“Bánh bao nhỏ: Gia đình ba người.“
Lâm Thư sắp được bốn tuổi rồi, lớn lên giống bố, người cậu thích nhất cũng là mẹ.
Lâm Thư cảm thấy vấn đề không nằm ở cậu mà là do bố quá hẹp hòi. Bố không thích cậu cứ dính lấy mẹ, cũng không thích cậu khóc lóc sướt mướt. Thế nên Lâm Thư cũng không thích bố cứ bám lấy mẹ, lại càng không thích cái vẻ ngầu lòi của anh.
Hôm nay là cuối tuần, bố mẹ không đi làm mà ngồi trên sô pha xem TV. Đúng ra là, mẹ xem TV, còn bố ấy à, đa số thời gian là nhìn mẹ.
Lâm Thư đỡ cái đầu nhỏ, có chút buồn rầu chơi xếp gỗ, thỉnh thoảng thì lén nhìn bố mẹ trên sô pha.
Bởi vì không tập trung, chồng gỗ luôn bị đổ, Lâm Thư nhíu hàng mày nhỏ, đành phải bắt đầu lại một lần nữa, bố bảo là nếu không xếp xong đống gỗ thì không được tìm mẹ chơi.
Trên sô pha, ánh mắt của Trình Thư Nặc hờ hững nhìn màn hình TV, khóe mắt tràn ngập hình ảnh cục cưng của cô.
Thấy người bạn nhỏ nhíu mày vẻ tội nghiệp, cô đẩy người đàn ông bên cạnh, “Anh đi giúp con trai đi.”
Trình Thư Nặc nói như thế, Lâm Yến hời hợt liếc dưới đất, con trai bĩu môi, vẻ mặt rất đáng thương, anh lạnh nhạt nói: “Giúp cái gì?”
Trình Thư Nặc bị chặn họng, rồi nghe thấy anh nói: “Ai bảo nó vô dụng như vậy chứ?”
Trình Thư Nặc: “…”
Lâm Thư nghe thấy bố nói câu này, cái đầu nhỏ quay qua, nhìn về phía ông bố trên sô pha với vẻ tội nghiệp, mềm mại nói: “Sao cục cưng lại vô dụng được chứ.”
Lâm Yến liếc đống gỗ rối loạn dưới đất, rồi lại cúi đầu nhìn đồng hồ, cuối cùng đối diện với con trai, “Sắp một tiếng rồi, con đã xếp được cái gì?”
Lâm Thư trả lời với giọng non nớt: “Cục cưng đã cố gắng lắm rồi ạ.”
Lâm Yến lạnh lùng vạch trần: “Thế thì là do con quá ngốc.”
Lâm Thư cúi đầu, cái tay bé nhỏ nắm chặt thanh gỗ, suy nghĩ một lúc, cậu nghiêm túc nói: “Bố ơi, cục cưng lại thử lại xem, cục cưng không cần bố giúp.”
Mục đích đã đạt được, Lâm Yến không nói chuyện với người bạn nhỏ nữa, anh nghiêng đầu nhìn về phía Trình Thư Nặc, giọng điệu nhạt nhẽo: “Vợ à, con trai không cho anh giúp, anh cũng bó tay.”
Trình Thư Nặc: “…”
Trình Thư Nặc quả thực là tức đến mức bật cười. Cô xoay người đối mặt với anh, “Anh nói chuyện với con trai cái kiểu gì vậy? Sao lại nói nó ngốc được cơ chứ!”
Lâm Yến không nói lời nào, anh nắm tay Trình Thư Nặc trong tay mình, vuốt ve tỉ mỉ, vẻ mặt dịu dàng nhìn vợ chăm chú.
Trình Thư Nặc rút tay về, đấm ngực anh một cái, nói rất tích cực: “Lúc nào anh cũng nói thế, nó sẽ buồn đấy.”
Lâm Yến nương theo tư thế của Trình Thư Nặc đè mu bàn tay cô lại, kéo cô về phía mình, anh chịu thua, “Lần sau anh sẽ chú ý.”
