Mỗi Ngày Đều Bị Chính Mình Cay Khóc

Chương 1: Trọng Sinh Thành Cây Ớt




"Anh Chu, hôm nay về sớm một chút đi." Tiểu Lý thu dọn đạo cụ thúc giục.



Chu Bách Triết xoa xoa bắp thịt đau nhức, có chút mệt mỏi mỉm cười nói: "Ừ, thế anh về trước."



Tiểu Lý gật đầu, sâu trong con ngươi không khỏi có chút đồng tình.



Chu Bách Triết có trụ cột công phu, hơn nữa mặt mũi cũng không tệ, tính cách cũng rất tốt, hoàn toàn có tiềm chất nổi tiếng.



Thế nhưng đáng tiếc lại đắc tội một vị thiếu gia con ông cháu cha nào đó, đối phương tuyên bố đóng băng Chu Bách Triết, trừ phi Chu Bách Triết nguyện ý cầu xin, sau đó tự tắm rửa sạch sẽ leo lên giường thì chuyện này mới kết thúc.



Thế nhưng Chu Bách Triết kiên quyết không đồng ý, vì thế hôm nay Chu Bách Triết vì cùng đường mà chọn lựa làm thế thân trong một đoàn phim nhỏ, giữ vững ngạo khí của mình.



Người ta muốn đóng băng cậu thì cậu liền ở lì trong giới giải trí, Chu Bách Triết muốn xem thử xem mình có thể vượt qua gian khó này hay không!



Chẳng qua mấy ngày nay vị kia tựa hồ nhìn chằm chằm Chu Bách Triết không tha, bất kể làm việc gì cũng có người tới quấy rối.



Trên đường về nhà, Chu Bách Triết xoa xoa cánh tay, hôm nay lúc thay nam 3 diễn vài cảnh đánh nhau khó trên dây cáp treo vô tình bị một thế thân khác đánh trúng lưng, tổn thương bắp thịt, đến bây giờ vẫn còn đau.



Càng nghĩ lại càng cảm thấy không đúng, thế thân kia nghĩ thế nào cũng giống cố ý, chẳng lẽ lại là chuyện tốt của tên thiếu gia đần độn kia?



Chu Bách Triết rất phẫn nộ, cũng không phục, thế nhưng không tiền không quyền như người ta cũng chẳng có cách nào, chỉ thầm nghĩ tối nay về nhà tự xoa bóp một chút, thả lỏng bắp thịt...



Nào ngờ ngay lúc này đột nhiên có cảm giác rùng mình lan khắp toàn thân, người tập võ có thể cảm nhận được sát khí, Chu Bách Triết theo bản năng nghiêng người né tránh, nguy hiểm né được một lưỡi dao bay tới.



"Phốc" tiếng vang nhỏ vang lên, máu phun ra.



Chu Bách Triết có chút không thể tin nổi ngã xuống, cậu không ngờ hóa ra lưỡi dao kia chỉ dùng để giương đông kích tây, thứ làm cậu rùng mình chính là khẩu súng hãm thanh này, chẳng qua cậu phát giác quá muộn.



Chu Bách Triết không cam lòng ngã xuống, nhắm chặt hai mắt.



Lúc sắp chết, cậu nhịn không được mắng chửi vị thiếu gia nhất quyết không chịu buông tha mình kia, có cần làm đến vậy không, không phải chỉ vì muốn leo lên giường thôi sao, chẳng những đóng băng mà còn phái người tới giết cậu.



[Đinh! Kiểm tra chủ thể đã mất đi chỉ số sinh mạng, xin hỏi có muốn tìm một thân thể mới hay không?]



Chu Bách Triết vốn nghĩ mình đã chết, thế nhưng mặc dù ý thức chỉ là một mảnh tăm tối không hề có chút ánh sáng nào nhưng cậu lại nghe thấy âm thanh kia rất rõ ràng.



Nháy mắt, Chu Bách Triết vô thức nghĩ tới vô số tiểu thuyết trọng sinh mà mình đã đọc trước kia, lập tức kích động không thôi, cậu không muốn chết, cậu muốn sống!



