Mỗi Ngày Thức Dậy Đều Thấy Đôi Phu Phu Kiểu Mẫu Đòi Chia Tay

Chương 4




==============


Người đời đều nói nhân tính vốn thiện , nhưng Tiêu Minh lại cho rằng bản tính con người vốn ác —— có lẽ, bởi vì trẻ con quá mức thuần túy, không phân biệt thiện ác, mới dễ bị dính vào những điều xấu xa hơn, một chút tâm tình tiêu của người lớn, ở trẻ con sẽ phóng đại lên rất nhiều.


Do lễ nghi đạo đức cùng hạn chế của khuôn phép, người trưởng thành cho dù chán ghét người khác, phần lớn cũng chỉ động tay động chân sau lưng, mà trẻ con sẽ không kiêng dè những thứ này, bọn chúng hoàn toàn có thể không cố kỵ chút nào mà phát tiết lên người mình ghét, thậm chí, đại đa số thời điểm bọn nhỏ không hề hiểu cách làm của mình sẽ tạo thành hậu quả gì.


Tiêu Minh núp ở bụi cây, lạnh lùng nhìn thiếu niên gầy yếu không chịu được đang bị mấy tên thiếu niên còn lại vừa chửi mắng giễu cợt vừa tay đấm chân đá, không chút nào nhẹ tay .


Cảnh này Tiêu Minh đã thấy nhiều, thậm chí, hắn đã từng giống như thiếu niên kia, giãy giụa muốn sống. Không ai giúp đỡ hắn , cuối cùng cứu được bản thân cũng chỉ có chính mình, đây là chân lý .


Thiếu niên tựa hồ bị đối xử như vậy đã thành quen, cố gắng cuộn mình lại bảo vệ thân thể, không nói tiếng nào mặc cho đối phương đánh mình. Dáng vẻ phản kháng hèn yếu như thế hiển nhiên làm mất hứng lũ người bạo lực, cuối cùng đá thiếu niên vài cái, bọn nó hùng hùng hổ hổ xoay người rời đi, tìm kiếm trò chơi mới thú vị hơn .


Mà thiếu niên vẫn nằm yên một chỗ , đợi sau khi chung quanh không có người mới chậm rãi bò dậy, đưa tay lên xóa sạch vết máu ở khóe miệng, phủi phủi bùn đất trên quần áo —— mặc dù việc này chỉ tổ phí công .


Ánh mắt thật thà hèn nhát của thiếu niên đột nhiên biến đổi, tàn bạo đáng sợ như Tu La sắp sửa bò lên từ dưới địa ngục. Tiêu Minh vốn chuẩn bị rời đi, lại cảm thấy hơi hứng thú với thiếu niên này —— nếu như tính cách thiếu niên thuộc dạng trước bị mắng không nói sau bị đánh cũng không phản kháng, Tiêu Minh tuyệt đối sẽ không nhìn hắn lâu như vậy, mà bộ dáng tàn nhẫn kiên cường bây giờ, khiến hắn nhớ lại hình ảnh mình trong quá khứ .


Tạm thời ẩn nhẫn , vì phi hoàng đằng đạt (1)  sau này, chỉ có người ngu xuẩn biết không địch lại mới tùy tiện chống cự , còn anh hùng chân chính, có thể nếm mật nằm gai, nhẫn nhịn . Chịu nhục .
(1): lên như diều gặp gió, ý chỉ việc thăng tiến.


Sau khi dùng thần thức xác định chung quanh không có ai , Tiêu Minh lướt qua bụi rậm trước mặt, cất bước đến chỗ thiếu niên, mặc dù trước mắt bề ngoài hắn có phần già dặn, nhưng linh khí thanh cao của người tu đạo lại khiến cho mọi cử động của hắn rất nho nhã, tiên phong đạo cốt (2).


(2):  Phong thái của tiên ông, cốt cách của người học đạo. Ý nói dáng vẻ bên ngoài thanh cao, thoát tục, khiến cho người khác trông thấy phải đem lòng kính nể, quý trọng.


Thấy có người đi đến chỗ mình, thiếu niên cúi đầu theo bản năng , lại khôi phục bộ dáng hèn yếu lúc trước, mà Tiêu Minh rất hăng hái ngồi xổm xuống trước mặt hắn. Hừm, nắm lấy cằm ép thiếu niên ngẩng đầu lên, quan sát khuôn mặt nhỏ nhắn bẩn thỉu của hắn .


