Mặc dù Mục Trọng Sơn nói sẽ không tìm chết nữa nhưng Lận Khinh Chu vẫn chưa yên tâm mà hỏi hắn: "Ngươi đi đâu vậy?"
Mục Trọng Sơn đáp: "Kinh mạch của ta chưa lành hẳn nên về phòng đả tọa tu luyện."
Lận Khinh Chu "ồ" một tiếng rồi đi theo sau Mục Trọng Sơn, thấy hắn vào phòng kế bên chứ không chạy loạn khắp nơi thì mới hơi yên tâm.
Sắc trời tối dần, Lận Khinh Chu chợt thấy bụng đói meo, thế là đi tới kho củi.
Bạch Niệm Phùng vẫn đang chế thuốc cao trước bếp lò, thấy Lận Khinh Chu đến thì mỉm cười hiền lành với y.
Lận Khinh Chu lấy mơ và đào ra khỏi hầm băng dưới đất rồi nhét quyển sách Mục Trọng Sơn đưa cho mình vào đai lưng vải thô, sau khi rảnh tay mới múc nước trong lu ra rửa sạch mơ đào, vừa ăn vừa đi đến bên cạnh Bạch Niệm Phùng hỏi thăm: "Bạch cô nương có cần giúp gì không?"
Bạch Niệm Phùng lắc đầu, nàng thấy Lận Khinh Chu nhét sách vào đai lưng thì mỉm cười cầm que củi cháy viết lên bếp lò: Ngươi chuẩn bị tu đạo à?
"Ừ." Lận Khinh Chu gật đầu.
Bạch Niệm Phùng viết: Có Vẫn Uyên đại nhân chỉ bảo nhất định ngươi sẽ như giao long gặp nước, gầm lên một tiếng khiến người khiếp sợ.
"Uầy." Lận Khinh Chu xua tay, "Gì mà giao long gặp nước chứ, lúc nãy Mục Trọng Sơn thăm dò xem trong cơ thể ta có linh căn hay không, khá lắm, nói ta một chút linh khí cũng không có, ta nói nhất định là ta không có duyên tu đạo nhưng hắn nói có cách, cũng chẳng biết là cách gì nữa."
Bạch Niệm Phùng vốn đang mỉm cười nghe Lận Khinh Chu nói chuyện, nhưng khi nghe đến "không có linh căn" và "có cách" thì ý cười trên khóe miệng nàng dần phai nhạt, thay vào đó là vẻ kinh ngạc và lo lắng.
Lận Khinh Chu nhạy bén phát hiện ra nét mặt nàng thay đổi nên hỏi ngay: "Hả? Sao vậy?"
Bạch Niệm Phùng vội vàng dời mắt đi rồi lắc đầu không viết thêm gì nữa.
Lận Khinh Chu vừa cắn đào vừa quan sát sắc mặt nàng, y cũng không nói gì mà quay người đi làm việc vặt.
Chờ y bổ xong củi trong sân, nấu nước nóng tắm rửa rồi ra suối xách nước đổ đầy lu thì mới lờ mờ đoán được gì đó.
Lận Khinh Chu lại đi tìm Bạch Niệm Phùng hỏi: "Bạch cô nương, ngươi có biết cách Mục Trọng Sơn nói là gì không?"
Nghe thấy câu này Bạch Niệm Phùng có vẻ khẩn trương, nàng cúi đầu xoắn hai tay vào nhau, không gật mà cũng chẳng lắc. Ngôn Tình Ngược
Phản ứng của nàng khiến Lận Khinh Chu càng thêm khẳng định suy đoán trong lòng mình, y hỏi: "Cách này sẽ gây ra hậu quả cực kỳ nghiêm trọng đúng không?"
Lận Khinh Chu từng bước ép sát truy hỏi, Bạch Niệm Phùng đành dẫn y vào phòng y thường ngủ rồi mở tủ sách bày đầy cổ tịch kia, từ bên trong lấy ra một quyển tên là "Ngũ Hành".
Nàng lật ra một tờ đặt trước mặt Lận Khinh Chu.
Trên sách vẽ một cơ thể người, ngũ tạng bị khoanh tròn, bên cạnh có một hàng chữ nhỏ li ti.
Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ, phổi gan thận tim lách.
Lận Khinh Chu thắc mắc: "Bạch cô nương, đây là gì vậy?"
Bạch Niệm Phùng ra hiệu cho y ngồi xuống cạnh bàn rồi chấm ngón tay vào nước viết lên bàn: Người tu đạo sau khi đột phá bậc Kim Đan thì trong ngũ tạng tương ứng với Ngũ Hành sẽ hình thành kim đan, người có duyên tu Kim Linh thì kim đan nằm trong phổi, người có duyên tu Mộc Linh thì kim đan nằm trong gan, cứ như vậy đó. Nếu ta đoán không sai thì Vẫn Uyên đại nhân muốn dời đan cho ngươi.
"Dời đan?" Lận Khinh Chu gãi đầu, "Chuyện này có ảnh hưởng gì đến Mục Trọng Sơn không?"
Bạch Niệm Phùng không trả lời ngay mà buồn bã nhìn Lận Khinh Chu, một lát sau mới chậm rãi viết lên bàn: Trong sách nói sau khi dời đan ngũ tạng sẽ chết.
"Cái gì?!" Lận Khinh Chu thảng thốt, "Vậy chẳng phải hắn sẽ chết sao, không không không, không được, ta tuyệt đối sẽ không để Mục Trọng Sơn dời đan cho ta đâu."
Sau khi Bạch Niệm Phùng nói cho Lận Khinh Chu biết chuyện này, vẻ mặt cũng không giãn ra mà trái lại càng thêm ưu tư sầu bi, chẳng hiểu sao trong mắt lộ ra vẻ áy náy, nàng kéo nhẹ tay áo Lận Khinh Chu để y bình tĩnh lại rồi viết tiếp: Ta có chuyện nhất định phải nói với ngươi.
"Hả? Ngươi viết đi, ta đang nhìn đây." Lận Khinh Chu nói.
Bạch Niệm Phùng hít sâu một hơi, ngón tay dính nước viết nắn nót lên bàn.
Lận Khinh Chu nhìn nàng viết từng chữ từng câu, đôi mắt từ từ mở to, sự kinh hãi hiện ra trong mắt y càng lúc càng rõ rệt.
Câu nàng viết chính là: Vẫn Uyên đại nhân từng dời đan nhưng hắn không chết.
Người nhận kim đan chính là ta.
Sở dĩ ta có thể trồng linh thảo tiên hoa, thúc đẩy cây ăn quả lớn nhanh là vì trong người ta có kim đan Mộc Linh Duyên của Vẫn Uyên đại nhân.