Trình Thư Nặc hơi giận anh, muốn đẩy anh ra, Lâm Yến lại thuận thế ngã xuống người Trình Thư Nặc, đè vợ trên sô pha, sau đó tì trán vào cô, “Vợ à.” Anh dịu dàng gọi cô.
Trình Thư Nặc trở nên cảnh giác, cô nhìn con trai dưới đất, thấy người bạn nhỏ đang bận làm chuyện của mình, cô thấp giọng cảnh cáo: “Làm gì thế? Con trai đang ở đây đấy!”
Lâm Yến cười trả lời: “Anh biết.”
Trình Thư Nặc véo lưng anh một cái không nặng không nhẹ, “Thế anh đang làm gì thế?”
Cô bị Lâm Yến đặt dưới người, Lâm Yến cũng không khách sáo với cô, toàn bộ trọng lượng đều đè lên người cô. Anh rất nặng, Trình Thư Nặc chống đỡ có chút gian nan, “Dậy đi dậy đi! Nặng chết đi được!”
Lâm Yến vẫn đè lên người vợ, hai tay ôm eo cô, dán sát vào cô, “Ôm một lát thôi.”
Anh cúi đầu khàn khàn hỏi bên tai vợ: “Mấy hôm nay có nhớ anh không?”
Tuần trước Lâm Yến đi công tác suốt, nửa đêm hôm qua mới về, lúc ấy cô và Lâm Thư đều đã nghỉ ngơi, nên Lâm Yến ngủ ở phòng cho khách. Nói nghiêm khắc thì, hai người đã không gặp nhau năm ngày.
Trình Thư Nặc nhìn khuôn mặt tuấn tú gần trong gang tấc của người đàn ông. Có lẽ là anh cũng có mấy ngày không được nghỉ ngơi tốt, sự mệt mỏi rõ ràng nơi đáy mắt. Trình Thư Nặc có chút đau lòng, nhưng đối mặt với câu hỏi của anh, cô vẫn lắc đầu, “Vẫn ổn, không nhớ lắm.”
Lâm Yến nghẹn họng, anh thấp giọng chất vấn, “Sao lại không nhớ?”
Trình Thư Nặc có lí do chính đáng, “Có cục cưng ở với em rồi, sao phải nhớ anh chứ?”
Lâm Yến: “…”
Người đàn ông nghiêng đầu chặn môi cô lại, giọng điệu nặng nề trầm thấp, “Có cục cưng ở bên, nên em không nhớ anh ư?”
Trình Thư Nặc không biết là có vấn đề gì, cô gật đầu, một giây sau Lâm Yến lại dùng sức ngậm lấy môi cô.
Trình Thư Nặc bị anh làm cho hơi đau, cô khẽ nhíu mày, Lâm Yến lại nhanh chóng buông cô ra, nhưng cánh môi vẫn chặn khóe môi cô, lại có chút trẻ con nói: “Anh và cục cưng khác nhau. Có nó thì em cũng phải nhớ anh.”
Trình Thư Nặc rất ít khi thấy Lâm Yến ngây thơ như thế, cô muốn đùa giỡn, nên cố ý nói: “Anh và cục cưng chắc chắn là khác nhau rồi, cục cưng đáng yêu hơn anh, cũng hiểu chuyện hơn anh.”
Cô chợt nghĩ tới điều gì đó, lại hưng phấn bổ sung: “Mấy hôm trước cục cưng bảo nó thích mẹ nhất, chồng à, cục cưng nói nó thích em nhất đó!”
Giọng Trình Thư Nặc có chút đắc ý, khóe mắt Lâm Yến điểm xuyết nét cười, anh cũng cười nói: “Bình thường mà, anh cũng thích em.”
Trình Thư Nặc hớn hở nói, cố ý kích thích anh, “Em thích cục cưng nhất.”
Lâm Yến: “…”
Lâm Yến đè lên khóe môi của Trình Thư Nặc, hung tợn mổ một cái, sau đó tay lần vào quần áo của Trình Thư Nặc, cù lét cô không chút khách sáo, “Thích ai nhất?”
