Mỗi Ngày Đều Phải Phòng Ngừa Đồ Đệ Hắc Hóa

Mỗi Ngày Đều Phải Phòng Ngừa Đồ Đệ Hắc Hóa - Chương 51




Đoán ra mối quan hệ giữa Cố Vân Quyết và Vọng Thần các, còn có Ma giới, Mục Thần cắn môi, trong lòng một trận quặn đau.



Cố Vân Quyết không thấy thần sắc của Mục Thần, nhịn đau, đôi môi mỏng nhạt sắc loan ra thành một độ cong gợi cảm, "Sư tôn, ngươi muốn ôm ta tới khi nào?"



Mục Thần thu hồi tâm tư, nhận ra hai người đang dính chặt vào nhau, quần áo của Cố Vân Quyết đã bị hắn cởi chỉ còn dư lại một cái khố, trên người y vốn đã ướt đẫm, bây giờ hai người lại dính vào nhau, trực tiếp thấm ướt áo của hắn, cả hai đều có thể cảm nhận được nhiệt độ da thịt của đối phương. Nhìn thiếu niên tuấn mỹ dị thường trong lòng, thân hình y đã hoàn toàn phát triển, đôi mắt đen nhánh đang nhìn chằm chằm vào mình, cảm giác tín nhiệm và không muốn xa rời bên trong cũng làm cho Mục Thần hơi sửng sốt. Cẩn thận bỏ người vào bên trong thùng thuốc đang có linh khí lượn lờ, Mục Thần nghiêng đầu qua chỗ khác, thật sự không tiện nhìn tiếp, cũng lạnh mặt xuống, nỗ lực không để cho đối phương nhìn ra đầu mối.



Nếu như Cố Vân Quyết bị người khống chế, hay là một con rối do Ma tôn đặt tại Tiên giới, vậy có phải điều này sẽ giải thích được lý do đời trước Cố Vân Quyết phản lại Tiên giới hay không? Hiện tại y mới mười sáu tuổi, nào có nhiều tâm cơ như thế? Không phải hắn nên tin tưởng đồ nhi làm vậy là do bất đắc dĩ hay sao? Một hài tử năm sáu tuổi lúc trước, sao lại có năng lực thành lập một thế lực lớn như vậy, tài lực vật lực nhân lực, thiếu một thứ cũng không được.



Mấy năm nay sớm chiều ở chung, từ lâu Mục Thần đã xem Cố Vân Quyết là người trọng yếu nhất của mình, là hy vọng duy nhất trong cuộc đời hắn, cho nên trong lòng hắn vô cùng mong muốn tẩy trắng đối phương, tự nói với mình nhất định là có người hiếp bách Cố Vân Quyết.



Nhưng mà, chính hắn cũng biết ý nghĩ này buồn cười cỡ nào, những năm nay y vẫn luôn bất động thanh sắc ở trước mặt hắn, chưa từng lộ ra một điểm sơ sót, tên khốn kiếp này sao có thể vẫn là tiểu đồ đệ ngốc bạch ngọt mà hắn từng nuôi?



Linh mạch bị dược vật xâm nhập, từng tia từng sợi bắt đầu chữa trị, hai cảm giác đau và ngứa đối lập cố tình lại phát sinh cùng lúc, linh mạch hệt như bị ngàn tỉ con kiến gặm nuốt, đau đớn khó có thể miêu tả khiến cho Cố Vân Quyết rên lên một tiếng, tiểu sư tôn thực sự là quá thương y, này phải bỏ vào bao nhiêu bảo bối mới có hiệu quả rõ ràng được như vậy.



Thùng nước tắm này chờ y dùng hết rồi lại để cho Bạch Y bán đi, không chừng còn có thể đổi lấy trăm vạn linh thạch.



"Sư tôn?" Cố Vân Quyết kêu lên, thấy mắt Mục Thần lúc này mới nhìn thẳng mình, đôi mắt thanh lãnh của hắn chợt xuất hiện một tia cảm xúc khó phân biệt, mâu sắc Cố Vân Quyết lóe lên, bàn tay ngâm ở bên trong nước nắm chặt thành đấm, trên mặt lại giả vờ thoải mái, "Nếu như ta chết, mà sư tôn vẫn còn chưa tìm được Băng Phách Châu..."