Dáng dấp ngũ quan của thiếu niên rất tuấn tú, chỉ là vì dinh dưỡng không đầy đủ mà da mặt nhợt nhạt, gầy trơ cả xương, hơn nữa bị đánh tím bầm sưng đỏ khắp người, khiến nhan sắc vốn có bảy tám phần giờ chỉ còn ba bốn mà thôi.


Tiêu Minh nhìn thiếu niên run lẩy bẩy ở trước mặt mình, ác liệt cười khẽ một tiếng:" Chớ giả bộ , ta thấy hết rồi. Rõ ràng là một con sói con, lại hết lần này tới lần khác làm ra bộ dáng cún con yếu ớt, ngươi không cảm thấy buồn nôn sao? "


Dù sao tuổi tác thiếu niên còn nhỏ, cho dù có bản năng ngụy trang , nhưng cũng chưa hiểu hết chuyện đời, nghe vậy không khỏi cứng ngắc chớp mắt một cái :" Ta ...... ta không biết tiên nhân ngài đang nói gì ......"


Thanh âm của thiếu niên khàn khàn dị thường, giọng nói lắp bắp tựa hồ đang né tránh vấn đề, khó nghe khiến Tiêu Minh hơi cau mày .


Tựa hồ nhận ra hắn có ý ghét bỏ, thiếu niên bối rối cúi đầu lần nữa, một giọt lệ từ khóe mắt rơi xuống.


Nếu bàn về ngụy trang , thiếu niên ở trước mặt Tiêu Minh hoàn toàn là múa rìu trước nhà Lỗ ban(3), hắn đã từng lừa gạt đạo lữ sống chung với mình, lừa gạt Lạc Thủy cung, thậm chí còn là diễn viên xuất sắc trong toàn bộ Tu chân giới, làm sao có thể không nhận ra chiêu trò của thiếu niên trước mắt? Tiêu Minh hứng thú nghiêng đầu :" Thôi được, nếu ngươi thích diễn kịch, cũng không có gì không tốt, ta xem cũng thật thú vị ."


 (3) Thành ngữ: Múa rìu trước nhà Lỗ Ban, hay múa rìu qua mắt thợ để chỉ người không biết liệu tài sức của mình, dám khoe tài trước mặt bậc thầy, nên làm trò cười cho thiên hạ.


Biểu cảm của thiếu niên lại cứng đờ, hiển nhiên bởi vì bị người khác cho là trò hề mà đùa bỡn nên tức giận, cho dù hết sức che giấu, cũng không khỏi lộ ra chút biểu tình này.


Vì thiếu niên hợp mắt mình, mà màn biểu diễn vừa nãy cũng hết sức thuận mắt, tâm tình Tiêu Minh tương đối tốt, ngay cả cảm giác suýt chút nữa bị Huyền Việt phát hiện vừa rồi cũng tan đi phần nào, hắn lấy một viên linh đan từ trong túi đồ ra, chẳng nói chẳng rằng nhét vào miệng thiếu niên .


Linh đan vào miệng liền tan đi, khiến thiếu niên ngay cả cơ hội nhổ ra cũng không có, vẻ mặt hắn rốt cục đại biến, không thể tiếp tục giả bộ khéo léo nữa, hung tợn nhìn chằm chằm Tiêu Minh :" Ngươi vừa cho ta ăn cái gì?!"


Tiêu Minh khoái trá nhếch mép, quan sát thiếu niên hận không thể giết mình, giống như là đang nhìn một con mèo xù lông, hắn vẻ địa vị cao quý chạm một cái lên trán thiếu niên:" Ngươi đã làm ta vui, nên ta thưởng cho ngươi một viên linh đan . "


Biểu cảm tức giận của thiếu niên hơi chững lại, bởi vì hắn cảm nhận được rõ ràng đau đớn trên thân thể mình đang nhanh chóng biến mất , thậm chí dâng lên một cỗ khí lực khó nói, cả người cũng trở nên hưng phấn .


Lập tức, ánh mắt thiếu niên nhìn Tiêu Minh liền mang theo mấy phần ngượng ngùng .


Tiêu Minh ngược lại không để ý sai sót của thiếu niên, việc này đối với hắn mà nói cũng chỉ là tiện tay, thích thì đưa . Thấy tình trạng thiếu niên đã chuyển biến tốt, hắn cũng không có ý định ở lâu, liền đứng lên chuẩn bị rời đi .


—— Nếu Huyền Việt đã đến thành trấn này, hắn dĩ nhiên phải chạy trốn thật nhanh, nếu không ngộ nhỡ không cẩn thận đụng trúng, thì có than trời trách đất cũng không thoát!


