Mơ Thấy Lão Công Là Nam Chủ Ngược Văn

Chương 12: 12: Một Giá




Sau khi ông cụ đá cửa ra ngoài, thở phì phì định về biệt thự của mình.

Nơi ông ở cạnh tổng bộ của Phó thị, đi bộ ngại xa mà lái xe lại quá gần. Ngày thường ông đều ra lệnh cho con trai đưa ông về, nhưng vì hôm nay tức quá, trực tiếp ra cửa luôn, lúc nhớ ra thì mình đã ở ngoài tiểu khu rồi.

“Thằng cháu bất hiếu!”

Ông nội Phó hùng hùng hổ hổ nửa ngày mới hừ một tiếng, quyết định tự đi về!

Còn lâu ông mới cần mấy thứ bất hiếu kia, một đám chỉ biết chọc giận ông!

Ngày mùa hè mặt trời chói chang, giữa trưa lại ít người, ông nội Phó mặc một cái áo khoác mỏng, lại chống quải trượng, bóng dáng có vẻ hơi thê lương. Có người hảo tâm thấy một ông già đi trên phố một mình còn đến hỏi xem ông có cần giúp đỡ không.

Ông cụ lập tức trừng mắt, tức giận khua khua quải trượng, nói: “Mắt mày bị tật à? Ông đây khỏe mạnh thế này, mà nhìn qua còn khỏe hơn cả mày, giúp cái gì mà giúp? Có rảnh thì tự kiếm nhiều tiền vào, đồ quỷ nghèo rỗi việc.”

Nói xong, ông ngửa đầu ưỡn ngực, cất bước rời đi. Chỉ để lại người hảo tâm kia đứng ngơ ngẩn trong gió.

Có lẽ là ông trời cũng không ưa nổi tác phong miệng tiện của ông cụ Phó, nên khi đến ngã tư tiếp theo thì có một chiếc xe máy chợt lao nhanh từ ngã rẽ. Ông cụ nhất thời không phản ứng kịp nên bị quét qua, dưới quán tính trọng lực, ông ngã lăn xuống đất, cái trán cũng bị quẹt vào cái chốt hộp phòng cháy, vỡ đầu chảy máu.

Tố chất thân thể của ông nội Phó thật sự tốt, người bình thường mà bị thế thì không nghiêm trọng cũng phải choáng váng một lúc, chờ khi phản ứng lại thì chẳng thấy bóng dáng xe máy đâu. Mà chuyện đầu tiên ông làm khi lấy lại tinh thần vậy mà lại là đuổi theo xe máy.

“Thằng lái xe khốn nạn vắt mũi chưa sạch kia! Mày đứng lại đó cho tao!”

Người lái xe lập tức dừng lại sau khi đâm phải người ta, quay đầu lại muốn nhìn xem có phải mình đã gây chuyện hay không thì không ngờ ông cụ kia mới ngã chưa đến một giây đã bò dậy, mặt đỏ bừng bừng, biểu cảm dữ tợn đuổi theo mình. Trông ông ta rất giống như muốn ăn thịt người làm chàng trai sợ hãi, rịn ga theo bản năng, vội vàng chạy trốn.

Ông cụ thấy thằng nhóc đâm mình muốn chạy thì hai mắt trợn tròn, thả người nhào tới, muốn ngăn đối phương lại.

Nhưng thân thể của ông thật sự không thể nhanh bằng moto, vồ hụt, lại lăn một vòng trên mặt đất. Ông thổi râu, trừng mắt nhìn chiếc moto chạy xả khói biến mất trước mặt mình.

“Mẹ X!” Ông nội Phó bắt đầu mắng chửi thô tục, trong lòng cảm thấy hôm nay đúng là ngày xui xẻo của mình.

Trên đường ít người nên cũng không có mấy ai chú ý tới sự cố vừa rồi. Có người chứng kiến toàn bộ quá trình thì cũng không dám tiến lên hỏi han ông cụ, vì trông ông cụ hung dữ quá.

Ông nội Phó nhe răng nhếch miệng tự bò dậy, ngồi trên vệ đường, móc di động ra muốn gọi cho thằng cháu bất hiếu, trước cứ mắng 10 phút đã rồi bảo chúng nó đến đón…

Không đợi ông mở điện thoại thì một mùi sách nhàn nhạt thổi qua, một giọng nữ mềm nhẹ xuất hiện bên cạnh ông.



“Ông ơi, ông cần giúp gì không ạ?”

Ông cụ tức giận ngẩng đầu, đang muốn mắng chửi người thì sững sờ khi thấy mặt của cô gái.

Ông cụ trời không sợ, đất không sợ, lúc này trong mắt lại lập tức nhiều thêm một phần kinh hãi.

Bởi cô gái này… từng xuất hiện trong mộng của ông.

**

Buổi tối ông cụ không tới, người một nhà thuận lợi cơm nước xong, Lâm Thiên Quất và Phó Việt Ninh cùng nhau về ổ nhỏ.

Trên đường về nhà, Phó Việt Ninh đã sai người điều tra bà cốt nghe nói lừa gạt ông cụ nhà mình.

“Gặp ác mộng, lại nói tiếp hai ngày nay em cũng mơ thấy giấc mộng kỳ lắm.” Lâm Thiên Quất nghe Phó Việt Ninh kể vì ông cụ nằm mơ nên mới nháo ra chuyện như này, làm cô cũng nhớ đến giấc mộng mấy ngày nay.