"Nói hưu nói vượn!" Tay của Mục Thần chợt ngừng lại, mặt lạnh nói: "Có ta ở đây, ngươi muốn chết cũng không chết được!" Trong lòng Mục Thần căng thẳng, phảng phất như bị cái gì nắm một cái, vừa chua xót lại vừa đau, đã thành như vậy mà vẫn còn muốn Băng Phách Châu, cái tên vô liêm sỉ này! Bất kể có phải là bị người khống chế hay không, chờ sau khi y khỏe lại, hắn cần một lời giải thích rõ ràng.



Bàn tay của Cố Vân Quyết đang cầm lấy cổ tay Mục Thần thoáng dùng sức, y kéo Mục Thần đang ở bên ngoài thùng đến gần rồi đột nhiên đứng lên. Cơ nhục trần trụi của nửa thân trên mang theo đường cong rõ nét, bờ vai đã gần bằng Mục Thần, không khó nhìn ra, qua thêm mấy năm nữa tuyệt đối y sẽ càng thêm cao lớn rắn rỏi.



Có lẽ là Mục Thần nuôi quá tốt, Cố Vân Quyết dĩ nhiên cao hơn thời điểm cùng tuổi ở kiếp trước, lúc này đứng ở đối diện Mục Thần, thế mà đã đến chóp mũi của hắn.



Mục Thần nhíu mày, không biết Cố Vân Quyết đột nhiên làm như vậy là có ý gì.



Ngay tại lúc này, mâu sắc của Cố Vân Quyết càng thêm sâu đậm, y nhắm ngay đôi môi mỏng trước mắt, mạnh mẽ hôn một cái.



Mục Thần liền cảm thấy đôi môi bị hôn đến tê rần, dây thần kinh gọi là lý trí trong đầu hệt như dây đàn bị chấn động, lập tức phát ra tiếng ong ong!



Kéo căng... muốn đứt...



"Ngươi cái tên nghiệt đồ!" Mục Thần theo bản năng giơ tay lên, Cố Vân Quyết cư nhiên chủ động ngã ngồi vào bên trong nước, ra vẻ "ta lập tức phải chết, không hôn một cái là không được", bộ dáng ủy khuất vò mẻ chẳng sợ nứt. Mục Thần bực mình cắn răng, hiện tại Cố Vân Quyết tuyệt đối không chịu nổi một chưởng của hắn.



Đánh chết y, chính hắn lại không nỡ!



"Nếu sư tôn cảm thấy bị thua thiệt, ta cho ngươi thơm lại." Cố Vân Quyết chỉ chỉ miệng mình, cho dù thân thể ngâm ở trong nước đã bị dằn vặt đến tê dại, trên mặt lại mang theo vẻ vô cùng thoả mãn.



Mục Thần mím môi, đôi mắt hơi nheo lại, đột nhiên nghiêm túc hỏi: "Ngươi yêu thích sư phụ? Thật sao?"



Cố Vân Quyết bị hắn hỏi như vậy, lập tức thu lại ý tứ trêu đùa, ánh mắt nghiêm túc chưa bao giờ có, "Đúng, thích sư tôn lâu rồi, lâu đến nỗi chính mình cũng không biết bắt đầu từ khi nào."





Mục Thần cười lạnh một tiếng, tâm mệt nói: "Ngươi ở bên cạnh ta cũng chỉ mới mười năm mà thôi."



Cố Vân Quyết cười nói, "Có lẽ kiếp trước chúng ta từng dây dưa, nên mười năm trước ta vừa nhìn thấy sư tôn đã lập tức chung tình bất hối."



Mục Thần cụp mắt, tuy rằng không tin mấy lời nói vô căn cứ như nhất kiến chung tình* của tiểu hài tử, nhưng mười năm trước, là thời gian Vọng Thần các thành lập, cũng là thời gian Cố Vân Quyết từ Ma giới đến Tiên giới.



(nhất kiến chung tình: vừa gặp đã yêu)



Hắn nhắm mắt lại, che giấu thần tình phức tạp nơi đáy mắt, thản nhiên nói: "Ngươi ở bên trong tĩnh tọa chảy vuốt linh mạch cho tốt, ta hơi mệt chút."



Nói xong, hắn cũng không quay đầu lại đã tiêu sái đi ra khỏi phòng ngủ, tiện tay đóng cửa, chỉ chừa lại cho Cố Vân Quyết một sống lưng thon gầy thẳng tắp.



Cố Vân Quyết nằm nhoài trong thùng ngọc, cười nói: "Ta biết rồi." Thần sắc trong mắt lại không hề thoải mái như lời vừa nói, mâu sắc của y thâm trầm như bóng đêm, thâm sâu không thể dò.




