Không khí trong lành ấy khiến trái tim Mộng Đình thanh tịnh. Nhưng trong tâm trí của cô vẫn luôn hiện diện hình ảnh về Trương Tư Dực. Mộng Đình tò mò về cậu chàng lạnh lùng ấy.
Môi trường mới này Mộng Đình vẫn chưa tiếp xúc được bao nhiêu. Chưa thật sự hòa hợp với mái trường, bạn bè. Hàng ngàn câu hỏi vì sao được đặt ra. Trường Vương Bắc ấy vì sao lại lừa dối cô? Tại sao lại sửa điểm thi sai. Mọi người trong lớp đều khinh bỉ, đàm tiếu về cô.
Một cô gái xuất thân từ vùng quê…nhưng lại vào được ngôi trường hàng đầu nước.
“Điều đó có gì lạ sao?”
Chẳng nhẽ người ở quê thì không giỏi bằng người ở phố? Thật là nực cười.
Mộng Đình khẽ nhếch miệng, cô cảm thấy không có gì là không thể. Cô lẩm bẩm trong miệng, hằn bực mà thốt lên:
“Mộng Đình tôi đây sẽ cho mọi người biết được thế nào mới là năng lực!”
Ý chí quyết tâm trong cô chưa bao giờ phai nhòa. Nó luôn cuộn trào trong máu của Mộng Đình.
Trước giờ chưa có gì đối với Mộng Đình là không thể. Nếu không thể thì Mộng Đình cũng quyết tâm thay đổi nó, khiến nó trở thành có thể.
Trên con đường phố dạo lúc chiều chiều như này, ấy vậy mà chẳng lấy nổi một bóng người qua lại. Mộng Đình chậm rãi quay về, đôi chân cũng từ tốn mà nâng bước. Chiếc bụng đói chưa ăn gì khi trưa, bây giờ nó đang réo lên. Trong người đâu còn đồng nào đâu. Cô chỉ biết lủi thủi trở về nhà để nấu ăn tạm. Truyện Đô Thị
Khoảnh khắc kì ảo này vô cùng hoa lệ, bắt đầu có thưa thớt vài người đi bộ quanh khu. Những tía nắng ấm xen qua mọi người, khẽ chiếu lên dáng người mảnh khảnh của Mộng Đình. Tôn lên nước da trắng hồng ngọt ngào, mái tóc xoăn dài óng ả ánh lên. Đôi mắt trong trẻo đến lạ thường. Vẻ đẹp đơn điệu này khiến bất cứ ai nhìn vào cũng đều có thể thốt ra một cụm từ: ‘Mỹ nữ trần thế’
Dòng người thưa thớt cứ thế mà bước qua nhau một cách nhịp nhàng. Mộng Đình bây giờ chỉ chú tâm việc quay trở về, nên không để ý đến xung quanh cho lắm. Thế nhưng bả vai cô lại xẹt trúng một người. Kì lạ thật, cô đi chậm thế mà. Cú va chạm nhẹ ấy khiến cô như choàng tỉnh khỏi suy nghĩ trong đầu. Hai người đi ngược chiều nhau đụng phải liền quay đầu lại nhìn.
Ánh mắt Mộng Đình chạm nhìn người đó. Cái dáng người cao cao này, đôi mắt sắc sảo, mái tóc đen tuyền…
‘Trông thật quen thuộc, hình như mình đã gặp ở đâu đó.’
Đến lúc này cô mới loát kịp dữ liệu xung quanh, tỉnh mộng nhận ra đây là…
“Trương Tư Dực…!”
Bóng hình vạm vỡ, điển trai thanh lịch này. Không ai khác là Tư Dực - con người nóng tính, khó ở.
Mộng Đình nâng giọng hỏi rõ Tư Dực đang đứng trước mặt.
“Sao cậu lại ở đây?”
Trương Tư Dực đưa ánh né tránh kia đi chỗ khác. Cậu chỉ nhỏ giọng trầm ấm đáp lại:
“Tôi đi dạo”
‘Đi dạo?’, Mộng Đình nghe câu trả lời từ Tư Dực thì vô cùng hỏi chấm. Nhà Tư Dực đâu ở khu này, nó ở khu B mà. Mộng Đình cũng chỉ thắc mắc một chút, cô cũng nói cho qua để đi về nhà.
“Ừm, vậy thôi chào cậu, tôi về nhé.”
Mộng Đình nói xong thì lập tức quay lưng định rời đi. Thì một bàn tay to lớn, ấm áp giữ lại đôi tay của cô.
‘Điều gì đang diễn ra vậy?’
Cô chưa kịp nghĩ thì đã bị Tư Dực chiếm trọn hết lời nói đang ứ trong họng chưa kịp thốt.
