Mỗi Ngày Đều Phải Phòng Ngừa Đồ Đệ Hắc Hóa

Mỗi Ngày Đều Phải Phòng Ngừa Đồ Đệ Hắc Hóa - Chương 94




Quỷ tu, nghĩa là thứ đến từ Quỷ giới được chắp vá từ Tam giới, tái sinh trở lại Tam giới, hơn nữa phải vượt qua cả Lục đạo, cho nên sau khi bị thiên đạo phát hiện ra sẽ phải hứng chịu thần phạt, hay còn gọi là độ kiếp.



Chỉ có vượt qua lần độ kiếp này, thiên đạo không có cách nào huỷ diệt được, thì mới có thể sống lại trên thế gian, trước kia Ma hậu vẫn luôn ẩn nấp trong chiếc nhẫn, bây giờ rốt cuộc hiện thân, sau khi bị thiên đạo cảm nhận được, lôi kiếp liền ùn ùn kéo đến.



Trên đỉnh đầu mây mù sấm sét đang tụ lại, chẳng qua bao lâu đã che kín cả bầu trời, tia sét ánh tím giữa tầng mây tựa như một con rồng nuốt cả trời mây gầm rú, liếc nhìn qua cũng thấy nguy hiểm bất thường. Giúp người chặn lại sẽ khiến cho lôi kiếp nhân lên gấp bội, cho nên phải tự dựa vào sức mình. Ma tôn đã đến thời kì độ kiếp, bởi biết rõ cơ thể mình không thể độ kiếp được, vậy nên mới luôn tìm kiếm một cơ thể mới, hiện tại rốt cuộc đã thu hút phải dị tượng của thiên địa, lão cũng hoàn toàn hoảng loạn, dưới lôi kiếp, chẳng ai có thể trốn tránh được, chỉ cần bất cẩn một chút thôi sẽ bị lôi kiếp đánh nát cả hồn phách. Nhưng lão bây giờ, đã chẳng khác nào người thường, bởi vậy nhất định sẽ chết.



"Con đàn bà ác độc này!" Ma tôn dừng lại, sấm sét gần như bám dính lấy lão, lão đã không thể chạy được nữa rồi.



Nghe được câu nói này, Ma hậu mỉa mai liếc nhìn Ma tôn, chẳng buồn phản bác lấy một câu.



Một tia sét giáng xuống, Ma tôn muốn tế pháp trận để chặn lại, lại bị Ma hậu cản đường, lão nhìn sấm sét hướng tới đỉnh đầu mình, muốn né cũng không né được!



Cố Vân Cẩm trốn ở nơi xa nhắm mắt lại, siết chặt nắm tay. Họ có vô số cách báo thù, thế nhưng mẹ gã nhất quyết chọn cách oanh liệt nhất, chết cùng cha gã, thần hồn bị huỷ diệt, không cách nào sống lại nữa!



Đợi đến khi ngọn núi trước mắt hoá thành bình địa, không còn cảm thấy hơi thở của hai người, Cố Vân Cẩm lấy một viên đá truyền tin ra, trầm giọng nói: "Giết sạch Ma cung!"



Người núi Dung Cổ hiển nhiên cũng nhìn thấy cơn mây mù này, Mục Thần và Cố Vân Quyết đã thay quần áo, hai bóng người màu đỏ cùng đứng trong không trung, trông về nơi độ kiếp.



Mục Thần nghi hoặc hỏi: "Gần đây có tu sĩ nào đến kì độ kiếp sao?"



Cố Vân Quyết hờ hững cười, "Chắc là có chăng, người ta náu trên non cao không hỏi thế sự, chắc cũng qua được."



"Vậy sao ánh mắt của ngươi lại như vậy?" Mục Thần không tin lời của đối phương, kéo lại quần áo trên người, ý định doạ dẫm cực rõ ràng, không nói ra thì đừng hòng kết hôn nữa.



"Cái này..." Cố Vân Quyết bất lực sáp lại, thì thầm: "Con chỉ là ngộ ra một điều, quy luật vẫn chỉ là quy luật, dù có sinh ra trí tuệ rồi, thì vẫn là quy luật mà thôi."



Mục Thần nghiền ngẫm một lát, vẫn lơ mơ chẳng hiểu gì.



Cố Vân Quyết lại không chịu để hắn nghĩ nhiều, dựa lại gần ôm lấy eo hắn, kéo người vào trong lòng, dùng ống tay áo che mặt Mục Thần, ngang ngược nói: "Không được cho người khác nhìn thấy!"



