Qua tiệc mừng thọ của ông nội, cuối cùng cũng đến du lịch trăng mật mong chờ đã lâu.
Mấy ngày nay, Lâm Thiên Quất đều đang sửa sang lại những món đồ chuyển phát nhanh của mình, đựng đầy hai cái vali to cũng không đủ, cô chuẩn bị mang thêm một cái vali nhỏ nữa, nếu có thể thì thêm hai cái túi du lịch nữa. Con người ấy mà, không phải ra ngoài thì lười thu dọn. Hơn nữa cô còn mua nhiều đồ, ngoài cô thì còn có Phó Việt Ninh nữa, tuy rằng đồ đạc của Phó Việt Ninh cũng chỉ bằng 1/4 cô nhưng rất nhiều đồ cô mang đi cũng là cho anh dùng.
Ví dụ như đồng phục cho đàn em nè.
Tuy rằng Phó Việt Ninh không nói nhưng từ chi tiết có thể nhìn ra anh thích play kiểu này, cho nên cô nể tình tròn 7 năm, cố ý mua một bộ nữa, đồng phục tình nhân tình thú, một người vợ thông minh khéo hiểu lòng người cùng lắm cũng chỉ như thế này mà thôi.
Đang ngâm nga hát và xếp gọn chai lọ mỹ phẩm thì chuông điện thoại vang lên.
Trên di động hiển thị ba cái chữ thật to “Chị em xấu xa”... ngay tại giây phút này, Lâm Thiên Quất chợt muốn phản bội tình chị em thân thiết nhiều năm. Không phải do cô vô lương tâm mà là mọi người bốn bỏ năm lên đã là người sắp 30 rồi, thật sự không chịu nổi uống rượu suốt đêm.
Hơn nửa, tửu lượng của cô còn không cao, Viên Phỉ Phỉ mới “lót dạ” thì cô đã gục xuống rồi. Cuối cùng, vẫn là Viên Phỉ Phỉ gọi điện thoại bảo Phó Việt Ninh đến khiêng cô về.
Hôm nay, Phó Việt Ninh lừa ông nội sang Anh làm kiểm tra thân thể, chắc phải muộn lắm mới về, cô mà uống say quá thì cũng không ai khiêng cô về, hơn nữa cô còn chưa dọn đồ xong đâu!
Nội tâm của Lâm Thiên Quất cực kỳ dày vò, nhưng tình bạn mười mấy năm vẫn làm cô gian nan cầm điện thoại lên.
“Alo.” Lâm Thiên Quất nói trước: “Tớ nói trước nhé, đi cùng thì được nhưng không uống rượu nữa đâu.”
Viên Phỉ Phỉ thều thào nói: “Không uống rượu, tớ đang ở bệnh viện. Tớ mệt mỏi quá, mang giúp tớ hộp cơm là được, tớ muốn ăn móng heo.”
Vừa nghe Viên Phỉ Phỉ ở bệnh viện, Lâm Thiên Quất lập tức buông món đồ trong tay xuống, khiếp sợ hỏi: “Sao đột nhiên lại ở bệnh viện? Có phải tối qua lúc tớ về cậu vẫn còn ở lại uống một mình không?”
“Cũng không đúng, tửu lượng của cậu tốt lắm mà, chẳng lẽ ăn đầu bào?”
Viên Phỉ Phỉ tức giận: “Cậu mới ăn đầu bào!”
Nhưng tức xong, giọng nói của cô nàng lại hơi uể xuống, thuận miệng nói: “Cậu đến thì biết.”
Lâm Thiên Quất cạn lời, nhưng cũng không dám kéo dài thời gian. Hiện tại Hạ Khiêm còn đang ở nước ngoài, bên cạnh cậu ấy cũng không có ai chăm nom, mặc kệ là bệnh nhẹ hay bệnh nặng thì kiểu gì cũng phải có người ở bên. Cô vội vàng nhắn cho Phó Việt Ninh một tin rồi cầm chìa khóa ra cửa.
Tới bệnh viện, cô nhắn tin hỏi cô bạn sao lại còn phải nằm ở bệnh viện.
Trong lòng Lâm Thiên Quất lộp bộp, nghĩ thầm chẳng lẽ bệnh nặng? Cô vừa gấp vừa lo, sốt ruột lên lầu tìm phòng bệnh, mở cửa ra, biểu cảm tức khắc sụp đổ.
Tuy rằng Viên Phỉ Phỉ mặc quần áo bệnh nhân, nằm trên giường bệnh nhưng một tay cầm vịt gặm, một tay khác bưng cốc nước ép dưa hấu, chân còn không an phận, gác một chân lên bàn nhỏ, rung rung.
Thoạt nhìn giống như đang nằm thoải mái ở nhà, cũng không có gì khác biệt.
Lâm Thiên Quất đứng một lát mới vào trong, tổ chức lại ngôn ngữ, nhưng vẫn không nhịn được, trực tiếp hỏi: “Sao thế bà chị? Cậu đừng nói với tớ là cậu bị trĩ nên vào cắt trĩ nhé?”