Trình Thư Nặc sợ nhột, muốn né tay anh, Lâm Yến đè cô lại không cho cô nhúc nhích.
Trình Thư Nặc cười chảy cả nước mắt, cô không có khí phách cầu xin tha thứ, “Em sai rồi, em thích anh và cục cưng nhất!”
Lâm Yến không thả cô ra ngay mà đục nước béo cò niết nhẹ ngực cô một cái, sau đó thoáng híp mắt, nhìn người phụ nữ dưới người.
Cơ thể Trình Thư Nặc trở nên tê dại, vừa định nói gì đó thì Lâm Yến lại ngậm lấy môi cô, dịu dàng hôn cô.
Trình Thư Nặc không kìm lòng được, bị anh dịu dàng ngậm lấy cánh môi thì giơ tay ôm cổ người yêu.
Hai người hôn đến quấn quít khó chia lìa , hoàn toàn quên mất tiêu đứa con trai ở bên cạnh.
Lâm Thư vất vả lắm mới xây được một tòa pháo đài nhỏ, cậu vui vẻ muốn khoe với người bố nói cậu ngốc nghếch một chút, ai ngờ kêu mấy tiếng cũng chẳng có ai để ý.
Lâm Thư có chút tức giận, cậu chống đất đứng dậy, bước chân lắc lư, cái mông nhỏ cũng uốn éo theo, cậu đi tới trước sô pha, Lâm Thư chọc tay bố, “Bố ơi, con xây xong rồi.”
Bố vẫn không để ý tới cậu.
Lâm Thư cảm thấy có thể bố không nghe được, nên kéo quần áo anh, nghiêm túc lặp lại một lần nữa: “Bố ơi, con xây được rồi, đến lượt con chơi với mẹ rồi!”
Bố vẫn không để ý tới cậu, lúc cậu đang nghi ngờ có thể bố không nghe thấy thật thì cái tay nhỏ bé của cậu bị bố nhẫn tâm dựt ra khỏi áo, sau đó Lâm Thư thấy bố mất kiên nhẫn phất tay với cậu.
Lâm Thư hiểu cử chỉ này, bởi vì ngày nào bố cậu cũng làm thế này với cậu mấy lần, cậu cũng ghét cái cử chỉ này nhất.
Cậu trề môi, bật khóc nức nở, “Hu hu hu hu mẹ ơi, cục cưng không muốn cút, cục cưng muốn ở cạnh bố mẹ!”
Lâm Yến: “…”
Lâm Yến vừa nghe Lâm Thư khóc thì biết bản thân chết chắc rồi.
Anh còn chưa kịp phản ứng thì Trình Thư Nặc đã tỉnh táo lại nhanh hơn anh, cô gần như ngay lập tức tránh được nụ hôn của anh.
Trình Thư Nặc quay đầu thấy con trai đứng trước sô pha, nước mắt cứ chảy mãi, đôi mắt đỏ au, bàn tay mập mạp vẫn luôn gạt nước mắt, “Mẹ ơi, cục cưng không muốn cút đi.”
Cơ thể Lâm Yến cứng đờ ra dựa vào người vợ, nhanh chóng nói: “Vợ à, anh không có.”
Ai ngờ anh mới nói được một nửa thì cánh tay của Trình Thư Nặc đã chặn ngực anh lại, dùng sức đẩy anh ra. Lâm Yến sửng sốt, cơ thể vẫn còn hơi cứng ngắc, Trình Thư Nặc đã nhấc chân đạp thẳng vào đầu gối của anh.
Lâm Yến không phòng bị, cơ thể nhoáng một cái rồi chật vật ngã xuống đất.
Lâm Yến: “…”
Trình Thư Nặc hoàn toàn không rảnh mà phản ứng Lâm Yến, cô nhanh chóng ngồi xuống ôm Lâm Thư lên đùi, đau lòng lau nước mắt cho cậu, “Cục cưng không khóc, là mẹ không tốt.”
Cục cưng ôm cổ mẹ, tủi thân hít mũi., “Mẹ ơi, cục cưng không muốn cút.”
