đầu qua chỗ khác, không nhìn cậu nữa.

Bận rộn cả ngày, lúc về đến nhà Tạ Vọng gần như gục luôn trên giường. Chuông điện thoại reo mà Tạ Vọng cũng không muốn bắt máy, đối phương cũng rất kiên trì, gọi hết lần này đến lần khác. Tạ Vọng phiền cực kỳ, thấy số lạ nên lúc nhận máy giọng rất tệ:

– Ai đấy?

Bên kia tựa hồ bị hoảng sợ, thả nhẹ hơi thở: 

– Em là Triều Bắc Sơn.

Một ngày mệt nhọc khiến Tạ Vọng ngay cả ngón tay cũng lười nhúc nhích, càng không có hơi sức đâu đi dỗ dành con nít. Y nhíu mày một cái, đè lửa giận hỏi:

– Sao cậu lại có số điện thoại của tôi?

Triều Bắc Sơn nghẹn một chốc:

– Em nhìn lén.

Cậu do dự một hồi, hỏi:

– Anh, anh ăn cơm chưa?

– Chưa – Tạ Vọng nói lấy lệ: “Lười ăn. Có chuyện gì không? Không có chuyện gì thì tôi cúp đây.”

– Chờ đã! – Triều Bắc Sơn vội nói: “Anh có thể gửi địa chỉ nhà anh cho em không? Em tới nấu cơm cho anh.”

Tạ Vọng sửng sốt. Một mặt không ngờ đại thiếu gia mười ngón tay không dính nước xuân lại biết nấu cơm, mặt khác lại nghĩ quả thật trước giờ chưa có ai sẵn lòng tới nhà chăm sóc y. Đại luật sư Tạ độc lập tự chủ một thân một mình đã quen, đột nhiên được quan tâm nên hơi không thích ứng kịp. Y suy nghĩ một chút rồi nói:

– … Được rồi, tôi gửi wechat cho cậu.

Nửa tiếng sau, Triều Bắc Sơn xách theo túi lớn túi nhỏ xuất hiện ở cửa nhà Tạ Vọng. Tạ Vọng vừa mở cửa đã thấy đối phương đỏ bừng mặt, vừa nhìn thấy y đã sáng mắt lên.

– Vào đi. – Tạ Vọng uể oải bảo cậu: “Dép trên sàn, phòng bếp ở bên này.”

Thật ra y không nên thất lễ như thế, y hẳn nên cười nói mời người ta vào nhà, nên rót một ly nước ấm cho cậu, hẳn nên nói tiếng cảm ơn cậu trước, cảm ơn ý tốt của đối phương. Nhưng vì làm việc liên tục nên y rất mệt, Tạ Vọng không có tâm tư chăm lo cảm nhận của cậu bạn nhỏ, ngay cả mỉm cười cũng không có. Triều Bắc Sơn cũng không để ý, ngoan ngoãn đổi dép theo vào, nói:

– Anh đi ngủ một lát đi, em nấu xong sẽ gọi anh.

Tạ Vọng có hơi động lòng, nhưng làm như vậy quả thật rất quá đáng, vì vậy y ngáp một cái rồi lắc đầu:

– Thôi khỏi, tôi phụ cậu một tay.

Triều Bắc Sơn đẩy y về phòng ngủ:

– Đi ngủ, đi ngủ đi.

Tạ Vọng không biết làm sao, đành phải về phòng ngủ. Đối phương nhìn chằm chằm y nằm lên giường, vui vẻ cực, đắp chăn rồi hôn chụt một cái lên trán y:

– Ngủ ngon.

Mới có nửa phút mà Tạ Vọng đã thiếp đi. Y ngủ không sâu, còn mơ mấy giấc ngắn ngủi lộn xộn, lúc bị Triều Bắc Sơn gọi dậy còn hơi hoảng hốt, mơ mơ màng màng ngồi dậy, giọng rất khàn:

– Xong rồi hả?

Triều Bắc Sơn gật đầu, kéo y đứng lên, đoạn nắm tay dắt y tới phòng ăn. Tạ Vọng vốn định hất ra nhưng cả người không có mấy sức, lười động đậy cũng lười nói chuyện nên mặc kệ cậu.

Khi nhìn thấy cảnh tượng trong phòng ăn y hoàn toàn tỉnh ngủ.

