Mơ Thấy Lão Công Là Nam Chủ Ngược Văn

Chương 39: 39: Kết Thúc




Sau khi vào thu, Lâm Thiên Quất điên cuồng thích ăn loại quýt nhỏ, cũng may là mùa thu quýt được đưa ra thị trường, nếu không cô chỉ có thể ăn quýt ngâm.

Mấy ngày nay cô mua đủ loại quýt nhỏ về nhà, quýt xanh, quýt mật, quýt đường, loại nào cũng không chối từ, ngọt cũng được, chua cũng OK. Thời gian dài, trong nhà ngập tràn mùi chua chua độc đáo thuộc về quýt.

Không khó ngửi mà còn có cảm giác tươi mới dễ chịu, xem như một loại hương liệu thanh lọc không khí.

Cô nói đùa với Phó Việt Ninh: “Cũng không trách anh hoài nghi, đến em cũng nghi có phải mình mang thai hay không. Nếu sau này sinh con gái thì gọi là Quả Quýt Nhỏ luôn nhé.”

Ban đầu, cứ cách ba buổi sáng là lại cô thử thai, đến nay vẫn không có tin tức. Hiện tại càng vì khẩu vị bất ngờ thay đổi khiến gần như ai cũng phải hỏi một câu: Có tin vui rồi à?

Người ta có thai mới thay đổi khẩu vị, mình không mang thai sao khẩu vị cũng đổi?

Lâm Thiên Quất nghĩ trăm lần cũng không ra, nhưng mà muốn ăn thì vẫn ăn.

Ngày tháng trôi qua rất nhanh, đầu thu chuyển cuối thu.

Cô cũng không thể mỗi ngày ở nhà nghỉ ngơi vì công việc giám sát tiến vào kỳ bận rộn, ngày nào cũng cần đến công ty xoát thẻ đi làm, cuộc sống rất bình thường.

Có lúc, có một số việc, lặng lẽ tới vào những ngày bình thường như thế.

Sau khi gặp Lâm Hinh Nhi ngoài đời thực, Lâm Thiên Quất chưa từng mơ nữa, nhưng đêm nay cô lại mơ.

Chỉ là giấc mơ này khác với những giấc mơ trước kia. Trong mơ không có người, chỉ có mình cô, ở trong một căn phòng bình thường.

Có thể nhìn ra đây là phòng ngủ của con gái, sàn nhà bằng gỗ, bức màn màu xanh lục, phòng có một cái giường màu nhạt, trên giường có một cái gối ôm hình quả quýt rất to.

Đối diện giường là cửa sổ, ngoài cửa sổ có một cái cây, lá trên cây rất thưa thớt, gió thổi qua là có không ít lá khô vàng bay xuống.

Bên cạnh cửa sổ có một cái giá để sách ba tầng, hàng đầu tiên và hàng thứ hai đều được lấp đầy bằng những quyển sách xếp gọn gàng, đều là tiểu thuyết ngôn tình.

Lâm Thiên Quất theo bản năng đi với, vươn tay sờ, phát hiện mình có thể chạm vào sách.

Cô tiện tay rút một tuyển sách, cũng không biết có phải khéo quá hay không mà tên quyển sách này chính là [Nước chanh quýt]. Trên bìa vẽ một quả chanh và một quả quýt dựa vào nhau, phía dưới còn có một câu tóm tắt… Khi còn nhỏ không quá thích cậu, sau trưởng thành ngược lại thích cậu?

Trong đầu Lâm Thiên Quất xuất hiện cảm giác kỳ dị, không biết có phải ảo giác của cô hay không mà từ tên sách đến câu tóm tắt đều quen thuộc.

Cô mở sách ra, phát hiện bên trong là chuyện xưa, chính là chuyện tình giữa cô và Phó Việt Ninh thời sinh viên. Cho nên, đây là một quyển ngôn tình lấy mình với Phó Việt Ninh là vai chính?

