Mỗi Ngày Đều Phải Phòng Ngừa Đồ Đệ Hắc Hóa

Mỗi Ngày Đều Phải Phòng Ngừa Đồ Đệ Hắc Hóa - Chương 83




Kính Minh vẫn còn giữ nguyên tập quán của nhiều loài chó, chỉ cần thấy người là hắn lập tức ngồi xuống đòi xoa đầu, giờ này không nhìn thấy bóng dáng Kính Minh, Mục Thần hiển nhiên muốn đi tìm hắn.



Cố Vân Quyết không nhịn được phụt cười.



"Có phải ngươi bắt nạt hắn không đấy?" Mục Thần cảm thấy Cố Vân Quyết lúc này cười thật xấu xa, nhớ lại ngày trước, Kính Minh luôn giúp hắn "trông trẻ" như thể bảo mẫu vậy, "đứa trẻ" này trong đầu lại đen tối như thế này, không biết Kính Minh đã phải chịu bao nhiêu oan ức, suốt ngày bị phạt chạy quanh Sùng Vân Môn không ngơi nghỉ.



Bây giờ "đứa trẻ" trưởng thành rồi, vẫn còn bắt nạt Kính Minh, Mục Thần vừa đau lòng, vừa cảm thấy Cố Vân Quyết kì thật cũng là một đứa trẻ lớn xác, không thể tránh khỏi ấu trĩ.



"Ai ôi~" Cách đó không xa vang lên một tiếng hú đầy vẻ làm nũng của sói, Mục Thần miễn cưỡng nghe ra vẻ tủi thân trong đó. Hắn vừa ngoái đầu liền nhìn thấy một con sói non chân ngắn tũn lảo đảo chạy về phía hắn, lông trên người đã bẩn đến mức xám cả lại, không biết là trốn đi đâu, toàn thân là vụn cỏ và bụi bẩn.



"Kính Minh?" Nhận ra mùi hương trên người con sói, Mục Thần kinh ngạc hỏi: "Sao ngươi lại thành ra thế này?"



"Hu hu~" Kính Minh chạy tới định dụi dụi vào bắp chân Mục Thần, kết quả bị Mục Thần né nhanh như chớp, nhìn hắn bẩn như vậy còn bày ra vẻ mặt ghét bỏ.



Móng vuốt nhỏ trên chân Kính Minh cào cào đất, lắc đuôi cáo trạng lại với Mục Thần: Đều là tại đại sư huynh! Y biến con thành ra thế này, còn không biến con lại như cũ! Chẳng khác gì mẹ ghẻ trong truyện! Sư tôn mau mau đuổi y khỏi sư môn, để y tự sinh tự diệt đi! Phải cưới cho y tám trăm cô vợ nhỏ, để y mọc tám trăm cặp sừng!"



Kính Minh vốn chỉ cần sốt ruột liền nói năng lộn xộn, đến bản thân cũng chẳng hiểu mình nói gì, nếu như Mục Thần nghe hiểu được, có thể sẽ thông cảm với nỗi bi ai của hắn, đáng tiếc đến tai Mục Thần lời nói làm nũng của hắn chỉ là tiếng rú của sói, sau đó là oẳng oẳng oẳng, sói nhỏ kích động cào đất cắn đuôi, hắn căn bản không hiểu nổi Kính Minh đang muốn nói gì.



Có điều, dáng vẻ ngốc nghếch này... đúng là hơi đáng yêu.



"Hu hu~" Tại sao sư tôn không nói gì! Kính Minh cảm thấy mình sắp phát điên rồi.



Cố Vân Quyết đứng ở một bên, nhìn Kính Minh nhảy lung tung, trên mặt là vẻ vô tội và hoang mang.



Kính Minh nhìn Cố Vân Quyết, đần ra mấy giây, sau đó hú ầm lên với mặt trăng vừa ló ra: "... u u u u u~"



Cố Vân Quyết phụt cười.



Mục Thần cũng nhếch khoé môi, giơ tay giữ chặt lấy gáy Kính Minh, xách con chó nhỏ này lên, nói với Cố Vân Quyết: "Lấy ít nước, tắm sạch sẽ cho hắn."