Trước giờ y chưa bao giờ tới khu vực phòng ăn. Tạ Vọng không biết nấu ăn, cũng lười nấu, phần lớn thời gian y gọi đồ ăn ngoài, ngồi ở phòng khác vừa ăn vừa xem tivi. Trên bàn phòng ăn luôn chất đầy đủ thứ đồ lặt vặt, còn có đồ ăn vặt mới ăn được một nửa chưa kịp vứt, có thể gọi là thảm họa. Mà bây giờ, mặt bàn luôn bị hồ sơ và tạp chí vứt lung tung chiếm cứ đã được dọn dẹp gọn gàng trật tự, cuối bàn đặt một giỏ trái cây làm bằng trúc, bên trong đầy ắp nào là táo, quýt, xoài, trên mặt vỏ còn đọng nước, hiển nhiên mới vừa được rửa sạch; bên cạnh là một lọ hoa làm từ thủy tinh y chưa từng thấy bao giờ, mấy đóa hoa hồng mỏng manh tươi mơn mởn ló khỏi cổ lọ thon dài nở rộ khoe sắc. Giữa bàn đặt hai món chay hai món mặn, thịt kho tàu, cánh gà, rau diếp ngồng, củ mài, màu sắc ngon miệng, dậy mùi thơm phức.

Tạ Vọng líu lưỡi, hồi lâu mới hỏi:

– Cậu nấu ư?

Triều Bắc Sơn cười híp mắt đắc ý, nếu như có đuôi thì cũng đã vểnh lên, ngồi xuống đối diện y, bày vẻ mặt mau khen em đi:

– Em có giỏi không?

Tạ Vọng cười, cầm đũa dỗ dành:

– Giỏi, đỉnh lắm.

Triều Bắc Sơn cao hứng. Mấy món kia quả thực ngon vô cùng, Tạ Vọng vốn không có hứng ăn lắm cũng ăn không ít, ăn xong tô cháo lớn y no đến nỗi ngồi phịch xuống ghế:

– Không ăn nữa đâu, ăn nhiều lắm rồi.

Triều Bắc Sơn ngồi xổm bên chân y, chống hai tay lên đầu gối ngửa đầu nhìn y:

– Ngày nào em cũng tới đây nấu cho anh ăn được không?

Tạ Vọng giật mình.

Cuối cùng y cũng biết cậu bạn nhỏ đang tính toán điều chi. Tạ Vọng cúi đầu nhìn chó con đang vui sướng phe phẩy đuôi, lòng vang tiếng cảnh báo, tránh nặng tìm nhẹ uyển chuyển từ chối:

– Tôi không thể ngày nào cũng ăn chùa, không hay cho lắm.

Dường như Triều Bắc Sơn đã liệu trước y sẽ từ chối nên chuẩn bị đầy đủ:

– Vậy thì anh có thể đáp ứng em một điều kiện, chúng ta trao đổi.

Tạ Vọng biết không nên tiếp lời, thế nhưng y rất muốn biết Triều Bắc Sơn sẽ nói những gì, vì vậy y đáp lời:

– Điều kiện gì?

Triều Bắc Sơn cười ngây ngô hai tiếng, hơi nhổm người dậy hôn cằm y, thở hổn hển mấy cái nói:

– Mỗi ngày anh làm chồng em một tiếng được không?

Cậu sợ Tạ Vọng lại từ chối, vội vàng bổ sung: “Giả vờ thôi! Không cần phải yêu đương thật đâu. Được không anh?”

Tạ Vọng mấp máy môi, lại muốn từ chối.

Mắt Triều Bắc Sơn đã hoe đỏ, nhưng lần này không rơi nước mắt, cậu hít thở sâu mấy cái điều chỉnh trạng thái để kiềm lại, nhưng giọng vẫn có chút thay đổi:

– Chỉ một tiếng buổi tối thôi… Hoặc là nửa tiếng? Mười phút thôi cũng được… Em biết nấu nhiều món ngon lắm, anh muốn ăn gì em cũng nấu được, nếu không biết em có thể học… Em không quấn lấy anh đâu, – Cậu ôm Tạ Vọng, vùi mặt vào cổ y, van nài: “Anh ơi, em sẽ ngoan mà… rất ngoan rất rất ngoan.”

Trái cổ Tạ Vọng lăn lăn. Lòng y giãy giụa hồi lâu, không nói câu nào, Triều Bắc Sơn cứ run rẩy ôm lấy y như thế, chờ đợi phán quyết. Mãi một lúc Tạ Vọng mới thở dài, nâng tay xoa đầu cậu, xúc cảm kia làm y nhớ tới con Samoyed mình nuôi khi trước, mềm mại.

– Được.

món rau diếp ngồng gốc là 油麦菜, mình tra thì có vẻ là món làm từ rau này

chapter content



chapter content