Mỗi Ngày Đều Phải Phòng Ngừa Đồ Đệ Hắc Hóa

Mỗi Ngày Đều Phải Phòng Ngừa Đồ Đệ Hắc Hóa - Chương 82




Khi Mục Thần bước ra ngoài, cảnh tượng trước mắt không khác gì dự đoán của hắn. Hắn Đản bay lượn trên không, chân nó cắp một ngọn lửa màu đen, không ngừng xoay cổ, giương cánh, lắc mông, làm đủ động tác để khiêu khích đối phương.



Mà người đứng trên đỉnh Tiểu Viêm Dương Cung vẫn mặc nguyên áo bào đỏ thẫm rực rỡ như xưa, bầu không khí mạnh mẽ bao trùm khắp không gian trên nóc Tiểu Viêm Dương Cung, ngay cả nhiệt độ dường như cũng nóng dần lên. Gương mặt tuyệt đẹp không hề thay đổi gì, chỉ có điều giữa lông mày xuất hiện hình một áng mây rực lửa, đẹp đến ma mị.



Lúc này đối phương đang nhìn động tác của Hắc Đản đầy nghi hoặc, dường như chẳng hiểu nổi ý định của nó, còn nhìn nó thật nghiêm túc chăm chú.



Mục Thần hơi cạn lời, hắn cảm thấy Hắc Đản đúng là vất vả quá, khiêu khích thế nào thì đối phương vẫn không hiểu, chắc đây là do sự khác biệt giữa các chủng tộc chăng?



Mục Thần vừa bước ra ngoài, ánh mắt Phượng Cửu Lê liền sáng lên, nháy mắt gã nở một nụ cười xấu xa, niềm nở nói: "Mĩ nhân, có phải ngươi đã chán tên đồ đệ kia nên tới đây bỏ trốn cùng ta phải không?"



Mục Thần chẳng buồn trả lời cái câu hỏi này, hắn chỉ tay vào bàn đá trong rừng trúc, đề nghị: "Đến đó nói chuyện không?"



Phượng Cửu Lê nhướn cặp mắt phượng, cười nói: "Mĩ nhân đã mời, sao dám không nghe?"



Mục Thần không quen nghe kiểu giọng điệu này, ngồi xuống lạnh nhạt nói: "Nói nhảm nhiều vậy, không có lấy một câu thật lòng, ngươi nói cũng mệt mà ta nghe cũng phiền."



Vẻ kinh ngạc lướt qua đáy mắt Phượng Cửu Lê, sau đó lại trở thành bình tĩnh, gã mở kết giới ra, hạ xuống trước mặt Mục Thần ngồi xuống. Gã chống cằm, dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn chăm chăm vào mắt Mục Thần, dường như muốn xuyên qua cặp mắt trong suốt đầy xa cách ấy mà nhìn thấu trái tim của hắn. Giọng nói tuyệt đẹp mà chậm rãi của gã vang lên, như còn do dự, lại như chưa từng bị người khác hãm hại, ẩn chứa một chút cân nhắc, gã hỏi với một vẻ đã nắm rõ: "Ngươi đúng là thú vị, lại có thể nghe ra ta có nói thật lòng hay không, vậy ngươi thử đoán xem, hiện tại ta đang nghĩ gì."



Mục Thần ngẩng đầu lạnh lùng nhìn đối phương, cặp mắt của hắn chưa bao giờ che giấu tâm tư trong lòng, thể hiện rõ ràng ý của hắn: Đồ ngu!



Đối phương nghĩ gì, tại sao hắn phải biết? Tại sao phải đoán? Đó chẳng qua chỉ là trực giác thôi, bởi đối phương thật sự quá giống tên đồ đệ ngốc nhà mình, cho nên rất dễ nhìn thấu.



Phượng Cửu Lê mất hứng xoa xoa cằm, đột nhiên cảm thấy việc trêu chọc Mục Thần đến mức đổi sắc mặt, ắt hẳn rất thú vị.



Đúng lúc này, một giọng nói lạnh lùng đều đều vang lên: "Muốn mó vào bảo bối của người khác, trước tiên phải xem còn mạng mà sống không đã."



Cố Vân Quyết bưng một miếng bánh ngọt tinh xảo trong tay, nét mặt không phân biệt được là vui hay giận, ánh mắt nhìn Phượng Cửu Lê càng thêm sâu xa, đầy quyết tâm muốn giết người, tựa như màn đêm đột ngột bao trùm, sâu không thấy đáy.