————



Tìm hiểu một vòng tại phân bộ của Vọng Thần các, Mục Thần dự định sẽ tìm được chứng cứ có người giật dây ép buộc Cố Vân Quyết, nhưng đáng tiếc tất cả vẫn như thường, nơi này giống như một địa phương làm ăn bình thường, không tìm được một chút manh mối.



Trở lại khách sạn, Mục Thần ngồi ở mái nhà, trong lòng đang loạn, hắn ngửa đầu nhìn ngôi sao trên không trung, mâu sắc mờ mịt.



Chợt thấy có bóng người loé lên trên vùng trời, bên người đột nhiên có một người bay đến.



Người đến là một người trẻ tuổi, tuổi chừng hai mươi, toàn thân áo đen, vóc người gầy gò, thân hình không cao, ngũ quan cũng thường thường, một thân khí tức nội liễm, khiến người không nhìn ra tu vi. Điều làm cho Mục Thần lưu ý nhất chính là ánh mắt của đối phương, bên trong tròng mắt mơ hồ lộ ra huyết sắc, vừa nhìn đã biết gã chính là ma tu giết chóc quá nhiều.



Đối phương bình tĩnh nhìn hắn, không nói gì.



Mục Thần cũng không phải người nói nhiều, chỉ nghĩ rằng đối phương muốn dừng lại nghỉ chân ở nơi đây, đồng dạng mặt lạnh không nói lời nào.



Nửa ngày, đối phương đột nhiên nở nụ cười, hiếu kỳ hỏi: "Ngươi không giết ta?"



"Ta không quen biết ngươi, giết ngươi làm chi?" Mục Thần cảm thấy đầu óc người này có bệnh, thấy ma tu liền giết, chẳng phải hắn sẽ mệt chết sao.



Đối phương không buông tha, tiếp tục hỏi: "Người tu tiên các ngươi không phải đều coi những chủng tộc khác là bàng môn tà đạo hay sao? Đặc biệt là từ tiên nhập ma, nửa người nửa ma."



Mục Thần thiếu kiên nhẫn nói: "Kia đều là những kẻ ăn no rửng mỡ, đạo pháp không phân chính tà, người ngay thẳng dùng tà pháp, tà pháp cũng ngay thẳng, người tà ác dùng chính pháp, chính pháp cũng tà ác. Thiên hạ này ai là chính, ai là tà, nào có thể nói rõ?"



Đối phương bảo trì một khoảng cách an toàn với Mục Thần, hơi cảm thấy hứng thú ngồi xuống, "Ngươi thật biết điều."



Mục Thần không thèm để ý đối phương, có ma tu đến làm cho hắn có chút bận tâm đến an toàn của Cố Vân Quyết, nên Mục Thần trực tiếp trở lại phòng khách, sau khi cảm ứng được Cố Vân Quyết không có chuyện gì, liền bắt đầu nhắm mắt tĩnh tọa.




Ngày mai chính là chung kết, nếu tham gia thì phải lấy phần thưởng trở về, không chừng có thể gặp được đồ vật mong muốn.



Người mặc áo đen kia đứng lên, nhếch khóe môi cười cười, liên tiếp nói hai lần có ý tứ, lúc này mới rời khỏi.



————



Giữa trưa, tổng đường Đan Hội.



Trải qua sáu tầng chọn lọc để chọn lựa thì chỉ còn dư lại hàng chục Luyện Đan Sư, trong đó có hai người mà Mục Thần quen biết, một là cái tên lão tổ gì đó bị hắn đánh, một người khác cũng là kẻ bị hắn đánh -Ứng Lập Tuần.



Ánh mắt khi hai người nhìn thấy Mục Thần đều có chút vi diệu, thời đại này không dễ gì tìm được Đan sư hung tàn như vậy, một lời không hợp liền rút kiếm chém người cũng chỉ có mình Mục Thần làm được, có lời đồn người được xưng là đệ nhất Đan sư – Đan Dương Tử có tính khí không tốt, tuy nhiên không nghe nói có ai lại hung tàn như vậy.



Mục Thần cũng không để ý đến hai người, dù sao đã đánh qua, hắn cũng lười đuổi theo người ta để đánh nữa.