“Hả?” Phó Việt Ninh liếc mắt, “Em mơ thấy gì?”

Lâm Thiên Quất u oán nhìn anh: “Mơ thấy anh là đồ khốn.”

Phó Việt Ninh: “…”

Anh nhướng mày: “Đây là nguyên nhân sáng nay em cáu kỉnh khi rời giường?”

Lâm Thiên Quất thở dài: “Em cũng đâu muốn, nhưng trong mơ anh tồi tệ lắm luôn!”

“Cũng không biết bà cốt kia có bản lĩnh hay không, có thể cũng làm phép cho em không.” Cô không muốn luôn mơ thấy Phó Việt Ninh như kia trong mơ đâu, điều này ảnh hưởng nghiêm trọng đến tình cảm vợ chồng!

Phó Việt Ninh không phản bác.

“Haiz, ông cụ mời bà cốt từ Cảng Thành, nói không chừng thật sự có bản lĩnh?” Cái ngành huyền học này cô cũng hơi tò mò. Nghe nói Cảng Thành và Đảo Loan bên kia đều khá linh nghiệm.

Tuy rằng Lâm Thiên Quất là một đóa hoa tốt của chủ nghĩa xã hội nhưng đối với lời Phật dạy: luân hồi trọng sinh, đều có một tâm thái kỳ diệu, bạn nói tin cũng tin, không tin cũng không tin. Thời đại học cô còn chơi bài Tarot một thời gian.

Phó Việt Ninh vô tình đánh vỡ chờ mong của cô: “Theo tư liệu điều tra trước mắt thì bà cốt này chính là kẻ lừa đảo. Bởi vì sau khi ly hôn muốn cho con vào trường quý tộc để học nên mới đi làm bà cốt, chỉ đánh bậy đánh bạ làm ra tên tuổi, trùng hợp bị ông cụ bắt gặp.”

Lâm Thiên Quất tiếc nuối thở dài.



Trên đường đi gặp đèn đỏ, trong thời gian chờ đợi, Phó Việt Ninh liếc mắt nhìn Lâm Thiên Quất, khóe môi cong lên: “Lâm nữ sĩ, thời đại học chúng ta đều học khoa học.”

Lâm Thiên Quất vươn một đầu ngón tay: “Thứ nhất, khoa học không ảnh hưởng đến việc em tin tưởng huyền học.”

“Thứ hai.” Lâm Thiên Quất dùng đầu ngón tay đẩy nụ cười nhạo của anh về, nửa vui đùa nửa nghiêm túc nói: “Em yêu anh, anh còn phải cảm ơn cái vụ đoán mệnh ở đại học ấy.”

“…” Phó Việt Ninh nghẹn lời, sau đó bật cười.

“Cảm ơn cái gì, cảm ơn ông ta lừa em, khiến em mất tất cả đồ đạc, cho nên không thể không tới xin anh cho mượn ít tiền để đoán mệnh à?”

Lâm Thiên Quất không đồng ý với cách hình dung của anh, cô nghiêm túc nói: “Nếu không có người ta thì em không thể gặp anh trong cơn nguy nan, sau đó phát triển thành tình hữu nghị cách mạng!”

Lúc trước, cô và Phó Việt Ninh cùng vào đại học, một người thi Yến Kinh, một người ở lại Ma Đô, vốn dĩ quan hệ không tốt nên trời nam đất bắc quăng tám sào cũng không tới. Nhưng cố tình, cơ hội xoay chuyển cũng là vào năm bọn họ học đại học.

Thời gian huấn luyện quân sự của trường Phó Việt Ninh dài hơn, khai giảng trước cô một tháng, mà cô còn nhân dịp thời gian này nếm thử du lịch độc lập sau khi trưởng thành, trạm đầu tiên chính là Yến Kinh. Lúc ấy điện thoại là bấm phím, không có Gaode và Tích Tích*, lạc đường cũng chỉ có cách cứng đầu đi hỏi người.

(*) Tương tự như Google Maps và phần mềm xe công nghệ.

Lúc ấy, bởi vì đi du lịch gần trường học của Phó Việt Ninh nên cô quên mất, dù sao cũng không biết trong đầu thiếu sợi gân nào mà cái ông già ngồi đoán mệnh ở cửa sau trường học vừa vẫy tay là cô chạy đến ngồi xuống liền.

Đến giờ cô vẫn còn nhớ rõ lời bình của ông ấy, cái gì mà “trong mệnh chú định, hồng loan tinh diệt''. Người ta đều là ''hồng loan tinh động'' nhưng cô thì hay rồi, ''hồng loan tinh diệt''. Cho nên cô hỏi ông già đoán mệnh là vì sao lại ''diệt'', có cách giải không?

Sau đó ông ta nói, có thể giải, nhưng cần tiền.

Người có duyên, một giá thôi, 100 đồng tiền.

Cô đang định trả tiền thì phát hiện cái ví và điện thoại đã bị mất, thành ra còn không có tiền để trả quẻ.

Nếu không phải Phó Việt Ninh đúng lúc bước ra cổng sau của trường, bị cô mặt dày mày dạn bám lấy vay tiền thì sợ là đêm đó cô phải đến Cục Cảnh Sát, sau đấy nhờ chú cảnh sát trục xuất về nhà.

Sau này, 100 đồng tiền kia của Phó Việt Ninh cô vẫn luôn không trả.

Cẩn thận ngẫm lại, ông cụ đoán mệnh kia cũng chuẩn phết.

Thật đúng là một giá, 100 đồng.