Phượng Cửu Lê xoè tay, biết ý nghĩ vừa rồi của mình đã chạm vào giới hạn của Cố Vân Quyết, gã cười nói: "Đùa chút thôi."



Cố Vân Quyết liếc đối phương một cái, chẳng ừ hử gì cả, sát ý nơi đáy mắt chẳng hề giảm đi chút nào. Sau đó y lại nhìn Mục Thần, sắc mặt đột ngột thay đổi, sự lạnh lùng trong mắt lập tức biến thành dịu dàng, y đặt bánh ngọt trong tay xuống trước mặt Mục Thần, kéo một chiếc ghế đến ngồi cạnh hắn, cười hỏi: "Đói chưa? Ăn chút gì đi."





Mục Thần vươn tay, hắn đói đến mức chẳng còn cảm giác đói nữa, có điều miếng bánh ngọt này chắc là do đồ đệ ngốc tự làm, nhìn qua có vẻ rất vừa miệng.



Cố Vân Quyết dùng mảnh khăn đã nhúng qua nước lau tay Mục Thần thật sạch sẽ, cầm miếng bánh ngọt lên đặt vào tay hắn để hắn ăn trước, sau đó lại kéo tay còn lại của hắn, dịu dàng mà lau.



Phượng Cửu Lê nhìn động tác của Cố Vân Quyết, hai mắt nheo lại, chỉ cần không ngốc đều có thể thấy rõ Mục Thần chính là nghịch lân của Cố Vân Quyết, gã đưa mắt nhìn về hướng khác, chỉ vì một người có vẻ thú vị mà đắc tội với một kẻ địch mạnh vừa điên lên là không còn để ý trước sau gì, chẳng đáng chút nào.



Hắc Đản đứng trên cành cây, thấy Phượng Cửu Lê đi tới lập tức vực dậy tinh thần, giương mỏ làm mặt quỷ, dùng cánh làm động tác tỏ vẻ khinh bỉ, nếu nó có ngón tay chắc hẳn đã giơ ngón giữa lên, tham vọng lớn nhất đời này của nó chính là trở thành vua của Tam giới, để phượng hoàng thấy nó cũng phải ôm đùi gọi nó là bố.



Phượng Cửu Lê nhăn mày, không hiểu nổi con quạ đen này có ý gì.




Phượng hoàng và Kim Ô ba chân dù khắc nhau một trời một vực, nhưng bản chất thì giống nhau.



Phượng hoàng có thể niết bàn trùng sinh, có cơ thể bất tử, kì thật về điểm này Kim Ô ba chân không khác biệt nhiều lắm. Chỉ cần còn một chút đường sống, Kim Ô cũng có thể hút hồn mà sống lại. Đối với loài này, tộc Phượng Hoàng bẩm sinh đã không ưa, ý nghĩ này càng khắc sâu hơn, bởi phượng hoàng ngoài sáng, kim ô trong tối, người sinh ra trong bóng tối đương nhiên sẽ có ác cảm với người bẩm sinh đã cao cao tại thượng.



Hắc Đản khiêu khích một hồi lâu, đối phương lại chẳng hề phản ứng, nó đã hơi bực mình, tên phượng hoàng này không phải là kẻ ngốc đấy chứ?



Phượng Cửu Lê nháy mắt, đột nhiên mở miệng: "Quạ nhỏ, ngươi đang quyến rũ ta đấy à?"



Hắc Đản nghe xong giật mình suýt thì lộn cổ rơi khỏi cây, đây không phải là ngốc bình thường, đúng là ngốc muốn chết luôn mà!



Phượng Cửu Lê nhìn dáng vẻ kinh ngạc của Hắc Đản, ngoái đầu nói với Cố Vân Quyết: "Linh sủng ngươi nuôi thú vị thật đấy, lắc mông gãi đầu đá chân, vừa quyến rũ người khác vừa mắng chửi người ta, hình như não có vấn đề."



Cố Vân Quyết dịu dàng chùi sạch vụn bánh ngọt trên khoé môi Mục Thần, dường như chẳng hề nghe thấy gã nói gì. Phượng Cửu Lê đầy hứng thú nhìn hai người, tới tận khi Mục Thần ăn no rồi, họ mới quay sang nhìn gã.



"Hai vị vượt đường xa đến đây, ắt không phải chỉ là đến chỗ ta làm khách đấy chứ." Phượng Cửu Lê chống cằm, cười tít mắt nói.