Đôi mắt lãnh đạm không mang theo một tia tâm tình nhìn lướt qua bốn phía, phát hiện người trực tiếp tiến thẳng vào chung kết giống mình cư nhiên còn có chín người. Bạc Cẩn Du là do Đan Thành đề cử, những người khác cũng là do các thế lực lớn tiến cử, đa số đều biểu hiện một mặt kiêu căng. Bất quá ánh mắt họ nhìn Mục Thần đều có chút cảnh giác, một là năng lực bản thân và thân phận của hắn, hai là, thế lực tiến cử hắn mới là thứ khiến người kiêng kỵ nhất – Vọng Thần các.



Nhớ tới lúc mình được tiến cử, theo như lời Cố Vân Quyết nói, lại nghĩ tới người thư sinh tên Bạch Y kia, Mục Thần rốt cục nhớ ra đã gặp đối phương ở nơi nào, kiếp trước người này đi theo phía sau Cố Vân Quyết, hình như là một tiên sinh làm ở phòng thu chi, cho nên hắn chỉ nhìn sơ qua, không thấy rõ.



Bạc Cẩn Du không để ý sắc mặt người khác, chạy đến bên cạnh Mục Thần, dùng cùi chỏ chọt hắn một cái, "Nghĩ gì thế?"



Mục Thần hoàn hồn, nhàn nhạt nói: "Không."



Phía trên ghế ngồi đã có trưởng lão của các thế lực lớn vào chỗ, hai bên trái phải của mỗi người có mười gian phòng, một thị giả bưng một cái hộp đã được ngăn trở để linh lực không thể quan sát được đến, cho mọi người rút thăm quyết định số phòng.



Sau khi rút thăm xong, Bạc Cẩn Du vui vẻ hiếu kỳ hỏi Mục Thần: "Thứ mấy?"



Mục Thần nhìn một chút, "Thứ ba."




"Tiếc quá, hai ta không sát bên." Bạc Cẩn Du bĩu môi.



Mục Thần mặt lạnh thở phào nhẹ nhõm, nói nghiêm túc: "Vậy thì thật sự quá may mắn!"



Bạc Cẩn Du khó chịu vẩy tay áo, ưỡn ngực bước nhanh chân, hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang đi mở cửa chiến trường của mình, quyết định lần này nhất định phải chiến thắng Mục Thần, làm cho hắn nằm rạp trên mặt đất sợ sệt run rẩy! Sớm nguyền rủa Mục Thần làm cháy hỏng cái bếp lò! Như vậy Bạc Cẩn Du hắn có thể chắc thắng! Oa ha ha! Ngẫm lại hình ảnh đó liền thấy cả người sảng khoái!



Nhưng mà lúc Mục Thần nhìn thấy bóng lưng của Bạc Cẩn Du, trong đầu khó giải thích được liền nghĩ tới gối thêu hoa và phân trứng lừa...



Ngồi ở chỗ quan sát, Bạc Vân Thiên nhìn Mục Thần và Bạc Cẩn Du "huynh hữu đệ cung" một phen, vui mừng sờ sờ râu mép, nói với người áo xanh bên cạnh: "Đây chính là đồ đệ của Đan Dương Tử."



"Đồ đệ của Đan Dương Tử, trẻ như vậy?" Người kia kinh ngạc nhìn Mục Thần một cái, kết quả ánh mắt vừa lúc bị Mục Thần bắt lấy, không chút khách khí liền trừng trở lại.




"Ặc! Tính khí cũng không nhỏ!" Người kia thán phục một tiếng, "Tính khí và mặt mũi này xác thực là khẩu vị của lão quái Đan Dương Tử kia."



Bạc Vân Thiên chợt lóe vẻ hổ thẹn nơi đáy mắt, nếu như lúc trước ông giữ mẹ con của Mục Thần lại, hoặc là hay đi thăm viếng một chút, tính tình của Mục Thần hẳn sẽ không phải loại lãnh đạm như thế này, phải giống như Cẩn Du nhà ông vậy, hoạt bát hiếu động, không buồn không lo.



Mục Thần lần thứ hai nhận thấy ánh mắt của Bạc Vân Thiên, khó giải thích được cả người run lên, da gà sau lưng mọc lên từng trận, cái cổ cũng tê rần rần.



Vì không muốn tiếp tục bị đối phương dùng ánh mắt kỳ quái nhìn mình, hắn nhanh chóng tiến vào gian phòng số ba.