Trình Thư Nặc khẽ vỗ lưng con trai, cô đau lòng, dịu dàng dỗ dành: “Cục cưng đừng khóc, cục cưng không khóc nhé, bố sẽ cút.”
Lâm Yến: “…”
Cục cưng ôm chặt lấy mẹ, cậu nhớ tới hình ảnh vừa nãy, tròng mắt đảo liên hồi, rồi mềm mại nói: “Cục cưng cũng muốn thơm mẹ.”
Trình Thư Nặc rút tờ giấy lau nước mũi cho Lâm Thư, nghe thấy lời nói non nớt của con trai thì cô cười tươi, cúi đầu thơm hai cái lên má phải múp míp của con trai, “Cục cưng nhà chúng ta đáng yêu quá đi!”
Cục cưng thích nhất là được mẹ khen, vẻ mặt cũng lập tức chuyển từ mây mù sang quang đãng, “Mẹ cũng đáng yêu.”
Trình Thư Nặc cười nói: “Cục cưng và mẹ đều đáng yêu.”
Cục cưng nhìn ông bố với vẻ mặt khó chịu mới đứng dậy từ dưới đất, cậu ngờ vực nhíu hàng mày nhỏ, “Lạ thật đấy, cục cưng và mẹ đáng yêu như thế, sao bố lại chẳng đáng yêu chút nào vậy?”
Trình Thư Nặc bị đứa bé trong lòng chọc cười, cô ôm cục cưng cao hơn một chút, dịu dàng nói: “Đúng vậy, bố lớn tuổi rồi, chắc chắn là không đáng yêu, chờ cục cưng trưởng thành thành cậu nhóc đẹp trai thì bố chính là ông già khọm khẹm rồi.”
Lâm Yến: “…”
Lâm Yến vừa ngồi trở lại sô pha thì chợt nghe thấy một câu như thế của vợ. Anh quay đầu, nhìn Trình Thư Nặc với vẻ phức tạp.
Trình Thư Nặc hoàn toàn không nhìn anh, trong mắt chỉ có cục cưng.
Cục cưng mỉm cười nằm trong lòng mẹ, cậu ôm cổ mẹ, mắt đảo nhanh như chợp, lại nhớ tới điều gì đó, “Mẹ ơi!”
Trình Thư Nặc nhìn con trai, cười hỏi: “Sao vậy con?”
Cục cưng dùng ngón tay mập mạp chọc sườn mặt múp míp bên trái của mình, “Bên trái cũng muốn thơm ạ.”
Trình Thư Nặc không ngờ con trai lại có thể nói ra một câu như thế, cô cười bồng con trai lên cao hơn một chút.
Cục cưng đứng trên đùi mẹ, gần như ngang bằng với Trình Thư Nặc, Trình Thư Nặc dịu dàng hỏi: “Má trái cũng muốn được thơm hả?”
Cục cưng dùng sức gật đầu: “Muốn mẹ thơm ạ!”
Cậu nói xong thì hướng má trái về phía mẹ.
Trình Thư Nặc cảm thấy ngọt ngào trong lòng, cô vừa chuẩn bị ghé lại gần thì lại có một ngón tay đè trên môi, đẩy đầu cô ra bên ngoài.
Trình Thư Nặc sửng sốt, có âm thanh mát lạnh như nước của người đàn ông lọt vào tai: “Lâm Thư, bố thơm cũng thế cả.”
Cục cưng lờ mờ, cho đến khi bố cậu nâng cằm cậu lên, sau đó xoay khuôn mặt nhỏ của cậu qua, vẻ mặt của bố lạnh lùng như băng, lại cúi đầu dùng sức hôn hai cái lên má trái của cậu.
Cục cưng đơ luôn, cậu ngồi trên đùi mẹ, ngẩn ra nhìn bố, cái miệng nhỏ nhếch lên, khi nước miệng chảy ra từ khóe miệng, cậu mới nói thì thào: “Bố thơm cục cưng rồi…”
Lâm Yến thấy dáng vẻ ngẩn ngơ của con trai thì anh có chút không hiểu nổi. Bình thường anh cũng rất tốt với con mà, sao mà anh chỉ hôn có một cái mà lại khiến thằng nhóc vui vẻ thế này vậy.