“Khoan đã…”
Mộng Đình ngạc nhiên, quay lại nhìn chằm chằm vào Tư Dực. ‘Cái quái gì vậy này? Cậu ta muốn mình dừng chân ư??’
Cô cũng chỉ gặng nói với Tư Dực một câu: “Hửm, có chuyện gì sao?”
Tư Dực bây giờ chỉ biết đứng cứng ngắc lại một chỗ từ từ nới lỏng thả tay Mộng Đình ra. Cậu cố gắng giấu đi vẻ e ngại mà thẳng thắn nói:
“Tôi không còn tiền… Tôi đi lạc, máy điện thoại hết pin.”
Tư Dực vừa nói xong đã bị Mộng Đình nhìn bằng ánh mắt khó hiểu. Tên thiếu gia nhà giàu này mà lại không mang theo tiền bên người, lại còn đi lạc. Nhìn Tư Dực đang túm lấy tay cô, chẳng khác nào đứa con nít 5 tuổi đi lạc muốn cô tìm mẹ giúp.
Mộng Đình chẳng có thời gian nghĩ nhiều như thế, cô đáp lại Tư Dực khiêm tốn:
“Cậu bị lạc thật sao?”
“Ừm”
“Tài xế riêng của cậu ở đâu rồi?”
“Tôi bị lạc, máy hết pin nên không thể gọi điện được.”
“Cậu bị mất trí nhớ đấy à?”
Mộng Đình ngơ ngác trước màn trả lời của Tư Dực. Cái tên này chẳng phải người ở thành phố sao? Cậu ta ít nhất cũng đã đi khắp cái tỉnh này rồi. Việc quái nào lại đi lạc đường ở một khu A lưa thưa vài người dân như này.
Mộng Đình cảm thấy thật vô lí, nhưng cũng nửa tin nửa ngờ. Lỡ đâu Trương Tư Dực, cậu ta lạc đường thật thì sao. Mộng Đình nhìn Tư Dực, chờ câu trả lời từ cậu.
“Không có. Nhưng mà tôi bây giờ rất đói, trong túi lại hết tiền. Cho nên…” - Tư Dực gãi gãi đầu, khó khăn trả lời Mộng Đình.
“Haiz, thật kì lạ. Nhưng mà thôi, cũng 4 giờ chiều rồi. Cậu có muốn đi ăn không? Tôi sẽ dẫn cậu đi ăn, rồi khi nào thi xong cậu nhớ phải trả lại tiền cho tôi đấy nhé.”
Tư Dực nhìn cô đầy mừng thầm. Lúc đầu cậu vốn đã biết được nơi ở của Hạ Mộng Đình. Ngay khoảnh khắc đụng mặt này cũng là do một tay cậu sắp xếp. Tư Dực muốn vô tình đụng mặt cô ấy. Bởi cậu chẳng có lí do gì có thể cùng cô đi ăn được. Coi như lần này kế hoạch trong tay cậu đã thành công mĩ mãn.
Tư Dực phải giả vờ thật đáng thương như bị lạc thì Mộng Đình mới có thể buông bỏ cảnh giác nghi ngờ. Nói không có tiền là vậy, nhưng đi đến quán ăn nào họ cũng sẽ mời cậu dùng bữa cho nên cậu cũng chẳng đắn đo nghi ngợi gì nhiều.
Điều Tư Dực chú ý bây giờ là tay cậu đang nắm giữ lấy bàn tay Mộng Đình. Hơi ấm từ bàn tay khiến trái tim cậu loạn nhịp. Cậu cứ đứng đờ ra đó một lúc lâu. Đến khi Mộng Đình gỡ tay ra thì cậu mới thức tỉnh.
“Thiếu gia Trương, tôi bây giờ cũng không đem theo tiền. Định tính là về nhà sẽ nấu ăn…”
“Vậy thì sao? Ý cậu là muốn dẫn tôi về nhà cậu ăn chiều?”
“Không. Tôi muốn nói rằng… Nếu cậu không phiền thì đi bộ về nhà cùng tôi lấy tiền.”
“Đi bộ về nhà?”
“Ừm. Không xa lắm đâu, đi thêm 100 mét nữa là đến nhà tôi.”
“Vậy cũng được!”
Tư Dực có chút bối rối, lỡ đâu gặp được bố mẹ của cô ấy thì sao? Nếu vác mặt đi ăn xin, mà Mộng Đình còn kể với bố mẹ việc cậu đi lạc nữa thì sẽ rất mất mặt. Nhưng mà lỡ rồi thì cho nó tới bến luôn. Đã diễn thì phải diễn cho chót vậy. Cũng tại cậu không đem theo tiền thật.