Mục Thần cạn lời nhăn mày, cái đồ ấu trĩ này!



Núi Dung Cổ trong mắt các thế lực khác vẫn luôn là một sự tồn tại đầy thần bí, vững vàng trụ ở phía nam Ma giới, của cải thừa mứa, các thế lực từ trước vẫn luôn muốn qua lại thân thiết nhưng lại chẳng có cơ hội giờ rốt cuộc cũng gặp may, vừa hay tin Cố Vân Quyết kết hôn, từ khắp nơi ùa tới chúc tụng, đã đến núi Dung Cổ từ sớm.



Mục Thần đã nói phải giữ mọi thứ đơn giản, Cố Vân Quyết bèn không cho mấy người đó tới quấy rầy Mục Thần, hiện tại hôn lễ sắp diễn ra, Bạch Y liền xin chỉ thị từ trước, chỉ để bạn bè thân thiết ở lại, người khác chỉ có thể đợi ở bên ngoài.



Mục đích của đám khách khứa này không phải là muốn xem tướng mạo của Cố Vân Quyết, hay người kết thành đạo lữ với y là ai, đương nhiên chẳng có ý kiến gì.



Người ngồi lại chỉ là thuộc hạ núi Dung Cổ, đa số Mục Thần đều đã gặp mặt, trước đây họ cũng đã từng kết bái, chỉ có điều chưa quỳ lạy thiên địa, lần này chỉ là bổ sung phần còn thiếu, hắn cũng không có cảm nhận gì sâu sắc. Nói thẳng ra là chả có cảm giác gì.



Vừa đi được vài bước, ống tay áo đã bị kéo lại, Mục Thần ngoảnh đầu liền thấy người bên cạnh y hệt như cô vợ nhỏ, đáng yêu chết đi được, khiến cho lòng hắn ấm sực, thoải mái kinh khủng. Hắn trở tay nắm lấy tay Cố Vân Quyết, chớp mắt mơ hồ hỏi: "Người sao vậy?"



Cố Vân Quyết lắc lắc tay hắn, cười híp mắt nói: "Con hơi căng thẳng."



Mục Thần ngoái đầu nhìn đồ đệ còn cao hơn cả mình, nhếch cằm ngang ngược nói: "Có sư tôn ở đây, còn sợ cái gì?" Nhất thời, cảm giác tự hào dâng lên, đúng vậy, chỉ qua vài ngày tất cả mọi người đều sẽ biết đồ đệ nhỏ là của hắn, hắn nuôi lớn giờ rốt cuộc cũng thuộc về hắn, không ai cướp nổi.



Ý cười đong đầy trong đáy mắt Cố Vân Quyết đến độ muốn trào ra ngoài, y ngoan ngoãn phụ hoạ: "Sư tôn là giỏi nhất."




"Đương nhiên!" Mục Thần hừ hừ, kéo Cố Vân Quyết bước qua thảm trải đỏ rực tới đại điện, ánh mắt sắc bén đảo quanh đầy khí thế. Tên đồ đệ ngốc này cũng có lúc sợ hãi, lúc này vẫn phải dựa vào sư tôn là hắn đây. Không phải chỉ là cử hành hôn lễ sao, có gì mà phải sợ?



Trần Mặc đứng cách đó không xa đỡ trán, nảy sinh xúc động muốn xông lên đá Mục Thần hai phát, tên đần này, sao lại như cưới vợ về thế hả, đây là Ma giới, nhìn thế nào cũng thấy ngươi mới là người được cưới về nhà, ngươi ngoan ngoãn thế làm gì? Sợ người khác biết được ngươi bằng lòng gả đi sao?



Những người xung quanh cũng rất ngạc nhiên, lẽ nào phu nhân lại ở rể? Chứ không phải là cưới vợ về?



Vừa nghĩ đến đây, ánh mắt nhìn hai người của những người khác liền trở nên quái dị. Đúng lúc này, một luồng ánh mắt sắc nhọn liếc quanh một vòng, ẩn chứa sát khí, mọi người nhất thời cảm thấy như bị dao lia qua một lượt, còn nguy hiểm hơn ánh mắt của Mục Thần nhiều.



Lại nhìn ánh mắt sắc bén của Cố Vân Quyết, những người dám nghĩ vậy đều cúi thấp đầu, không dám nghĩ tiếp.



Mọi người thầm nghĩ, có lẽ cái này chính là thứ gọi là "sở thích", thì ra người Tiên giới lại thích như vậy, chẳng hề giống tính cách thẳng thắn của người Ma giới chút nào. Cũng đúng, nghe nói người Tiên giới rất trọng thể diện.