Đại luật sư Lâm đưa ra một kết luận là, trẻ con rất dễ dỗ, nhất là do mình sinh thì lại càng dễ dỗ hơn.
Anh thoáng nhướng mày, giơ tay ôm Lâm Thư vào lòng mình, khó được lúc dịu dàng, “Nếu con thích bố thơm con như thế, thì sau này ngày nào bố cũng sẽ thay mẹ hôn con nhé.”
Trình Thư Nặc còn ngạc nhiên hơn cả cục cưng, cô có chút khó tin nhìn Lâm Yến, rồi lại cúi đầu nhìn cục cưng. Cục cưng vẫn ngẩn ra ngồi trong lòng bố chảy nước miếng.
Trình Thư Nặc lấy khuỷu tay chọc cánh tay Lâm Yến, thấp giọng nói: “Anh đừng có lừa bé cưng.”
Cô biết mà, Lâm Yến từng nói không thể chiều con trai quá, từ lúc Lâm Thư còn nhỏ tới nay, Lâm Yến vẫn rất nghiêm khắc với con trai, bỗng nhiên dịu dàng như này ngay cả cô cũng có chút không quen.
Đầu tiên là Lâm Yến nhìn con trai, rồi lại nhìn vợ, nói nghiêm túc: “Lừa nó làm gì chứ, anh thơm nó thay em, là anh đang giúp nó hôn em, có thể làm cầu nối trao đổi tình cảm giữa hai mẹ con em là vinh hạnh của anh.”
Trình Thư Nặc: “…”
Anh nói, rồi hướng mặt về phía Trình Thư Nặc như Lâm Thư, muốn cô thơm.
Trình Thư Nặc bị sự vô sỉ của Lâm Yến chọc cười, lại cảm thấy hai ông trời một to một nhỏ trước mắt hành động giống nhau như đúc, thật sự rất ấm áp, nên cô phối hợp ghé lại gần, hôn hai cái lên má trái của Lâm Yến.
Lâm Yến cảm thấy thỏa mãn, nét cười lướt qua đáy mắt. Anh cúi đầu nhìn Lâm Thư, nhưng trong nháy mắt khi anh nhìn sang, Lâm Thư lại trề môi ra, khóc òa lên.
Lâm Yến: “…”
Lâm Yến choáng váng, tuy Trình Thư Nặc có bất ngờ, nhưng rất nhanh thì đã phản ứng lại, cô nhìn cục cưng hỏi: “Sao cục cưng lại khóc rồi?”
Mu bàn tay của cục cưng dùng sức xoa má trái, “Cục cưng không muốn bố hôn! Cục cưng không muốn bố hôn, hu hu hu hu mẹ ơi cứu con, cục cưng không muốn bố hôn.”
Cục cưng liên tục nhào về phía mẹ, cậu chảy nước mắt, “Mẹ cứu cục cưng với, bố hôn làm cục cưng sợ hãi quá hu hu hu, cục cưng muốn mẹ thơm, không cần bố hu hu.”
Lâm Yến: “…”
Khóe miệng Lâm Yến run rẩy, anh cầm cái đùi phải mập mạp của con trai, thấy tất trên chân Lâm Thư đã rớt một nửa, anh muốn kéo tất lên.
Ai ngờ cơ thể nhỏ bé của Lâm Thư run mạnh hơn, trốn vào lòng mẹ, “Mẹ ơi, ngay cả tất của cục cưng mà bố cũng muốn cướp đi, hu hu hu mẹ mau cứu cục cưng đi!”
Lâm Yến: “…”
Ngón tay cầm tất Lâm Thư của Lâm Yến khựng lại, anh vẫn chưa buông ra, mu bàn tay lập tức bị đập cho ba phát, da thịt anh tinh tế mềm mại, mu bàn tay đỏ lên, Lâm Yến tủi thân nhìn vợ, “Vợ à, anh đang muốn đi tất cho cục cưng mà.”