Cô đọc một lát, lại rút một quyển sách khác từ trên kệ, quyển sách này tên là [Trong mộng ngoài mộng đều là em], bìa sách vẽ hoa lệ hơn nhiều, vẽ một gương mặt đàn ông anh tuấn ôm một cô gái mặc váy trắng, trên sách không có tóm tắt, nhưng người đàn ông trên bìa có bộ tóc màu hồng nhạt.

Lâm Thiên Quất: “...” Emm… hình như cô biết đây là ai.

Mở ra xem, quả nhiên không ngoài dự đoán, nam chính tên là Chu Hạo Uyên, nữ chính là Lâm Hinh Nhi.

Hai người họ còn có chuyện xưa??? Lâm Thiên Quất không thể kiềm chế lòng tò mò của mình, nhưng cố nhìn kỹ thì câu chuyện trong quyển sách này rất mơ hồ, cô không nhìn rõ.

Lâm Thiên Quất nhíu mày, giấc mơ này có ý gì đây?

Dưa đã đến miệng rồi mà còn không cho ăn?!

Quá đáng!

Lâm Thiên Quất tức giận buông quyển sách này xuống, lại lia mắt nhìn một quyển sách khác, sau đó liếc mắt một cái nhìn trúng quyển tiểu thuyết tên là [Nhớ Phỉ Phỉ].

Nếu cô đoán không sai thì he he he ha ha ha, quyển sách này nhất định viết về Viên Phỉ Phỉ!



Cô mở ra xem, quả nhiên là câu chuyện về Viên Phỉ Phỉ và Hạ Khiêm, hơn nữa quyển sách này cô có thể đọc!!! Lâm Thiên Quất hưng phấn mở to hai mắt, sau đó hơi xấu hổ khép sách lại.

Quyển sách này...Thật đúng là nội dung xứng với tên, theo cách nói của ông nội thì chính là...làm nhục văn nhã.

Cô vẫn nên để lại chút riêng tư cho chị em tốt thôi.

Trên kệ sách còn rất nhiều quyển, Lâm Thiên Quất rút lần lượt ra xem. Vai chính trong sách có người cô quen, ví dụ như Chu Hạo Uyên và Lâm Hinh Nhi, Hồ Quần và chồng cậu ấy, cũng có một số người cô không biết, nhưng có nghe tên rồi.

Phần lớn sách cô đều có thể đọc câu chuyện trong đó, có một phần lại không nhìn được. Sau khi đọc mấy quyển sách, Lâm Thiên Quất có thể hiểu sơ sơ, hình như vì có một vài câu chuyện còn chưa xảy ra ở thời điểm hiện tại, thuộc về câu chuyện "tương lai", cho nên cô không xem được, ví như câu chuyện giữa Chu Hạo Uyên và Lâm Hinh Nhi.

Có thể đọc thì đều là chuyện đã xảy ra rồi, ví dụ Viên Phỉ Phỉ và Hồ Quần.

Cho nên giấc mộng này có ý gì, muốn truyền tải thông điệp gì đến mình?

Lâm Thiên Quất nghĩ không ra ý nghĩa, nhàm chán tiếp tục khám phá kệ sách. Tầng một và tầng hai đều là tiểu thuyết, tầng thứ ba thì đặt một cái hộp, cái hộp này nặng trĩu, Lâm Thiên Quất bèn ôm nó đặt xuống sàn.

Mở hộp ra, bên trong có rất nhiều notebook, được xếp gọn gàng ở trong hộp. Những quyển ở trên rất mới, quyển ở dưới thì rất cũ. Lâm Thiên Quất tùy ý mở một quyển notebook khá cũ ra, phát hiện bên trong notebook này vậy mà lại là dàn ý tiểu thuyết viết bằng tay...

Mà quyển trên tay cô ghi chính là dàn ý câu chuyện lúc ban đầu giữa ba người “Lâm Thiên Quất, Phó Việt Ninh, Lâm Hinh Nhi”, hẳn thời gian đã rất lâu rồi, bút lực còn non nớt.