"Có!" Chu Bách Triết vô thức gào lớn.



Đột nhiên, một tia sáng chợt lóe lên rồi dần dần mở rộng, xua tan bóng tối, ánh sáng bao trùm ý thức Chu Bách Triết.



Chu Bách Triết một lần nữa chìm vào ngủ mê...





Tiếng gió nhẹ nhàng, cành lá đong đưa phát ra tiếng xào xạc xào xạc, còn có tiếng nói chuyện thoang thoảng, tất cả gộp lại đánh thức linh hồn chìm đắm trong giấc ngủ say của Chu Bách Triết.



Chu Bách Triết theo bản năng mở mắt, mừng tới chảy nước mắt.



Mình còn sống!



Chẳng qua niềm vui sướng này nhanh chóng biến mất, bởi vì đập vào mi mắt là một thế giới xa lạ không giống thế giới cũ của Chu Bách Triết, tầm mắt có thể quan sát toàn cảnh ba trăm sáu mươi độ làm Chu Bách Triết giật mình, không quá thích ứng với tầm mắt quỷ dị này.



"Rốt cuộc là chuyện gì đây?" Chu Bách Triết nhịn không được lẩm bẩm.



Không khí thực yên tĩnh, căn bản không có âm thanh nào vang lên.



Chu Bách Triết sửng sốt, lần nữa hé miệng thử nói: "A lô a lô! Có ai không?"




Không khí... vẫn yên tĩnh, thế nhưng Chu Bách Triết lại lạnh ngắt cả người, cậu rõ ràng đã nói nhưng lại không có âm thanh vang lên, hết thảy mọi thứ đều thực quỷ dị.



Rốt cuộc là chuyện gì a...



Chu Bách Triết có chút hoảng hốt vội vàng nhìn nhìn xung quanh, cảnh vật xung quanh rất xa lạ, cậu đang ở trên một mảnh ruộng trồng rất nhiều ớt chỉ thiên.



Màu đỏ rực của quả ớt dưới ánh mặt trời lại càng rực rỡ sáng bóng hơn, thoạt nhìn đã làm người ta ứa nước miếng, có thể lập tức tưởng tượng tới vị cay mãnh liệt của nó.



Xa hơn một chút là những loại rau cải, tỷ như khoai tây cùng cải trắng, hai loại rau cải này rất dễ trồng, không cần đặc biệt chăm bón.



Xung quanh là những ngôi nhà lầu lợp ngói xinh đẹp, từng hàng từng hàng đặc biệt bắt mắt.



Chu Bách Triết theo bản năng muốn động một chút, thế nhưng cậu phát hiện chân mình giống như bị thứ gì đó trói buộc, không thể nhúc nhích, cậu cúi đầu thì phát hiện đôi chân quen thuộc không còn tồn tại mà biến thành một thân cây màu xanh.



Cũng nhờ có góc nhìn ba trăm sáu mươi độ không bị che chắn tầm mắt, Chu Bách Triết mới phát hiện chính mình tựa hồ... đã biến thành một cây ớt chỉ thiên, trên cành nhánh xanh nhạt treo vài quả ớt nhỏ còn xanh, vẫn còn chưa chín.



Một màn này dọa Chu Bách Triết hoảng sợ không nhẹ.



Dù sao cho dù là ai đang êm đang đẹp từ một người sống sờ sờ biến thành một cây ớt chỉ thiên không thể chạy không thể nhảy... thì không thể nào trấn định nổi.



Trong giây lát, suy nghĩ hệt như sao băng lóe lên rồi biến mất, Chu Bách Triết giống như nhớ tới gì đó, cậu vội vàng kêu gào âm thanh mình từng nghe trước khi chết.



Cậu nhớ, âm thanh kia gọi là... hệ thống.



"Hệ thống, mi có ở đây không vậy?" Chu Bách Triết thầm gọi trong lòng, dù sao thì hiện giờ cậu chỉ là một cây thực vật, căn bản không thể nói chuyện, chỉ hi vọng hệ thống kia cảm nhận được tiếng lòng của mình, giải thích cho mình hiểu đây rốt cuộc là chuyện gì.