Nếu thật sự bị bệnh nặng thì không nhàn như này.
Viên Phỉ Phỉ nói: “Tuy lời vừa rồi của cậu không đúng, nhưng cũng có chút quan hệ.”
Lâm Thiên Quất nghi hoặc: “Hả?”
Nhưng nghi hoặc giây lát, Lâm Thiên Quất chợt tâm linh tương thông, bừng tỉnh. Trước kia bọn họ từng tám chuyện về đề tài mang thai ở trong nhóm, khi đó Váy Đen mang thai nên có nhắc tới, hình như thai phụ đặc biệt dễ bị trĩ…
Lâm Thiên Quất kinh ngạc hỏi: “Cậu có?”
Viên Phỉ Phỉ thở dài, gật đầu.
Lâm Thiên Quất nghĩ đến hôm qua bọn họ gặp nhau uống rượu… thì chán ngán, đỡ trán nói: “Cậu làm kiểm tra rồi chứ? Không ảnh hưởng chứ?”
Viên Phỉ Phỉ nghiêng đầu nói: “Tớ còn chưa nghĩ ra có nên giữ hay không.”
Lâm Thiên Quất hơi bất ngờ, nhưng nghĩ lại thì thấy cũng dễ hiểu. Viên Phỉ Phỉ không giống cô, vì thời trẻ lầm tưởng mang thai nên lòng cô sợ hãi, làm ước định với Phó Việt Ninh, cho nên mấy năm nay hai người không định có con.
Nhưng trước khi Viên Phỉ Phỉ kết hôn thì cậu ấy theo chủ nghĩa độc thân, tuy rằng sau này bị vả mặt. Nhưng mấy năm nay cô ấy với Hạ Khiêm không có tin tức, khẳng định là cũng không định có con. Nếu cô ấy biết mình mang thai thì sẽ không hẹn cô đi uống rượu suốt đêm, lần này mang thai tám phần là ngoài ý muốn.
Từ trước đến nay Lâm Thiên Quất đều đứng về phe chị em của mình, cô hỏi: “Vậy hiện tại cậu nghĩ thế nào?”
Viên Phỉ Phỉ thành thật nói: “Muốn, nhưng cũng không muốn.”
Cô ấy thở dài: “Sinh con, nghĩ thôi tớ đã thấy đáng sợ, nhưng…” Nhưng cẩn thận suy nghĩ, mang cũng mang rồi, sinh non còn tổn thương thân thể hơn.
Lâm Thiên Quất: “…Tớ nghe "tới cũng tới rồi", nhưng thật ra đây là lần đầu nghe "mang cũng mang" rồi.”
Nhưng mà loại chuyện này cô cũng không phát biểu được ý kiến gì, chỉ nhắc nhở: “Dù sao cậu là người mang thai, cố lên.”
Hiện tại mọi người đều là phụ nữ có chồng, gần 30 tuổi rồi, có gia đình và sự nghiệp riêng, không còn giống thời đi học, ngay cả chia tay cũng phải nhắn tin vào nhóm hỏi một câu: “Các chị em, tớ có nên chia tay với anh ta không?” nữa.
Khi người ta hỏi ra rất nhiều lựa chọn thì thực ra trong lòng họ đã có đáp án của riêng mình rồi, chỉ là cần thêm thời gian để điều chỉnh tâm trạng thôi.
Viên Phỉ Phỉ cũng chỉ mê mang một lát, không đến một hồi, cô ấy đã gõ ván giường, bắt đầu chấn vấn: “Móng heo của tớ đâu! Không phải đã bảo cậu mang cho tớ cái móng heo sao!”
Lâm Thiên Quất còn kích động hơn cô bạn, “Bà chị à! Giờ này đầu bếp khách sạn còn chưa đi làm đâu, từ nhà tớ đến đây chỉ có quán cơm móng giò, 15 tệ một phần cơm móng giò cậu ăn không? Cậu ăn thì tớ đi mua ngay!”
Cũng không biết có phải mang thai thì càng thêm kiêu ngạo hay không mà Viên Phỉ Phỉ "hừ" một tiếng, tỏ vẻ mình muốn ăn móng giò, mặc kệ là 15 tệ hay 50 tệ thì vẫn muốn ăn móng giò, móng giò, móng giò!
Lâm Thiên Quất bị "móng giò, móng giò" làm đau não, chỉ có thể nhận mệnh, xách túi đi ra ngoài mua móng giò cho cô nàng.
Đi được một nửa, cô thầm nghĩ không thích hợp. Có thể đặt giao mà, vì sao mình phải đích thân đi mua? Cô quyết đoán lấy điện thoại ra, vừa đi vừa click mở phần mềm cơm hộp màu vàng. Đương nhiên cô vẫn rất tốt với chị em của mình, trực tiếp chọn cửa hàng bán móng giò được điểm đánh giá cao nhất, sau đó lướt xuống đọc bình luận của cửa hàng đó.