"Dùng một câu Tịnh Thân chú là đủ rồi." Cố Vân Quyết nhướn mày, tỏ vẻ không hài lòng với việc Mục Thần muốn đích thân tắm cho Kính Minh.



Mục Thần lắc lắc con sói nhỏ trong tay, ánh mắt hớn hở, "Nghe nói chó biết bơi."



Cố Vân Quyết nhất thời cảm thấy ánh mắt này như xuyên vào lòng hắn, nhanh nhẹn mang đến một bồn nước để Kính Minh tập bơi chó. Mục Thần quăng Kính Minh vào bồn, cho đến khi nó tắm sạch lông trên người, mới xách nó lên giũ cho khô, nháy mắt chú sói nhỏ lông mềm mượt hẳn, ngẩng đầu ngốc nghếch nhìn hắn, cặp mắt to màu xanh lam còn ngấn nước, Mục Thần nhất thời cảm thấy tim mình đập thình thịch, lập tức ôm Kính Minh vào lòng, giữ đầu nó mà xoa xoa.



Cố Vân Quyết nhìn vẻ mặt này của hắn, cặp mắt lập tức tối lại, chỉ trách y lấy sắc làm đầu, lại bị một ánh mắt đơn giản của tiểu sư tôn mê hoặc, thế mà quên mất đối phương rất thích những thứ lông xù, đặc biệt là màu trắng. Hình dáng hiện tại của Kính Minh vừa hay chọc đúng điểm mềm lòng của Mục Thần.



"Cứ giữ nguyên hình dạng này, cũng không tệ." Mục Thần nhìn Cố Vân Quyết, hờ hững nói, "Mấy ngày nữa hẵng biến hắn về như cũ."



Kính Minh dụi dụi trong ngực Mục Thần, khiêu khích liếc Cố Vân Quyết một cái, hừ! Ta cũng được dụi sư phụ rồi!



Cố Vân Quyết nhếch khoé môi, cặp mắt sâu thẳm nhìn Kính Minh, lướt từ đỉnh đầu đến tận đuôi hắn, thầm nghĩ nếu đem tên nhóc này mổ thịt, moi nội tạng ra, nhồi bông vào biến thành con rối thì được bao nhiêu phần trăm xác suất không bị Mục Thần phát hiện ra.




Kính Minh nhất thời cảm nhận được một luồng sát khí đầy nguy hiểm chạy từ đỉnh đầu đến tận chóp đuôi hắn, vội vàng cụp đuôi lại liếc nhìn Cố Vân Quyết, sau đó im lặng ngoảnh đầu, rúc sâu vào lòng Mục Thần.



Mục Thần phát hiện ra ánh mắt của Cố Vân Quyết, bất mãn trừng mắt nhìn đối phương, "Ngươi, đi cửa sau phạt quỳ."



Nụ cười trên mặt Cố Vân Quyết cứng đơ ra, sau đó tủi thân nhào tới, từ phía sau ôm lấy thắt lưng Mục Thần, oan ức nói: "Sư tôn, người con chỗ nào cũng đau."



Mục Thần nhúc nhích, nhưng không quăng luôn cái tên dính người như sam trên lưng mình xuống, hắn vô thức ngó Kính Minh một cái, chỉ sợ đối phương sinh nghi. Chợt nảy sinh cảm giác căng thẳng không muốn bị hậu bối phát hiện ra mình đang yêu đương.



Cố Vân Quyết nheo mắt, hai tay đang ôm chặt lấy eo Mục Thần hơi dịch lên trên, túm lấy phần thịt mềm trên bụng Kính Minh, véo một cái thật lực không nể nang gì cả.



"..." Kính Minh muốn rú ầm lên, mở miệng lại không thể phát ra một âm thanh nào, tức mà chỉ có thể đạp đạp chân mách Mục Thần là mình lại bị ngược đãi.



Mục Thần tưởng rằng mình ôm làm hắn bị khó chịu, đành buông nhóc sói trong lòng ra, thầm nghĩ cũng tại mình sai, Kính Minh đã là người lớn rồi, ôm hắn như thế này chắc đã làm hắn xấu hổ.



Kính Minh nằm ngửa ra muốn để Mục Thần nhìn bụng mình, tố cáo đại sư huynh bạo hành hắn, xin sư tôn phán xử!



