Mỗi Ngày Ma Tôn Bệnh Kiều Đều Tìm Đường Chết Kiếm Đường Sống

Chương 21: Thần tiên đánh nhau tha cho ta đi




Dung nham nóng rực dưới chân sủi bọt văng tung tóe bốc mùi khó ngửi và nhiệt độ đáng sợ.

Mồ hôi nóng rịn trên trán Lận Khinh Chu, hỗn hợp máu đen và tro bụi chảy vào mắt phải của y cay xè, mà hai tay y đã bị trói nên ngay cả động tác đơn giản như lau trán cũng không làm được, cực hình này chẳng khác gì ở địa ngục cả.

Khi vừa mở mắt tỉnh dậy, trong lòng Lận Khinh Chu tràn đầy hoang mang.

Y không hiểu tại sao Mục Trọng Sơn một lòng muốn chết lại đột nhiên hại y rơi vào cảnh ngộ này.

Khi nỗi tuyệt vọng dần chiếm cứ trái tim, Lận Khinh Chu chợt nghĩ thông suốt.

Có lẽ Mục Trọng Sơn vẫn luôn lừa gạt mình.

Từ đầu hắn đã rắp tâm để mình chết thay.

Mục Trọng Sơn biết sẽ không ai chịu lấy mạng đổi mạng nên nghĩ ra trăm phương ngàn kế, đầu tiên là ở trước mặt mình giả vờ như chẳng còn gì lưu luyến trên đời để mình thương cảm buông lỏng cảnh giác, cuối cùng tìm cơ hội trao đổi thân thể hai người.

Mình thay hắn rơi xuống Diệt Hồn Cốc, hài cốt nát tan. Còn hắn chạy thoát rồi thay hình đổi dạng.

Nghĩ vậy Lận Khinh Chu càng thêm tuyệt vọng đau khổ, mồ hôi hòa lẫn máu và tro bụi làm mắt y đau buốt, sau khi nước mắt chảy ra mới đỡ hơn đôi chút.

Khi mặt trời đỏ rực phía Tây bị ngọn núi cao ngất xẻ làm đôi, Lận Khinh Chu nghe thấy tiếng đao kiếm bay vút tới gần.

Y vừa ngẩng đầu lên thì thấy một người ngự kiếm lơ lửng trong không trung trước mắt mình.

Khuôn mặt người kia cương nghị không giận tự uy, thân mặc võ bào thêu hình ngọn lửa. Chính là tông chủ Tương Ngự Tông, Nhiếp Diễm.

Cùng đi với hắn còn có mười hai đệ tử nội môn Tương Ngự Tông và những người tu tiên thuộc môn phái khác.

Ngoại trừ Nhiếp Diễm thì bọn họ đều dừng ngoài thung lũng rồi đứng xa nhìn lại.

Nhiếp Diễm từ trên cao nhìn xuống Lận Khinh Chu với vẻ ngạo nghễ khinh thường, hắn nghiêm nghị nói: "Đạo trời sáng tỏ, cuối cùng đã chờ được hôm nay để an ủi hàng trăm ngàn vong linh, trước khi hắn xuất quan có thể để ngươi tan xác thật không uổng công ta nhọc lòng mấy năm qua, ma đầu, ngươi còn gì muốn nói không?"

"Có!" Lận Khinh Chu nghiến răng nghiến lợi, "Nhiều nữa là khác."

"Ồ?" Nhiếp Diễm gật đầu, "Được, ta cũng muốn nghe xem trước khi chết ngươi còn gì để nói."

Lận Khinh Chu hít sâu một hơi, hai tay nắm chặt, mắt trợn to như sắp nứt, gồng mình khàn giọng quát: "Mục Trọng Sơn!! Ngươi là tên khốn!!! Tiên sư ông nội ngươi!!! Đồ chó!!!"

Nhiếp Diễm: "......"

Giọng y quá to mà thung lũng lại trống trải nên tiếng gào làm xích sắt trên các cột đá rung lên leng keng.

Mọi người đều giật nảy mình.

Ma đầu kia nổi điên rồi sao!