Hôn lễ nhanh chóng kết thúc.



Mục Thần nắm tay Cố Vân Quyết, hơi ngẩn ngơ, thì ra một mình kết bái và hôn lễ trước mặt toàn thể mọi người lại có cảm nhận hoàn toàn khác nhau.



Mục Thần không phải người ưa đông đúc náo nhiệt, bây giờ nhìn người khác mỉm cười chúc phúc cho mình, cùng với lời chúc đầy vui vẻ, trong lòng hắn đột nhiên sinh ra cảm giác như trong mộng. Gọi là gì nhỉ? Hư vô mờ mịt, chỉ có người là chân thật.



Họ không cần ông trời làm chứng, chỉ cần lời chúc phúc của những người đang sống sờ sờ trước mặt mới có thể khiến hắn cảm thấy chân thực. Từ nay trở đi, người bên cạnh đã thuộc về hắn, chỉ thuộc về một mình hắn, sống chết có nhau. Tiên hay Ma, đều không thể tách rời bọn họ, tất cả mọi người ở đây đều đã chứng kiến khoảnh khắc này.



"Thanh Hàng..." Tiếng gọi thâm tình bên tai khiến cho Mục Thần hoàn hồn lại, giờ hắn mới phát hiện ra lòng bàn tay của mình đã ướt đầy mồ hôi. Mục Thần chẳng hề muốn nghĩ tại sao, nhướn mày liếc nhìn Cố Vân Quyết, uốn nắn: "Gọi sư tôn!"



Đừng tưởng rằng có được thân phận đạo lữ rồi là có thể trèo lên đầu hắn mà ngồi, sư tôn vĩnh viễn là sư tôn, mà đồ đệ thì mãi mãi là đồ đệ thôi. Làm thầy trò, lời sư tôn nói phải khắc ghi trong lòng, dù trăm nghìn năm sau cũng không được thay đổi.




"Thanh Hàng." Cố Vân Quyết lại gọi thêm câu nữa, nhìn đuôi mắt ấm áp của Mục Thần, y ôm lấy hai má mà hôn lên mắt hắn, ngữ điệu chầm chậm từ từ càng thêm thâm tình, dường như mỗi một câu đều muốn khắc trong lòng Mục Thần, "Từ nay về sau, ta sẽ mãi mãi như hôm nay, yêu ngươi, tôn trọng ngươi, vĩnh viễn nghe lời ngươi, không bao giờ giấu ngươi làm việc xấu, lời ngươi nói luôn là đúng."



Mục Thần mở to mắt, sắc mặt lập tức đỏ bừng, tên nghiệt đồ này, dám nói lời này trước mặt bao nhiêu người cũng không biết ngượng, trước đây hắn tuyệt đối không dạy y nói mấy lời mất thể diện này!



"Ngươi..." Mục Thần đờ ra, nhìn ánh mắt nghiêm túc của Cố Vân Quyết, lời nói nghiêm khắc đã ra tới miệng lại ngược trở về, trong đầu đã hoàn toàn không biết phải phản ứng ra sao nữa, cuối cùng dưới ánh mắt mong đợi của Cố Vân Quyết, hắn nói: "... Gọi sư tôn!"



Ba chữ này liền phá tan bầu không khí ám muội, Cố Vân Quyết bật cười, y biết không nên ôm hi vọng rằng Mục Thần sẽ bị cảm động, tiểu sư tôn của y từ trước tới nay luôn là cao thủ lãnh cảm.



Sau khi Mục Thần nói dứt câu cũng cảm thấy mình hơi làm người ta cụt hứng, cảm thấy mình cần phải sửa chữa lại, an ủi tâm hồn bị tổn thương của đồ đệ nhỏ. Giơ tay xoa đầu Cố Vân Quyết, Mục Thần thản nhiên bổ sung một câu: "Sau này phải xem ngươi thể hiện ra sao đã."



Mắt Cố Vân Quyết sáng lên, lập tức ôm chầm lấy eo Mục Thần, siết chặt người mà hôn, Mục Thần còn chưa kịp hoàn hồn lại, họ đã rời khỏi chỗ cũ.



Kính Đình vốn đứng ở tít ngoài, định bước lên nói vài câu, vừa mới nhấc chân lên thì phát hiện người ta đã đi mất rồi, y nhíu mày dừng bước, rốt cuộc chẳng nói gì quay người rời khỏi đại điện.