Tiêu Minh đang định cất bước rời đi, vạt của hắn đột nhiên bị một bàn tay nhỏ nhắn bẩn thỉu túm lại. Tiêu Minh hơi cau mày cúi đầu , bắt gặp ánh mắt phát sáng của thiếu niên:" Ngài là tiên nhân đúng không ? có thể hay không thu ta làm đồ đệ?! Ta —— ta sẽ rất nghe lời , sẽ không làm phiền ngài !"


Tiêu Minh :"... ... ... ... ... ..."


Theo thông thường, sau khi Tiêu Minh đến trung kỳ Trúc Cơ, hắn có tư cách thu đệ tử —— mặc dù không thu được tư chất quá tốt —— chẳng qua là do sau khi Huyền Việt bị hạ cổ ý nghĩ muốn chiếm hắn làm của riêng rất mạnh mẽ, một chút cũng không cho phép Tiêu Minh đem lực chú ý phân tán đến người khác, mà bản thân Tiêu Minh cũng " tự thân khó bảo toàn ", không có tinh lực dạy dỗ đồ đệ, cho nên cho dù có một đống người muốn bái Tiêu Minh làm thầy, mượn cơ hội thiết lập quan hệ cùng Huyền Việt, cũng không có ai có thể thành công .


Hôm nay, đột nhiên lại nhô ra một tiểu quỷ muốn bái sư , điều này thực khiến cho Tiêu Minh có chút dở khóc dở cười. Vạt áo hắn khẽ lay động, rời khỏi tay thiếu niên:" Ngươi có biết đã từng có bao nhiêu người khóc kêu muốn bái ta làm thầy, trong đó cũng không thiếu người tư chất thượng thừa? Ngươi dựa vào cái gì muốn ta thu hạ ngươi ? "


Thiếu niên há hốc miệng, có chút á khẩu không trả lời được, lại vẫn cố chấp nhìn Tiêu Minh, giọng nói nghiêm túc :" Bởi vì ngài là người tốt ."


Tiêu Minh :"... ... ... ... ... ..."


—— Chẳng lẽ đây chính là " vai người tốt " được nói đến trong  ngọc giản của tiền bối? Quả nhiên khiến cho người ta hoàn toàn bối rối.


Tiêu Minh lúc  này dĩ nhiên sẽ không thu đồ đệ , hắn đang gặp nguy hiểm, một chút đều không muốn có thêm gánh nặng, bất quá, chỉ điểm cho hài tử đang cùng đường này một phen thì không hề gì .


Hắn khẽ vuốt ống tay áo:" Không quá mấy ngày, sẽ tới ngày mấy tông môn lớn chọn lựa đệ tử, không hỏi xuất thân , chỉ cần thiên phú , chỉ cần ngươi có thiên phú có nghị lực, thì không sợ không có ngày nổi danh . "


Ánh mắt thiếu niên sáng lên, sau đó lại ảm đạm xuống :" Nhưng ...... nhưng xung quanh phủ đệ có pháp trận, nếu không được phép , ta không ra được ......"


Tiêu Minh nhẹ nhàng cười một tiếng, một tờ triện phù liền bay tới trước mặt thiếu niên, thiếu niên cẩn thận nâng trong tay :" Có nó , pháp trận trình độ này cũng không thành vấn đề. "


Hai tay thiếu niên kích động khẽ run, quả thực như nhặt được của báu , Tiêu Minh tự nhận là đã tận tình tận nghĩa, xoay người cất bước , mà thiếu niên cũng không có tiếp tục níu lại, chỉ là yên lặng nhìn chăm chú vào bóng lưng của hắn .


Tiêu Minh cũng không lưu luyến thiếu niên kia, leo tường rời khỏi trạch viện, hắn vội vã hướng đến cửa thành trấn chạy tới, không thể đợi được mà rời khỏi nơi nguy hiểm này.


Chỉ tiếc, có lẽ là ông trời muốn cùng hắn đối kháng , hay Huyền Việt quả thực là phát hiện điều gì đó, khi Tiêu Minh đi tới lối vào thành trấn, liền trông thấy tu giả Lạc Thủy cung hình như đang đứng ở đó kiểm tra việc gì, dáng dấp cùng bầu không khí rất khẩn trương.


Trong lòng Tiêu Minh lộp bộp một tiếng, ngăn cản một vị tu giả nhìn qua tương đối hòa nhã, tò mò hỏi :" Nơi này rốt cuộc là thế nào ? có chuyện gì xảy ra vậy?"