Ở dàn ý ban đầu, “Lâm Thiên Quất” và “Lâm Hinh Nhi” là chị em, hai người đều thích Phó Việt Ninh, hai nữ tranh một nam… cái dàn ý này viết được một nửa thì tác giả viết một dấu gạch chéo, trở thành phế thải.

Sau đó lại xuất hiện cái dàn thứ hai, cái dàn thứ hai thì “Lâm Thiên Quất” với “Lâm Hinh Nhi” là chị em cùng bố khác mẹ, vẫn là hai nữ tranh một nam...Cái dàn này cũng viết được một phần rồi bị tác giả biến thành phế thải, nguyên nhân không khác cái đầu lắm.

Phía sau còn bản thứ ba, thứ tư...Điều đáng nói là cốt truyện mà Lâm Thiên Quất mơ thấy cũng bị tác giả đánh dấu bỏ đi ở phía sau, nguyên nhân là tiểu thuyết máu chó thời xưa.

Lâm Thiên Quất đột nhiên có cảm giác vui mừng, ngay cả tác giả cũng tự biết cốt truyện đó cũ kỹ và máu chó nhường nào!

Không biết qua bao nhiêu bản bỏ đi, mãi đến một tờ bút ký cuối cùng, câu chuyện xưa thuộc về “Lâm Thiên Quất” và “Phó Việt Ninh” mới được tạm định xuống.

Lâm Thiên Quất xem xong phần dàn ý này, trong lòng thấy hơi kỳ diệu, cô lại đi xem notebook khác, cũng na ná nhau. Nhưng có một chuyện xưa khác biệt, tác giả viết giới thiệu nhân vật, sau đó vẽ sơ đồ quan hệ, sau đó là bốn chữ to… Tùy tiện viết đi.

Cô bật cười.

Từng cuốn notebook bị cô lật xem hết, từ mức độ mới – cũ của notebook, từ bút lực non nớt đến vững chắc trong từng quyển notebook ta có thể thấy sự tiến bộ của tác giả.

Mãi đến khi tất cả notebook bị cô lật xem gần hết thì Lâm Thiên Quất mới nhìn thấy một quyển sách hơi mỏng ở đáy hộp.

Trên bìa sách không viết tên, chỉ có một hàng chữ nhỏ màu trắng, gọi là một phiên ngoại cuối cùng.

Chợt không biết vì sao mà Lâm Thiên Quất cảm thấy trong lòng xúc động, cô cầm quyển sách đó lên, sau đó nhẹ nhàng mở ra.

Nội dung sách rất ngắn, nhưng rất nhẹ nhàng, làm người đọc thoải mái bật cười. Nếu muốn tổng kết thì quyển sách này hẳn tên là [Mơ thấy ông xã là nam chính trong ngược văn].

Không sai, áng văn này là câu chuyện mà cô trải qua trong khoảng thời gian vừa rồi. Bắt đầu từ khi cô nằm mơ cho đến khi cô với Viên Phỉ Phỉ vui đùa cãi cọ, cuộc sống ở chung hàng ngày với Phó Việt Ninh, còn cả cô với Lâm Hinh Nhi gặp nhau, và cuối cùng...là lời vĩnh biệt của tác giả với tất cả các độc giả của mình.

[Thân gửi các bạn đọc]:

Hello, nếu ai đọc đến đây rồi thì hẳn đều là người đọc trung thành của tôi, nhất định mọi người đều cực kỳ yêu thích mỗi một nhân vật dưới ngòi bút của tôi, nhiệt tình yêu thương các khả ái đó, cho nên mới đọc hết một phiên ngoại kỳ quái bị chèn rất nhiều vai chính vào trong!

Ha ha ha ha, thực ra khi viết ngoại truyện này thì tôi khá rối rắm, rốt cuộc nên cho ai làm vai chính đây? Tôi đã suy nghĩ rất lâu, cuối cùng lựa chọn Lâm Thiên Quất và Phó Việt Ninh là vai chính cho áng văn này.