Một khi có người nói không sạch sẽ, ăn tiêu chảy thì lập tức đổi một nhà khác, tiếp tục xem.
Đang mải xem nên cô không chú ý đoạn đường phía trước, cẳng chân không cẩn thận va phải ghế nghỉ chân ven tường. Va chạm đột ngột này khiến Lâm Thiên Quất phồng má, cau mày, đặt mông ngồi xuống ghế, xoa nắn cẳng chân, ý đồ giảm bớt đau đớn.
Cũng chính vào lúc này, một thiếu nữ mặc váy trắng chạy qua hành lang như một cơn gió.
Cô gái đó chạy hơi nhanh, hình như đang trốn tránh người nào đó, nhưng vừa khéo Lâm Thiên Quất ngẩng đầu, nhìn thấy mặt cô gái từ cửa hông.
Tuy mấy ngày nay không nằm mơ nhưng tiểu bạch hoa trong mơ vẫn khắc sâu ấn tượng trong trí nhớ của cô. Trong mộng có tổng cộng 3 vai chính, hai người cô đều biết, cho nên người thứ ba phải nhìn nhiều thêm chứ.
Cô gái vừa chạy tới chẳng những có diện mạo giống tiểu bạch hoa trong mơ mà váy cũng cùng kiểu… Cái quỷ gì thế, tiểu bạch hoa đang lẩn trốn trong mơ à?
Lâm Thiên Quất đang nghĩ xem mình có nên đuổi theo để nhìn cho rõ không thì hình như tiểu bạch hoa cũng như nhìn thấy quỷ, quay đầu chạy lại.
Chỉ là chạy được một nửa, cô gái ấy cũng thấy Lâm Thiên Quất.
Hai mắt của cô gái trừng to, kêu lên: “Là chị!”
Lâm Thiên Quất nhìn biểu cảm này của đối phương là biết chắc đối phương cũng biết mình, chỉ là không biết rốt cuộc tình huống là gì, chẳng lẽ cô ấy cũng nằm mơ? Vậy thì giấc mơ đó khá thú vị đấy.
Hai người mắt to trừng mắt nhỏ, có vẻ không ngờ sẽ gặp nhau trong trường hợp như này, trong khoảng thời gian ngắn, bầu không khí hơi xấu hổ.
Lâm Thiên Quất còn chưa nghĩ ra nên nói gì với đối phương. Đôi môi của tiểu bạch hoa run rẩy, nửa ngày nghẹn ra một câu: “Chào chị?”
Lâm Thiên Quất: “… Chào cô.”
Chào hỏi xong, hai người đứng đối nhau, hai mặt nhìn nhau.
Tiểu bạch hoa suy nghĩ, lễ phép đặt câu hỏi: “Chị nằm mơ chứ?”
Lâm Thiên Quất gật đầu, “Mơ.”
Tiểu bạch hoa lập tức kích động, “Vậy hẳn là chị cũng thấy rồi! Hình như chồng chị là chồng của em!”
Lâm Thiên Quất: “…”
Lâm Thiên Quất suy nghĩ, quyết định uyển chuyển tỏ vẻ cảnh trong mơ không quá hiện thực với cô gái này. Chỉ là cô còn chưa kịp trả lời thì đã thấy sau lưng cô gái váy trắng xuất hiện một người phụ nữ trung niên đang sầm mặt. Người phụ nữ kia dùng thế “mãnh hổ đào tâm”, trực tiếp kéo tay cô gái, tiện đà chuẩn xác nhéo lỗ tai.
Tiểu bạch hoa lập tức không rảnh lo Lâm Thiên Quất nữa, khóc lóc ồn ào: “Mẹ, con sai rồi, con chỉ muốn ra ngoài chơi một lúc thôi mà.”
Phụ nữ trung niên cười lạnh: “Chơi? Toán học chỉ được 35 điểm mà mày có mặt mũi nói chơi với tao?”
“Cút về nhà làm bài tập cho tao!”
Cô gái gào khóc, ấm ức nói: “Nhưng bài thi cuối kỳ học kỳ này thật sự quá khó!”
Tuy rằng có cùng khuôn mặt với tiểu bạch hoa trong mộng nhưng tiểu bạch hoa trong mộng khóc theo kiểu rưng rưng, như hoa lê dính hạt mưa, cực kỳ chọc người trìu mến.
Cô em này thì khóc nước mắt nước mũi tèm lem, mắt sưng như cá vàng, bị mẹ ruột xách lỗ tai kéo đi, như một người bị cướp đi mộng tưởng cá mặn.
Lâm Thiên Quất: “…”
Hiện tại trong đầu cô chỉ có một lời kịch kinh điển trong [Hồng Lâu Mộng]:
“Năm nay muội muội bao nhiêu tuổi rồi, có từng đọc sách không, hiện tại uống thuốc gì?”