Tên tu giả kia bất quá chỉ là Trúc Cơ , nhìn không thấu tu vi Tiêu Minh, vội vàng thi lễ một cái, một mực cung kính :" Nghe nói là phong chủ Huyền Việt tựa hồ cảm ứng được hơi thở của đạo lữ mình trong thành , trong lòng khó định, nên phái đệ tử Lạc Thủy cung đi kiểm tra."


Tiêu Minh thầm nghĩ không xong, ngoài mặt cũng không tỏ vẻ gì, sau khi cười tạ vị tu giả kia lập tức bỏ ý niệm rời đi, chuẩn bị tìm một chỗ ẩn thân, suy tính kế thoát hiểm.


Mặc dù "gặp" mặt Huyền Việt, nhưng Tiêu Minh thật không nghĩ tới , tốc độ của đối phương lại nhanh như vậy, bất quá suy xét lại cũng là chuyện đương nhiên. Dù sao Huyền Việt từ trước đến giờ tự tin quả quyết, mà chuyện này cũng là thà giết sai còn hơn bỏ sót, dựa theo tính cách của Huyền Việt, chỉ cần hơi hoài nghi, cũng đủ để cho y có hành động —— ngược lại nếu Huyền Việt sau khi thoát khỏi khống chế của cổ trùng vội chạy về Lạc Thủy cung, không có trực tiếp cho hắn một kiếm , dễ dàng tha thứ cho hắn như vậy sẽ khiến Tiêu Minh cảm thấy kinh ngạc .


Lạc Thủy cung là danh môn đại phái có lịch sử đã lâu, không thiếu pháp bảo có thể nhìn thấu thuật dịch dung của người khác, mà thân phận Huyền Việt trong Lạc Thủy cung cũng đủ để y sử dụng pháp bảo này. Mặc dù tu vi cao nhất của đệ tử đi tra xét chỉ ở mức sơ kỳ Trúc Cơ, Tiêu Minh liều mạng xông ra cũng không phải việc khó, nhưng là nếu làm như vậy, chắc chắn sẽ khiến mình bại lộ trước mắt Huyền Việt.


Một tên Nguyên Anh đại năng đỉnh cấp muốn truy lùng một vị tu giả kim đan sắp vỡ, hậu quả là gì, ai cũng biết được.


Tiêu Minh phiền não nhíu mày một cái, xoay người trở lại nhà trọ mình ở lúc trước, trả phòng —— hôm nay hắn cũng không thể ở lại loại địa phương này, dù sao sau khi kết thúc tra xét ở cửa thành, tám chín mười phần sẽ đến phiên các gian phòng trọ .


May mắn, lúc Tiêu Minh còn là Tán Tu cũng có không ít thủ đoạn tránh né kẻ thù, vốn đã quen cảnh đầu đường xó chợ, bên trong thành nhiều người nhiều chuyện, linh khí hỗn tạp , chính là nơi rất tốt để ẩn náu. Tiêu Minh rất nhanh liền tìm được một điểm ẩn thân, tạm thời ở lại , lặng lẽ đợi thời cơ .


Đệ tử Lạc Thủy cung đi đến thành trấn này để chiêu dụng đệ tử mới , nhưng loại chuyện nhỏ như vậy, hoàn toàn không cần nhân vật cấp cao là Huyền Việt. Y đến nơi này , có lẽ là vì tìm kiếm Tiêu Minh —— nhưng khả năng này quá nhỏ, mà khả năng lớn hơn là bên trong tòa thành trấn này hoặc chung quanh có đồ vật gì đáng giá khiến Lạc Thủy cung chú ý, về phần Tiêu Minh chẳng qua là vận khí kém, vừa vặn đụng phải họng súng .


...... Ha ha, nhân phẩm của hắn cho tới bây giờ đều thấp như vậy , đã thành thói quen rồi OTZ.


Quả nhiên, lúc Tiêu Minh vừa kiếm ngọc giản tiền bối lưu lại tìm kế thoát thân, vừa lưu ý động tĩnh người của Lạc ThủyCung , hắn vui mừng phát hiện Huyền Việt không có dừng lại lâu ở trong thành, rất nhanh liền ngự kiếm rời đi. Mặc dù cuộc tra xét vẫn không dừng lại , nhưng là không có Huyền Việt – phong chủ đầy sát khí này, đối với Tiêu Minh mà nói đơn giản là từ độ khó dưới vực sâu rớt nâng lên độ khó bình thường, không còn đòi hỏi suy nghĩ quá nhiều.


Ngay khi Tiêu Minh tâm tình khoái trá chạy ra ngoài, chuyện ngoài ý muốn lần nữa xảy ra, mà lần này lại liên quan tới thiếu niên kia .


= Hết chương 4 =