Gian phòng này không gian cũng không lớn, chỉ có mười mấy mét vuông, trên đất lót gạch xanh đều đặn, vừa bước vào đã cảm giác được vô số ánh mắt rơi xuống trên người mình, Mục Thần nhíu mày lại, nhìn lướt qua bốn phía, đáy mắt đồng thời lóe lên thần sắc.



Căn phòng này trong suốt với người bên ngoài, mọi cử động của người dự thi đều bị người bên ngoài thấy rõ, cho nên muốn gian lận cũng không thể.



Bên trong phòng bày một tấm bàn đá, trên bàn đá có ba phần dược thảo, một cái lò luyện đan, xem bộ dáng là cấp bậc linh khí.



Mục Thần chỉ liếc mắt nhìn liền nhấc nó lên ném vào trong góc, cúi đầu xem những dược thảo kia, phượng hoàn thảo, xà sâu độc, ngũ hành huyết ngưng chi... Đều là dược thảo thường dùng, cho người dự thi quyền tự do lựa chọn, lại càng thử thách năng lực của Luyện Đan Sư.



Thời gian luyện chế là ba ngày, luyện chế cái gì tùy ý.



Mục Thần không hứng thú lắm chậc một tiếng, lại cầm danh sách phần thưởng lên nhìn nhìn.



Người bên ngoài xuyên thấu qua một cái màn hình tinh thạch để nhìn biểu hiện của Luyện Đan Sư, thấy dáng dấp nhàn nhã này của Mục Thần, nhất thời xì xào bàn tán, chỉ có ba ngày, dược thảo cũng chỉ có ba phần mà thôi, ngoại trừ thời gian luyện đan còn phải tính tới chuyện thất bại phải luyện lại, nhưng dáng vẻ của Mục Thần thoạt nhìn không có chút nào gấp gáp.



Bạc Vân Thiên từng nghe Bạc Cẩn Du nói qua, Mục Thần có thể đồng thời luyện đan dược có phân lượng khác nhau và không cùng loại, bỏ thuốc vào lò như nấu cháo, hơn nữa hắn có một loại thần hỏa, vừa đốt thì thuốc sẽ ngoan ngoãn tan chảy, cực kỳ thần tốc!



Bạc Vân Thiên vẫn còn có chút không tin, bởi vì cho dù là chính bản thân ông cũng không thể làm được việc luyện chế cùng lúc hai loại đan dược trong cùng một lò luyện đan, lần này cũng mang theo mấy phần hiếu kỳ.



Thấy Mục Thần và Bạc Cẩn Du thế mà đều cảm thấy hứng thú với phần thưởng, không khỏi cười cười.



Phần thưởng tổng cộng sáu món, có thể tùy ý chọn lựa, người hạng nhất lựa chọn trước tiên, có thể chọn ba loại. Người thứ hai chọn những thứ còn lại, người thứ ba chỉ có thể chọn món cuối cùng.



Mục Thần xem xong danh sách phần thưởng, ánh mắt sáng lên, trứng của linh thú từ cấp năm trở lên không rõ nguồn gốc!



Nếu như để Hắc Đản ấp nó nở ra, cũng không tồi. Còn có một cái lò tương tự như cái bị hỏng của Bạc Cẩn Du. Cuối cùng, miễn cưỡng lấy cho tên nghịch đồ kia một gốc linh thảo. Cố Vân Quyết bị hắn nhốt tại khách điếm để bế quan chữa trị linh mạch, cây dược thảo này cũng có thể dùng được. Nghĩ đến Cố Vân Quyết, sắc mặt của Mục Thần liền lạnh xuống, tâm tình hết sức phức tạp.



Lấy lò luyện đan của mình ra, Mục Thần mặt lạnh bỏ toàn bộ ba phần dược thảo vào, động tác này khiến người bên ngoài đều khiếp sợ trợn mắt lên, người nọ là có bao nhiêu tự tin, dĩ nhiên không sợ luyện hỏng? Hơn nữa nhiều dược thảo như vậy mà hắn không thèm nhìn, đây là muốn luyện đan gì đây?



Mục Thần bên này xe nhẹ chạy đường quen, chắc chắn sẽ lấy được ba món phần thưởng, lại không biết tiểu đồ đệ vốn đang tại khách sạn tĩnh tọa chữa thương hiện giờ đang làm gì.



Lúc này, Cố Vân Quyết đang ẩn nấp bên trong mọi người để quan sát Mục Thần thi đấu, lầm bầm lầu bầu khẽ cười nói: "Truyền tin cho Bạch Y, chuẩn bị đi!"