Lúc này Trình Thư Nặc đâu còn biết phân rõ phải trái nữa, cô chỉ lo dỗ dành đứa bé đang nước mắt lưng tròng trong ngực, nên hung tợn lườm người đàn ông bên cạnh, “Bình thường anh đã xấu lắm rồi nên cục cưng mới không thích anh đó!”
Lâm Yến thoáng cụp mắt, anh không nói gì, tiếp tục kéo tất lên cho con trai, rồi lại kéo ống quần bị xắn lên trên của con trai xuống.
Cục cưng làm tổ trong lòng mẹ, nước mắt không chảy nữa, nhưng đôi mắt ướt át thoạt nhìn đáng thương vô cùng.
Trình Thư Nặc đau lòng, vẫn không nhịn được hỏi: “Cục cưng không thích bố à?”
Cục cưng cầm cúc áo của mẹ, cái miệng nhỏ nhếch lên, nước miếng lại chảy xuống.
Lâm Yến bật cười, rút tờ giấy lau miệng cho con trai.
Trình Thư Nặc nhìn con trai, cũng cười, “Cục cưng không thích bố thật hả?”
Lúc này cục cưng phản ứng rất nhanh, thấy bố cầm tờ giấy bẩn ném vào sọt rác một các chuẩn xác, cậu dùng sức lắc cái đầu nhỏ, “Không ạ, cục cưng thích bố mà.”
Cánh tay Lâm Yến quàng lên người Trình Thư Nặc, ung dung nhìn con trai.
Trình Thư Nặc hướng dẫn từng bước hỏi: “Thế bố thơm cục cưng sao cục cưng lại khóc?”
Cục cưng ngồi trong lòng mẹ, cậu uốn éo cái mông nhỏ, tay cầm cúc áo của mẹ chơi đùa, nói rất chậm, “Bố…”
Trình Thư Nặc kiên nhẫn hỏi: “Bố thế nào?”
Cục cưng liếc nhìn bố một cái, “Bố khó ưa.”
Trình Thư Nặc không nhịn nổi nữa, bật cười thành tiếng, “Bố khó ưa ư?”
Cục cưng có mẹ chống lưng cho nên to gan hơn, cậu non nớt nói: “Mặt bố khó ưa như cái bánh ba ba* của cục cưng vậy…”
Lâm Yến: “…”
(*)粑粑: /ba ba/ Từ này cũng đồng âm với từ bố (爸爸– ba ba), chỉ một loại bánh dày, tròn, nặng, được chế biến với nhiều loại nhân khác nhau ở vùng Tây Bắc, Vân Nam, Trung Quốc. (Cre: Wikipedia)
Trình Thư Nặc thật sự không nhịn được nữa mà phải bật cười, cô dùng trán cụng đầu cậu, “Cục cưng nhà chúng ta đúng là đáng yêu quá trời!”
Đây là lần thứ hai cục cưng được mẹ khen hôm nay, cậu cũng cười khanh khách, “Mẹ ơi, thật ra cũng không phải là bố khó ưa, cục cưng là con trai, chỉ có thể thơm con gái thôi!”
Cục cưng chậm rãi nói xong thì cười tủm tỉm ôm cổ mẹ, sau đó cái miệng nhỏ ghé lại gần mặt mẹ, hôn mạnh hơn cả bố nó nữa, “Mẹ là con gái, cục cưng muốn thơm mẹ.”
Trái tim Trình Thư Nặc tan chảy, cô nhìn đứa trẻ trong lòng, nét cười tràn ngập đáy mắt.
Còn đại luật sư Lâm ở bên cạnh thì sao, anh thoáng nhìn thấy hai bãi nước miếng trên mặt vợ thì kín đáo nhíu mày.
Anh khẽ thở dài, lại rút tờ giấy lau mặt cho Trình Thư Nặc, anh còn chưa chạm vào mặt vợ thì tờ giấy trong tay đã bị lấy đi.
Cái tay nhỏ nhắn mập mạp cướp tờ giấy trong tay anh, cục cưng chớp mắt với anh, sau đó nói với giọng ngọt ngào non nớt: “Bố ơi, sau này chuyện chăm sóc mẹ con hãy giao cho cục cưng nhé!”