Thế mà tự chửi mình!

Ghê thật ghê thật!

Trong mắt Nhiếp Diễm lóe lên vẻ hoang mang kinh ngạc, hắn lập tức hiểu ra điều gì nên sau đó ánh mắt lại biến thành tức giận và phẫn nộ, ngữ khí của hắn lạnh như tuyết tháng chạp: "Ngươi không phải ma đầu kia? Vậy ngươi là ai?"

Lận Khinh Chu nãy giờ chỉ lo mắng Mục Trọng Sơn nên quên mất mình có thể giải thích, Nhiếp Diễm vừa nói ra câu này thì y giống như người sắp chết đuối vớ được tấm ván gỗ cứu mạng, sau khi mừng như điên thì hấp tấp nói: "Đúng đúng đúng, ta không phải hắn, ta là tạp dịch trước kia trông chừng hắn, ta và hắn trao đổi thân thể rồi."

Ánh mắt Nhiếp Diễm sa sầm, tay phải bấm quyết, một ngọn lửa đỏ rực tụ lại trên lòng bàn tay, hắn vươn tay tới trước bóp má Lận Khinh Chu bắt y há miệng, sau đó ngọn lửa trên tay phải xoay tròn luồn vào miệng y.

Tựa như bị một cây đuốc đâm vào cuống họng, Lận Khinh Chu khó chịu trào nước mắt, nghẹn ngào ú ớ.

Nhiếp Diễm không có ý định tra tấn Lận Khinh Chu, khi phát giác trong cơ thể y quả thực không có linh khí thì lập tức thu hồi ngọn lửa.

Lận Khinh Chu khó chịu cúi đầu nôn khan, ngoài mặt tuy chật vật nhưng trong lòng vô cùng mừng rỡ.

Có phải y được sống sót rồi không?

Nhưng ngay sau đó Lận Khinh Chu phát hiện mình đã quá ngây thơ.

Nhiếp Diễm không biết Mục Trọng Sơn đào tẩu lúc nào nên tức sùi bọt mép, nổi trận lôi đình, hắn vung roi dài bốc lửa hừng hực quất vào cột đá bên cạnh làm nó nứt toác lung lay sắp đổ.

Tiếng roi đinh tai nhức óc vang vọng giữa thung lũng thật lâu khiến mọi người đều hồn bay phách tán.

Lận Khinh Chu chưa kịp lấy lại tinh thần từ tiếng roi đáng sợ thì đã bị Nhiếp Diễm nắm tóc giật ngược ra sau, y bị ép ngửa đầu lên đối mặt với hắn.

Tuy ngữ điệu Nhiếp Diễm không cao nhưng trong giọng nói tràn ngập lửa giận: "Trao đổi thân thể nhất định phải kề sát miệng mới có thể nối liền hồn phách, một tạp dịch tép riu như ngươi sao lại muốn tiếp cận ma đầu kia để hắn có cơ hội lợi dụng chứ?"

"Ta...... Ta......" Lận Khinh Chu không trả lời được vì vốn dĩ y có ý đồ khác.

"Hừ." Nhiếp Diễm thả tóc Lận Khinh Chu ra rồi tức giận nói, "Chẳng qua là cá mè một lứa thôi."

Hắn vừa dứt lời thì xích sắt trên cổ tay và thắt lưng Lận Khinh Chu cũng tuột ra, cả người y như chiếc lá khô rơi thẳng xuống đáy thung lũng đầy dung nham.

Gió thổi phần phật, khí nóng quấn quanh, ngoại trừ bản năng sợ hãi khi đối mặt với cái chết thì đầu óc Lận Khinh Chu hoàn toàn trống rỗng.

Ngay tại thời khắc tuyệt vọng này, khi dung nham nóng chảy gần trong gang tấc thì bên tai Lận Khinh Chu đột nhiên vang lên tiếng cười rất không đúng lúc, tiếng cười khẽ này như gió ấm mơn man trên dải lụa xanh, trong nháy mắt từ phía xa đến sát bên tai y.