"Đinh! Năng lượng hệ thống không đủ... sắp ngủ đông... sắp..."




Rất nhanh, âm thanh mỏng manh của hệ thống đột nhiên ngừng lại rồi biến mất.



Chu Bách Triết trợn mắt há hốc, qua thật lâu cũng chưa hồi phục tinh thần, cơ hồ hận không thể chĩa ngón giữa với ông trời, sao cậu lại xui xẻo như vậy chứ, vốn cứ nghĩ thu được hệ thống thì mình có thể nhận được sinh mạng lần thứ hai, từ đó tiến tới đỉnh cao của đời người.



Nào ngờ sau khi sống lại, bàn tay vàng hệ thống của cậu vì không đủ năng lượng chìm vào ngủ đông, mà hình thái sinh mệnh lần thứ hai lại là một cây ớt chỉ thiên.



À, còn là một cây ớt chỉ thiên đang cố gắng trưởng thành.



Chu Bách Triết cảm thấy cả cây ớt đều không tốt, đời người thực vô vọng, không đúng, hiện giờ phải nói là đời ớt thực vô vọng.



Hệ thống căn bản không nói cho cậu biết năng lượng cần dùng là gì, cộng thêm trạng thái hiện giờ của cậu căn bản không thể động đậy, làm sao có thể tiến vào con đường nghịch tập được chứ?



Đời này chỉ có thể làm một cây ớt chỉ thiên mặc cho nhân loại cắt cắt xẻ xẻ làm gia vị nêm nếm.



Kiểu chết thảm thiết này, Chu Bách Triết thực khó tiếp nhận.



Đời này không phải thực sự chỉ có thể làm một cây ớt chỉ thiên đi?



Chu Bách Triết tuyệt vọng chán nản nghĩ, toàn bộ lá cây tựa hồ cũng ỉu xìu rũ xuống.



Ngay lúc này một người nam mặc áo giáp cầm kiếm chậm rãi đi tới, đáng sợ hơn là thanh kiếm kia còn tỏa ra ánh sáng, có chút giống kiếm laser trong Star Wars.



Cái này... khoa học thế kỷ hai mươi mốt đã phát triển vượt bậc như vậy rồi sao?



Chu Bách Triết trợn mắt há hốc mồm, lá cây cũng dựng thẳng đứng.



"Chú A Mộc." Một đứa bé từ phía xa chạy tới gọi người nam mặc áo giáp: "Trưởng thôn gọi chú, nói chuyện phi thuyền tinh tế."




"Phi thuyền tinh tế?" Biểu tình A Mộc trở nên nghiêm túc, ông nắm kiếm gật đầu, theo đứa bé nhanh chóng rời đi, lưu lại một cây ớt chỉ thiên trợn mắt há hốc mồm đứng trong gió lạnh.



Kiếm laser cùng phi thuyền tinh tế đều xuất hiện rồi, nhất định mình đã sống lại trên địa cầu giả, dù sao thì với khoa học kỹ thuật của địa cầu thì chắc chắn không thể nào chế tạo được phi thuyền tinh tế gì đó.



Như vậy, thế giới này, rốt cuộc là nơi nào?



Chu Bách Triết căm hận chính mình chỉ là một cây ớt chỉ thiên, căn bản không thể hoạt động, chỉ có thể lẳng lặng đứng yên đó quan sát.



Ngày dần dần tối, rất nhiều người cầm kiếm laser từ đằng xa đi tới, trên lớp áo giáp dính rất nhiều máu tươi, trên tay gánh một con sâu lớn gần một mét, tựa hồ có chút gắng sức.



Con sâu kia mặc dù đã chết nhưng đống răng nanh dữ tợn cùng dáng vẻ kinh khủng của nó vẫn làm Chu Bách Triết kinh hãi, đây rốt cuộc là thế giới gì vậy, sao lại có con sâu biến dị lớn như vậy.



Một ít người già cùng phụ nữ trong thôn rối rít chạy ra nghênh đón những người nam trở về, người dẫn đầu tuổi tác tương đối lớn, được mọi người vây quanh.