Đối với loại người như Phượng Cửu Lê, càng cố lừa gạt đối phương càng làm gã thêm tò mò, theo tính cách ác độc của người này, có thể sẽ càng gây thêm rắc rối cho họ. Mục Thần vươn tay ra, người bên cạnh liền lau tay hắn sạch sẽ, hắn nhìn vào mắt đối phương, thản nhiên hỏi: "Ngươi đã bao giờ nghe đến Càn Khôn Hộ Hồn Linh chưa?"



"Càn Khôn Hộ Hồn Linh? Bảo vật trấn phái của Sùng Vân Môn trong truyền thuyết?" Ngón trỏ đặt dưới bàn của Phượng Cửu Lê nhè nhẹ gõ trên đùi gã, dường như đang suy nghĩ gì đó, "Nghe nói là tín vật tình yêu của một vị thần nào đó để lại, sau này bị mất một chiếc trong đại chiến giữa Tiên và Ma."




"Bọn ta nghe được tin, Khôn Linh đang nằm ở trong địa bàn của ngươi." Mục Thần rút tấm bản đồ đó ra, trải rộng trên mặt bàn để Phượng Cửu Lê nhìn.



Phượng Cửu Lê trước hết bất giác liếc Cố Vân Quyết một cái, đầu lông mày không kìm được giật giật, sau đó mới nhìn tấm bản đồ.



Hiện tại trong mắt Cố Vân Quyết toàn là Mục Thần, y nghiêng đầu nhìn dáng vẻ nói chuyện của hắn, khoé môi khẽ nhếch lộ rõ vẻ hớn hở, dường như mọi chuyện trên đời đều không hấp dẫn bằng người trước mặt, ánh mắt mê đắm làm người khác phải tê cả cõi lòng. Dáng vẻ này hoàn toàn không nhìn ra bộ dáng đầy sát khí vừa nãy, còn bất bình thường hơn cả con quạ nhỏ kia.



Xem xong Phượng Cửu Lê tỏ vẻ mừng rỡ, "Hoá ra các ngươi đến tìm Khôn Linh, ngươi có biết đây là đâu không hả?"



Mục Thần lắc đầu không biết, cách biểu đạt thẳng thắn nhanh gọn này làm người khác không kịp trách móc.



Phượng Cửu Lê nghiêm mặt nói: "Đây là thánh địa của tộc ta, là nơi ta sinh ra và chết đi." Sau đó gã lại đổi sắc mặt, cười nói: "Nhìn xem, ông trời cũng muốn giúp ta đem ngươi về tổ của tộc Phượng Hoàng."



Cố Vân Quyết rốt cuộc cũng có phản ứng, cặp mắt sắc lạnh liếc Phượng Cửu Lê một cái.



Mục Thần nắm lấy tay Cố Vân Quyết, nhè nhẹ vỗ về, hắn cảm thấy con gà sậy này đang cố tình khiêu khích, muốn lừa đồ đệ ngốc mắc bẫy. Lời nói của người định mệnh kia thần thần bí bí, còn chưa biết mục tiêu là ai. Có thể ngay từ đầu mục tiêu của đối phương đã là đồ đệ ngốc nhà mình, tiếp cận hắn chỉ là một cái cớ mà thôi. Nghĩ đến đây, gương mặt Mục Thần cũng trở nên lạnh lẽo, hắn tuyệt đối sẽ không để người khác thó mất người mà hắn đích thân nuôi lớn, kẻ nào dám có ý đồ này, thịt luôn!



Không thể không nói, chỉ cần ngươi có được thứ quan trọng nhất, duy nhất mà mình hoàn toàn sở hữu, không cần dạy cũng tự biết được "phòng còn hơn chữa", bóp chết mọi nguy hiểm từ trong trứng nước, diệt trừ mọi hậu hoạn.



Hiện tại, Mục Thần chỉ muốn giấu đồ đệ ngốc sau lưng, không để đối phương và con gà sậy này tiếp xúc mảy may nào, dù cho đồ đệ nhỏ có muốn nhìn đối phương bằng ánh mắt lãnh đạm thờ ơ, thì dùng ánh mắt nhìn gà rừng cũng đủ rồi.




Mí mắt Cố Vân Quyết nháy nháy, y túm chặt lấy tay Mục Thần, khôn khéo cọ cọ vai hắn.



Mục Thần nháy mắt thẳng sống lưng, cả người kiêu ngạo hẳn lên.