Họ là câu chuyện đầu tiên mà tôi viết, rõ ràng khi đó tôi muốn viết mối tình tay ba ngược lên ngược xuống, nhưng không rõ vì sao tôi lại biết ra một câu chuyện ngọt ngào. Từ đó về sau, tôi không thể viết được truyện ngược nữa… Đáng giận! Thực ra ban đầu tôi muốn làm tác giả ngược văn cơ!



Cho nên tôi trộm viết phần giải mộng ở ngoại truyện, mọi người sẽ không trách tôi chứ? Ha ha ha ha, đừng mắng tôi nha.

Thực ra ngoại truyện này tôi đã lên dàn ý cho nó lâu lắm rồi, câu chuyện giữa họ vốn kết thúc bằng hai chữ “kết thúc” rồi, nhưng ở ngoại truyện này, tôi muốn nói với mọi người rằng: cuộc sống của họ sẽ không vì hai chữ “kết thúc” mà chấm dứt, họ vẫn sống trong thế giới trong sách, có quá khứ, có hiện tại, có tương lai, bọn họ đều rất hạnh phúc.

Cho nên, coi như ngoại truyện này là chung kết, tôi muốn gửi lời vĩnh biệt đến mọi người.

Đúng vậy, vĩnh biệt.

Tôi bị bệnh, bệnh rất nặng, có lẽ sau này không thể viết thêm một quyển sách nào nữa. Cho nên, đây chính là thiên văn cuối cùng của tôi. Tôi cảm thấy rất may mắn vì thời gian dành cho mình đủ nhiều để viết hết câu chuyện xưa này.

Mọi người đừng đau buồn, thực ra tôi chọn Lâm Thiên Quất và Phó Việt Ninh làm vai chính còn có một nguyên nhân nữa, bởi vì tôi… tên thật họ Phó!

Ha ha ha ha ha ~

Cho nên, tôi cũng không rời đi, tôi chỉ quay về thế giới trong sách dưới ngòi bút của mình mà thôi!

Ôi, một tờ này không đủ lớn, vậy không nói nhiều nữa.

Đến tận đây, vĩnh biệt.

Tôi yêu mọi người.

...

Ngoài cửa sổ, trời đã sáng hẳn, tiếng chim hót líu lo, tiếng vỗ cánh bay lượn trong không trung.

Lâm Thiên Quất chợt ngồi bật dậy làm Phó Việt Ninh bừng tỉnh.

Phó Việt Ninh ngồi dậy theo, thấy Lâm Thiên Quất ngơ ngẩn ngồi trên giường, ánh mắt mê man.

Anh duỗi tay sờ mặt Lâm Thiên Quất, hỏi: “Làm sao thế?”

Biểu cảm của Lâm Thiên Quất hơi nghi hoặc, nói: “Hình như em nằm mơ.”

Phó Việt Ninh: “Mơ cái gì?”

Lâm Thiên Quất cố nhớ lại, nhưng không biết vì sao mà trong đầu trống rỗng: “Shit, quên mất rồi.”

Hình như đó còn là giấc mơ rất quan trọng?

Lâm Thiên Quất suy nghĩ rất lâu vẫn không thể nhớ lại, đành buồn bực bò dậy khỏi giường, đi WC. Lúc đi WC, cô theo bản năng cầm que thử thai đi kiểm tra lại.

Kết quả, hai vạch đỏ chót.

Lâm Thiên Quất ừ một tiếng, lập tức quên mất chuyện giấc mơ, xách quần lên xông ra ngoài, sau đó đặt mông ngồi lên chân Phó Việt Ninh, ôm mặt anh hôn nồng nhiệt.

Phó Việt Ninh còn tưởng cô muốn xxoo buổi sáng, vừa nhéo mắt, ôm eo cô thì Lâm Thiên Quất đánh phát vào tay anh, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Không được dạy hư Quả Quýt Nhỏ!”

Phó Việt Ninh: “...”

Anh còn chưa kịp phản ứng lại, tức giận hỏi: “Quả Quýt Nhỏ 100 cân?”

Lâm Thiên Quất cười ha ha ha, cầm tay anh đặt lên bụng mình.

“Quả Quýt Nhỏ ở đây này!”