Cố Vân Quyết đánh phủ đầu giơ tay ra, híp mắt cười véo thêm một phát trên phần bụng xù lông của Kính Minh, đối phương còn chưa phản kháng lại, cổ tay y đã bị Mục Thần tóm lấy, "Kính Minh đã lớn rồi, ngươi không được sờ hắn."



Mục Thần hơi bất mãn, tên nghiệt đồ này sao lại dám tuỳ tiện đi sờ người khác, từ trước đến nay Sùng Vân Môn có một câu, "phòng hoả phòng tặc phòng sư huynh". Người làm đại sư huynh, nhất định phải giữ khoảng cách với sư đệ.




Cố Vân Quyết bị chọc cười, cưng chiều nói với hắn, "Nếu sư tôn thích trẻ con đến vậy, ngày mai con tặng người một đứa."



"Ngươi muốn làm gì? Bắt cóc con nhà người ta sẽ bị trời phạt, ngươi không được làm liều."



"Con không trộm không cướp gì cả, đảm bảo đấy."



Mục Thần kinh ngạc, "Ngươi đẻ được à?"



Cố Vân Quyết: "... Con có thể biến thành."



Mục Thần lạnh lùng đẩy tên nhóc đang sáp gần này ra, nói một cách vô tình: "Ngươi đi phạt quỳ thì hơn."



Vài ngọn đèn Huyền Nguyệt trắng loá lơ lửng trên đỉnh đầu, ánh sáng vừa phải chiếu rọi cả căn phòng, Mục Thần ngồi cạnh bàn, đọc đơn thuốc mà Kính Minh mang đến, nhếch khoé môi lắc đầu. Đứa bé này, còn chưa biết chạy đã muốn bay cao rồi, tự viết ra bao nhiêu là đơn thuốc, cái nào cũng có vấn đề, may mà chưa luyện ra ăn thử luôn.



"Ngươi lại đây, đứng ở đó." Mục Thần chỉ một bên bàn, gọi Kính Minh đã được Cố Vân Quyết biến về như cũ đến, định giảng giải một hồi.



Kính Minh mặt đầy vẻ do dự xích lại gần, vươn dài cổ nhìn mặt bàn, hắn không dám áp sát Mục Thần quá, chỉ sợ lại bị Cố Vân Quyết biến thành cún con.



Chịu oan ức bởi Cố Vân Quyết hồi bé, phải gọi Cố Vân Quyết thiếu niên là đại sư huynh, giờ lại bị Cố Vân Quyết đã trưởng thành ức hiếp, hơn nữa còn nảy sinh ra cảm giác không thể nào vùng dậy nổi. Bởi tu vi của đối phương tăng quá nhanh, hắn đánh – không – lại!



Mục Thần giơ tay tóm lấy áo của Kính Minh, kéo hắn sang bên cạnh mình. Hắn cũng bất lực đối với lòng dạ đen tối thỉnh thoảng lại bộc phát của Cố Vân Quyết. Kiếp trước y đã thích trêu chọc Kính Minh, luôn nở nụ cười ấm áp dịu dàng trêu Kính Minh đến muốn nổ tung, có điều khi Kính Minh gặp nạn, cũng là nhờ có Cố Vân Quyết cứu hắn.




Bây giờ được sống lại, tuổi tác cả hai kiếp của Cố Vân Quyết cộng lại cũng không nhỏ, vậy mà vẫn cứ thích bắt nạt Kính Minh. Chẳng lẽ là bởi luôn ở bên trưởng bối nên vĩnh viễn không trưởng thành được? Mục Thần im lặng thở dài, có lẽ hắn thật sự không biết cách dạy đồ đệ.



Hắn đẩy sổ về phía Kính Minh, nghiêm mặt nói: "Chỉ giảng cho ngươi một lần thôi, nghe cho kĩ vào."



"Nguyên liệu chính của Hồi Xuân Tán là cỏ Ngưng Huyết và hoa Sinh Cốt, thêm cỏ Hương Trúc, quả Thanh Liên, rễ Phật Diệm vào, chỗ này, quả Hồi Linh Xích là linh quả dùng để luyện Bổ Linh Đan, thêm nó vào đây, không chỉ không đủ hiệu quả bổ khí, mà còn ảnh hưởng đến chất lượng của Hồi Xuân Tán, cho nên không thể dùng như vậy, hiểu chưa?"