Khoé miệng Phượng Cửu Lê giần giật, cảm thấy bản thân không theo nổi suy nghĩ của hai người. Cặp thầy trò quái dị này, nuôi thêm một con linh sủng cũng quái dị chẳng kém, đúng là cạn lời.



"Hai người đã nói là Khôn Linh nằm trong địa bàn của ta, cũng không phải là không thể cho hai người vào tìm, có điều ta có một điều kiện." Phượng Cửu Lê tự trỏ mình, "Ta phải đi theo."



Mục Thần lạnh lùng đáp: "Tuỳ ngươi." Đó là địa bàn của Phượng Cửu Lê, mình dạo chơi trong sân sau nhà gã, gã không ngăn cản, dựa vào "giao tình" giữa bọn họ còn cứ thế cho bọn họ vào, đối phương đã rất nể mặt họ rồi.




Vừa nghĩ lại, Mục Thần lại hơi lo lắng, gã thế mà chỉ đòi đi theo họ, người này có phải là có âm mưu gì không? Đang yên đang lành đi theo họ làm cái gì? Đi theo ai trong số hai người? Không phải là vẫn còn nhớ mãi không quên được câu nói của người định mệnh đó chứ?



Cố Vân Quyết thấy suy nghĩ của Mục Thần càng trôi càng xa, vội vàng gọi hắn lại: Dù đối phương có ý đồ gì, sư đồ chúng ta hai người liên thủ, chắc chắn có thể hấp chết gã ở cái ổ chim đó, không cần suy nghĩ nhiều.



Mục Thần trừng Cố Vân Quyết, tên nghiệt đồ này, vi sư không lo lắng cái đó.



Cố Vân Quyết cười làm lành: Con từng giây từng phút bám theo sư tôn không rời nửa bước, bảo đảm làm đồ đệ ngoan đầy đủ "nhị thập tứ hiếu".



Mục Thần lúc này mới dịu sắc mặt, tên nghiệt đồ này, vẫn còn biết nghe lời.



Thấy hai người đang nói chuyện nghiêm túc lại chuẩn bị liếc mắt đưa tình, Phượng Cửu Lê bất lực ngoái đầu nhìn Hắc Đản, con quạ nhỏ này chỉ cần được gã chú ý đến là lại lắc đầu đá chân với gã, đúng là thú vị.



Mục Thần nhìn Hắc Đản lại làm mấy trò bẽ mặt, liền lôi Kim Đản từ trong túi linh sủng ra, quăng nó như thể ném ám khí, đập thẳng vào mông Hắc Đản, làm con quạ đang đậu trên cây này phải ré lên, rơi xuống đất đánh phịch một cái, rụng luôn vài cọng lông.



Hắc Đản đau lòng nhặt lại lông giấu ở dưới cánh, ánh mắt nhìn Mục Thần còn mang theo oán niệm: Thân là ác quỷ dưới đáy vực, lại bẽ mặt ngay trước mặt thiên địch của mình, làm sao còn dám đối mặt với con gà sậy này?



Mục Thần nghiêm mặt giả như không nhìn thấy.



Phượng Cửu Lê lúc này lại cười híp cả mắt đứng dậy, liếc mắt nhìn kết cấu của Tiểu Viêm Dương Cung, nói đầy hứng thú: "Dù sao cũng phải đến Phượng Hoàng Cốc, chẳng thà đi cùng nhau, ta ở phòng đó nhé." Gã vươn tay chỉ vào căn thiên điện ở cao nhất, hỏi Mục Thần.



"Tuỳ." Mục Thần giơ tay làm động tác mời.



Phượng Cửu Lê như tản bộ mà đi vào, gã nhìn Hắc Đản, chộp thẳng lấy nó trong lòng bàn tay, nheo mắt cười nói: "Quạ nhỏ, chúng ta nói chuyện chút nào."



Mục Thần biết Phượng Cửu Lê chỉ là cảm thấy Hắc Đản rất thú vị, nên mới cố tình trêu chọc chứ hoàn toàn không có ý làm hại nó, nên cũng bỏ qua vẻ phản đối của Hắc Đản. Con quạ nhỏ này được bọn họ nuôi béo tốt đến thế, không hề biết tới lòng người hiểm ác, đúng là cần bị vỡ mộng một chút.



Phượng Cửu Lê đi rồi, Mục Thần nhìn ngó xung quanh, lại không nhìn thấy bóng dáng quen thuộc, hắn bối rối, "Kính Minh đâu rồi?"