Một khắc sau eo Lận Khinh Chu bị ai đó ôm lấy, cánh tay kia cực kỳ mạnh mẽ làm giảm tốc độ rơi xuống khiến y lơ lửng giữa không trung.

Lận Khinh Chu chưa kịp định thần thì người kia đã bay vút lên, chân đạp vào cột đá đen nhánh chung quanh để mượn lực, cuối cùng đứng trên cột đá cao nhất trong thung lũng.

Trời đất bao la, hoàng hôn đỏ thẫm, cột đá lạnh lẽo đan xen nhau trong thung lũng, áo trắng phất phơ in vào mắt mọi người.

Đỉnh cột đá chỉ rộng hai thước, để phòng ngừa Lận Khinh Chu ngã xuống người kia không buông tay ra mà vẫn ôm eo y.

Đây cũng xem như may mắn của Lận Khinh Chu vì mới trở về từ cõi chết cộng thêm trên đùi có thương tích nên y hoàn toàn đứng không vững.

"Mấy ngày không gặp nhớ thật đấy." Người cứu y mở miệng cười nói bằng giọng của Lận Khinh Chu.

Trước mắt chính là Mục Trọng Sơn trong hình hài Lận Khinh Chu.

Y nhìn hắn, hai mắt trợn tròn, lồng ngực phập phồng dữ dội, một câu cũng nói không nên lời.

Mục Trọng Sơn nhếch miệng cười, ngữ khí trêu tức: "Lúc nãy ngươi hùng hổ mắng ta là đồ chó khốn kiếp rất hợp ý ta."

Lận Khinh Chu hung hăng lau mặt, cảm thấy đau đầu.

Hại y rơi vào tình cảnh này chính là Mục Trọng Sơn.

Cứu y cũng là Mục Trọng Sơn.

Lúc nãy rơi xuống thung lũng y đã hận chết Mục Trọng Sơn.

Nhưng quyết tâm giúp Mục Trọng Sơn thoát khỏi địa lao Vô Vọng cũng là y.

Đủ mọi cảm xúc hỗn loạn rối rắm chiếm cứ lồng ngực Lận Khinh Chu.

Cuối cùng Lận Khinh Chu hít sâu một hơi rồi cười gượng, ôn tồn nói với Mục Trọng Sơn: "Lần sau trước khi làm chuyện kinh tâm động phách thế này báo trước với ta một tiếng được không, để ta còn chuẩn bị tâm lý nữa chứ."

"Không được." Mục Trọng Sơn mỉm cười.

"Cái gì? Tại sao chứ?" Lận Khinh Chu hỏi.

Mục Trọng Sơn: "Vì vẻ mặt đần thối của ngươi thú vị lắm."

Lận Khinh Chu: "......"

Lận Khinh Chu: "Mẹ nó chứ khi cáu lên càng......"

Lận Khinh Chu còn chưa nói hết thì roi lửa của Nhiếp Diễm đã gào thét quất về phía hai người, ngọn lửa cực nóng khiến không khí cũng vặn vẹo méo mó.

Mục Trọng Sơn lui ra sau, một tay ôm Lận Khinh Chu nhảy xuống cột đá tránh đi nhát roi kia rồi lập tức bay lên không, mấy bước nhảy đến một cột đá khác.

Sau khi đáp xuống, Mục Trọng Sơn cười nhạt hỏi Lận Khinh Chu: "Hử? Càng gì cơ?"

Lận Khinh Chu: "......"

Thần tiên các ngươi đánh nhau tha cho ta được không, ta chỉ là người phàm theo chủ nghĩa duy vật đang run lẩy bẩy thôi!!!

"Sao không nói nữa?" Mục Trọng Sơn truy hỏi, sau đó lại nói, "Thôi khoan nhắc tới chuyện này đã, trước tiên đoán xem chúng ta sắp làm gì nào."

Lận Khinh Chu: "Bỏ trốn! Chứ còn làm gì nữa!"

"Không đúng." Mục Trọng Sơn xích lại gần bên tai Lận Khinh Chu cười khẽ, "Ta...... muốn giết sạch Tương Ngự Tông để nơi đây máu chảy thành sông, xác chất như núi."