Trần Mặc nhìn cảnh này mà lắc đầu, cái thứ gọi là duyên phận, có lúc đúng là không tin cậy nổi, chỉ có thể xem người ta có nỗ lực hay không. Thích một người thì phải nói cho đối phương biết, chỉ im lặng đứng đằng sau họ không nói lời nào thì chỉ có thể nhìn đối phương và mình mỗi người một ngả mà thôi. Muốn yêu đương thì phải nghiêm túc đầu tư, chỉ cần lỡ dở một lần là sẽ thành vĩnh viễn.



Bạch Y nhìn Trần Mặc đứng một chỗ lắc đầu thở dài, đang định bước tới hỏi đối phương định khi nào mới trả nợ, nếu không trả nổi thì có thể gia hạn thêm vài ngày, trả trước lãi là được, lúc này Lam Mạc Ly đứng đầu phụ trách tình báo đáp xuống bên cạnh gã, yêu kiều cười nói: "Dưới núi có tin tình báo mới, đại nhân có muốn nghe không?"



Đối phương mặc một bộ váy màu vàng tơ, đầy vẻ kiều diễm tươi đẹp, lúc đáp xuống đất cuốn theo một làn hương ngào ngạt, Bạch Y rùng cả mình, lập tức lùi lại một bước, nhắc nhở: "Đứng ngay ngắn mà nói chuyện!"



Lam Mạc Ly vầy khăn tay, nũng nịu nói: "Cố Vân Cẩm cho người giết sạch Ma cung, những người theo Ma tôn lúc trước đều chết hết, chẳng bao lâu nữa Ma giới sẽ bị chia làm đôi, chúng ta đơn độc một chỗ, sớm muộn cũng có ngày bị đối phương ăn tươi nuốt sống. Hay là báo lại cho cung chủ, hỏi xem chúng ta có nên nhúng tay vào không?"




Vấn đề nghiêm túc là vậy, được thốt ra từ miệng Lam Mạc Ly lại chẳng hài hoà tẹo nào.



Bạch Y xua xua tay, ghét bỏ nói: "Ngươi muốn hỏi thì tự đi mà hỏi, ta sẽ phái người nhặt xác cho ngươi."



Lam Mạc Ly đờ người ra, không cố ý làm Bạch Y buồn nôn nữa, õng ẹo nhấc váy đi mất. Vớ vẩn, ai cũng biết các chủ đang mải hứng thú, giờ mà có mắt như mù đâm đầu vào, không chết cũng bị lột một lớp da, một "cô gái yếu đuối" như cậu ta chẳng thèm đi chết đâu.



Lúc bước ra ngoài vừa vặn đi ngang qua Trần Mặc, Lam Mạc Ly dừng bước chân, sau đó nhanh lẹ nâng cằm Trần Mặc lên, cặp mắt hút hồn người chớp chớp, mờ ám nói: "Tiểu ca ca, có muốn uống cùng tiểu muội một chén không?"



Trần Mặc giần giật khoé môi, từ chối thẳng: "Không thèm!"



"Ài~ Lại lạnh lùng đến vậy..."



"Cút!" Bạch Y một phát đập Lam Mạc Ly văng ra, nói với Trần Mặc: "Lần sau cậu ta còn bày trò, ngươi cứ thẳng tay mà đánh, không cần khách khí."



Trần Mặc nhếch khoé môi, tốt tính nói: "Cậu ta chỉ đùa thôi, ngươi không cần phải nghiêm túc như vậy."



Bạch Y gật đầu, "Cũng đúng, có điều món nợ của ngươi đến bao giờ mới trả? Nếu còn không trả nổi là phải kí giấy bán thân đó."



Trần Mặc: "..."



Làm một tiểu tộc trưởng chỉ mong cả ngày thảnh thơi rảnh rỗi, đối đầu với lão nhị Ma giới tinh thông tính toán, giỏi nhất là lừa tiền người, Trần Mặc còn chẳng hay mình nợ nhiều tiền thế này từ lúc nào. Lãi mẹ đẻ lãi con đã không rõ là bao nhiêu rồi, dù cho có tính rạch ròi ra được, thì hắn cũng không biết phải trả bằng cách nào.



Mục Thần bị Cố Vân Quyết bế về Viêm Dương Cung, căn bản chẳng có cơ hội phản kháng, hắn bị ấn ngồi xuống bàn, trong tay bị nhét một chiếc chén ngọc, hương rượu thoang thoảng làm cho Mục Thần choáng váng, bất giác nhìn Cố Vân Quyết.