Nhóm chiến sĩ thấy người nọ liền cung kính nói: "Trưởng thôn."



Trưởng thôn vội vàng hỏi: "Có ai bị thương không?"



Một người cao lớn, thoạt nhìn lực lưỡng mạnh mẽ hơn những người khác đáp: "Chỉ có Tiểu Mục bị thương thôi, những người khác đều không sao, chúng tôi còn giết được một con trùng biến dị lạc đàn."



Vừa nói, người nọ vừa móc một viên đá màu trắng trong lòng đưa cho trưởng thôn: "Trưởng thôn, tinh hạch đưa cho ngài."



Trưởng thôn nhận lấy đá, gương mặt vốn nhăn nhúm lại càng sầu khổ hơn: "Ai, hôm nay chỉ được một viên thôi a."



Lúc này, sự chú ý của Chu Bách Triết bị viên đá kia hấp dẫn, bởi vì viên đá đó tựa hồ có sức mạnh gì đó, linh hồn cậu rất khao khát thứ đó, cấp bách muốn chiếm lấy nó.



Chu Bách Triết có thể nghe thấy cuộc nói chuyện của những người kia, nháy mắt cậu hiểu ra viên đá hấp dẫn mình gọi là tinh hạch.



Cũng may cậu đã đọc rất nhiều tiểu thuyết, biết phần lớn thứ gọi là tinh hạch kia đều có thể hấp thu để trở nên cường đại hơn.



Cộng thêm thân thể này khao khát viên tinh hạch kia như vậy, có phải biểu thị... thứ kia có tác dụng không nhỏ với mình? Có lẽ năng lượng mà hệ thống cần chính là tinh hạch đó.



Thế nhưng hiện giờ Chu Bách Triết căn bản không có cách nào lấy viên tinh hạch kia để thử nghiệm, chỉ đành trơ mắt nhìn nhóm người kia rời đi.



Sức hấp dẫn của tinh hạch đối với thân thể này thực sự quá lớn, giống như để một tên béo đối mặt với một bàn thức ăn thơm ngon vậy, căn bản không có cách nào khắc chế.



Chu Bách Triết khó khăn kiềm chế ý niệm muốn gặm tinh thạch của mình, cố gắng lầm bầm kia không phải tinh hạch mà chỉ là một đống phân mà thôi để tự tẩy não mình.



Cũng may nhóm người kia đã đi khá xa, sức hấp dẫn của tinh hạch cũng dần dần yếu hơn, lúc này Chu Bách Triết mới thở phào một hơi, lá cây tựa hồ cũng ứa một tầng mồ hôi.



Dĩ nhiên, bản thân cậu cũng biết đó chỉ là ảo giác mà thôi.



Chiến sĩ khiên trùng bỏ vào kho hàng, sau đó giải tán tự trở về nhà mình, một nam trung niên trong số đó vác kiếm laser nhanh chóng đi tới căn nhà hai tầng cách Chu Bách Triết gần nhất gõ cửa vài cái, rất nhanh một nữ trung tiên đi ra, thấy người nam thì biểu tình vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ: "Anh đã về rồi."



Người nam gật đầu nhìn người nữ, trong lòng là một mảnh ấm áp.



Tiếp đó, người nữ phát hiện trên mặt người nam lại có thêm nhiều vết thương, nhất thời đau lòng không thôi, ánh mắt rươm rướm lệ: "A Ngưu, anh bị thương rồi, sao lại không cẩn thận như vậy."



Người nam gọi là A Ngưu nhất thời luống cuống, vụng về an ủi: "Anh không sao, anh là đàn ông, bị thương một chút có sao đâu."



Người nữ lại càng khóc thảm thiết hơn, người nam chỉ có thể ôm người nữ tiến vào nhà an ủi.



Chu Bách Triết nghẹn họng nhìn trời, biểu hiện vô cùng phẫn nộ với chuyện mình vừa bị ép buộc ăn cẩu lương!



Cẩu lương tới quá đột ngột, làm cây ớt thực khó nuốt trôi a!