Kính Minh căng thẳng gật đầu, hiểu rồi. Thảo nào Hồi Xuân Tán của sư tôn chỉ cần bôi một chút là có hiệu quả ngay, còn hắn luyện cho Kính Đình thì lại phải dùng cả một bát mới chỉ ngưng chảy máu.



Mục Thần lắc đầu, cảm thấy cách dạy đồ đệ này hơi vất vả.



"Bản chất của Hoan Linh Đan là khiến người ta bị ảo giác, nguyên liệu chính là cỏ Mộng Diệp, hoa Hoan Tâm, Thiên Hoan Già Lan, niên đại ít nhất phải hơn ngàn năm. Nếu ngươi muốn dùng nó để phòng thân, có thể cho thêm cỏ Cực Sát Linh Chúc, có thể khiến đối phương ngủ đến chết ngay trong ác mộng." Giọng nói trang nhã điềm đạm giảng giải, lời nói lại khiến Kính Minh kinh hãi đến độ trợn lòi cả mắt, có thể giết được người cơ đó!



"Thôi." Mục Thần lắc đầu, thằng nhóc ngốc nghếch này không có thiên phú về mặt đó, trước kia khi hắn dạy Cố Vân Quyết, đối phương học một biết mười, còn có thể nghiên cứu cùng hắn làm thế nào để khiến cho kẻ địch chết không kịp trở tay.



Quả nhiên là do vấn đề thiên phú sao?



Mới nói vài câu Mục Thần đã mất kiên nhẫn, quăng quyển sổ nhỏ trả cho Kính Minh, mất bình tĩnh mà nói: "Tự đọc đi, chỗ nào không hiểu thì hỏi ta, trước khi đi phải học hết cho này, không lại hại người hại mình."



"Dạ." Kính Minh ôm sổ vào lòng, ngoan ngoãn chạy ra một góc, ngồi xổm đọc.



Mục Thần cau mày, "Về phòng ngươi mà đọc."



Kính Minh vội vàng đứng dậy, nhảy chân sáo ra ngoài.



Mục Thần bất lực lắc đầu, thì thào: "Tên ngốc này."



Cảm thấy vừa rồi mình nói hơi nhiều, hắn bưng tách trà trên bàn lên, phát hiện trà đã nguội lạnh rồi. Mục Thần đặt chén xuống đứng dậy, gọi Cố Vân Quyết, vài giây sau vẫn chẳng có động tĩnh gì. Hắn lo lắng đi ra ngoài, phát hiện Cố Vân Quyết vốn phải quỳ ở góc tường không biết đã đi đâu mất rồi.



Không phải là thật sự đi bắt cóc con nhà người ta rồi đấy chứ?



Nghĩ đến đây, Mục Thần đột nhiên thầm giật nảy, tên đồ đệ ngốc này, nếu y thật sự dám làm thế, về đây hắn sẽ chặt chân y.



Đúng lúc này, bỗng một tiếng cạch vang từ trong phòng ra, Mục Thần ngoái đầu nhìn, nhất thời ngẩn người.



Một đứa bé bốn năm tuổi, đang đặt chén trà trên bàn xuống, có lẽ bởi không đủ cao nên phải kiễng chân lên mới làm được. Dáng người bé nhỏ, chân ngắn tay ngắn, làn da trắng ngần tựa ngọc dương chỉ thượng hạng, cặp mắt hoa đào tuyệt đẹp hơi xếch, đuôi mắt có một nốt ruồi son đỏ thắm, giống như nốt chu sa điểm trên ngọc dương chỉ, khi đối phương nhếch khoé môi mỉm cười, càng toát lên vẻ nghịch ngợm ngang bướng.



Mục Thần ngơ ngẩn nhìn đứa bé, sau đó đầu hắn như nổ tung, cơ thể đang căng cứng không kìm được lảo đảo, tức đến nỗi vành mắt đỏ rực.



Tên đồ đệ ngốc này! Dám đẻ con riêng với người khác!