"Rượu giao bôi." Cố Vân Quyết cười, ngón tay nhúng vào rượu gõ trên chóp mũi Mục Thần, nhìn hắn ngẩn người ra, không kìm được chọc chọc.



Dái tai Mục Thần ửng đỏ, ánh mắt lướt qua cặp đồng tử đã mang đầy ý muốn xâm lược của Cố Vân Quyết, hắn vô thức nhìn tứ phía.



Cả toà Viêm Dương Cung đã được trang trí lại, ngước mắt trông ra toàn là một màu đỏ tươi vui, sau lớp, màn giường đỏ rực dưới ánh đèn Huyền Nguyệt lộ ra mờ ám lạ thường. Mục Thần cảm thấy mắt mình như bị màn lửa nóng bỏng ấy thiêu đốt, vội vàng thu tầm mắt, lại đối diện với cặp đồng tử đầy tha thiết của Cố Vân Quyết.



Ngón tay cầm chén rượu run lên, hắn cảm thấy sức mạnh tên nghiệt đồ này tích luỹ mấy ngày nay đã bị dùng hết sau khi y uống cạn chén rượu, chợt nảy sinh cảm giác quẫn bách khi không thể nắm bắt được đối phương.



Cố Vân Quyết thấy hắn cứ lưỡng lự mãi, bất mãn kéo lấy tay Mục Thần, một hơi uống hết chén rượu, Mục Thần trợn mắt, còn chưa kịp nghi hoặc thì cằm đã bị Cố Vân Quyết giữ chặt từ đằng sau. Cơ thể hắn bất giác ngả ra, cần cổ cũng uốn thành một đường cong tuyệt đẹp, Mục Thần còn chưa hoàn hồn, bờ môi còn vương mùi rượu đã bị đè lên, rượu chảy vào trong miệng, men theo yết hầu mà chảy xuống cổ họng, khiến hắn cảm thấy toàn thân như bị thiêu cháy.



"Sư tôn chậm quá, thế này sẽ nhanh hơn." Cố Vân Quyết ngẩng đầu, nhìn theo một giọt rượu chảy dọc cằm Mục Thần, vượt qua cần cổ trắng như sứ rơi xuống xương quai xanh, dưới lớp áo đỏ, thân thể trắng ngần đã ửng màu hồng phấn nhàn nhạt, y nheo mắt lại, không thể kìm nén dục vọng của bản thân nữa, một tay giữ lấy gáy Mục Thần mà hôn mạnh.



Tư thế này làm Mục Thần chỉ có thể túm lấy bả vai Cố Vân Quyết, theo nụ hôn của đối phương càng ngày càng mạnh hơn, khớp xương cũng bắt đầu trắng bệch. Cơ thể không khống chế được mà nóng hẳn lên, dung mạo lãnh đạm dần nhuộm màu sắc dục, được bộ hỉ phục đỏ thắm này tôn lên, càng thêm phần hút hồn người khác.



Tay Cố Vân Quyết đã sờ tới thắt lưng Mục Thần, cái này do y đích thân cài, đương nhiên biết làm thế nào để cởi ra nhanh nhất, kéo nhẹ một cái, vạt áo lập tức mở rộng, lộ ra lớp áo lót màu trắng bên trong, cùng với cơ thể tuyệt đẹp đã bắt đầu động tình. Cố Vân Quyết mỉm cười, khẽ dụi chóp mũi Mục Thần, bế người lên đặt xuống giường.



Màn giường đỏ rực bao phủ xung quanh, khiến cho không gian bị thu hẹp lại, cũng làm cho tầm mắt của Mục Thần không thể không đặt trên người trước mặt. Dục vọng chiếm hữu trần trụi trong mắt Cố Vân Quyết không những không làm hắn thấy chán ghét, mà còn khiến hắn khẽ vui sướng.



Người này, lúc nhìn người khác trên mặt luôn mỉm cười, nhưng sâu trong đáy mắt lại chẳng dao động chút nào, chỉ có khi nhìn mình mới như thế này. Nhận thức này khiến hắn mím chặt môi, hai tay nâng khuôn mặt tuấn tú của Cố Vân Quyết, tựa như chuồn chuồn lướt nước mà chạm nhẹ vào môi đối phương.



Chỉ một động tác đơn giản, lại giống như một sự cổ vũ, làm cho hơi thở của Cố Vân Quyết trở nên nóng hầm hập, y lại cúi đầu hôn hắn, hôn món kho báu mà bản thân kiếp này khó khăn lắm mới giành được, dịu dàng đến độ bản thân y cũng thấy khó mà tin nổi.