Lâm Yến: “…”
Tay phải của Lâm Yến cứng đờ giữa không trung, nhìn con trai cầm tờ giấy lau mặt cho Trình Thư Nặc, vẫn mềm mại nói: “Để cục cưng lau nước miếng cho, mẹ là đẹp nhất!”
Trình Thư Nặc rất là vui, trong mắt vẫn chỉ có cục cưng, “Cảm ơn cục cưng nhé!”
Cục cưng lau mặt cho mẹ xong thì nhét tờ giấy bẩn vào tay bố, cậu cười hì hì với mẹ, “Không có gì ạ, cục cưng là đàn ông con trai, chăm sóc mẹ là chuyện nên làm mà.”
Trình Thư Nặc bị đứa bé trong lòng nịnh cho cười mãi, Lâm Yến ở bên cạnh thì vo tờ giấy trong tay thành một nắm, sau đó hung tợn ném vào sọt rác.
Trình Thư Nặc không để ý tới cảm xúc của Lâm Yến, cô nói chuyện với cục cưng, “Cục cưng bảo vệ mẹ, thế còn bố thì sao? Bố bảo vệ cục cưng hả?”
Cục cưng lắc cái đầu nhỏ, “Không cần ạ, bố phụ trách kiếm tiền, cục cưng và mẹ bảo vệ nhau là được rồi ạ.”
Lâm Yến: “…”
Lâm Yến biết bản thân không thể tiếp tục nghe vợ con trò chuyện luyên thuyên nữa, anh liếc nhìn đồng hồ trong phòng khách, rồi sáng suốt đánh trống lảng, “Vợ à, phải nấu cơm trưa rồi.”
Trình Thư Nặc nghe thế thì cũng ngước mắt nhìn thời gian. Sắp 11 giờ rồi, đúng là phải nấu cơm, cô đặt cục cưng xuống cái nệm nhỏ dưới đất, để con trai tự chơi, ai ngờ cục cưng lại ôm lấy cô không buông tay, “Cục cưng vẫn còn muốn chơi với mẹ, bố nấu cơm đi!”
Lâm Yến đã đứng lên, chỉ cần anh ở nhà, Trình Thư Nặc nấu cơm, anh sẽ giúp đỡ cô.
Anh xách cục cưng ra từ trong lòng Trình Thư Nặc, đặt xuống nệm, cục cưng không ngồi vững, ngã nửa người vào đùi bố, cậu liền thuận thế ôm đùi bố, nói nghiêm túc: “Bố không được lừa cục cưng, lừa gạt người khác là không đúng đâu.”
Lâm Yến bị con trai ôm lấy đùi, thằng nhóc dựa vào đùi anh, ngửa đầu lên, khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn anh.
Lâm Yến nhìn thằng nhóc từ trên cao, giọng điệu lành lạnh: “Bố lừa con hồi nào?”
Cục cưng đầu tiên là dùng cái tay nhỏ nhắn chỉ đống gỗ xếp trên đất, lại nhắc bố nhìn tòa pháo đài bên cạnh, cuối cùng còn vô cùng nghiêm túc nói: “Bố bảo là cục cưng xếp gỗ xong là có thể chơi với mẹ, mẹ đi nấu cơm thì cục cưng chơi kiểu gì?”
Lâm Thư nói vừa chân thành vừa nghiêm túc, Lâm Yến cụp mắt đối diện với cậu, thằng nhóc đúng lúc làm nũng, dùng khuôn mặt múp míp cọ đùi anh, “Bố ơi! Cục cưng cảm thấy bố đẹp trai cực kì!”
Lâm Yến nhìn vẻ mặt nịnh hót của thằng con, anh do dự mấy giây rồi nhấc chân đã nhẹ tòa pháo đài nhỏ một cái, chồng gỗ lập tức đổ rào xuống.
Anh nở nụ cười tao nhã, xoay người sờ cái đầu nhỏ của thằng con, “Bố không cố ý đâu, cục cưng xây tiếp đi nhé!”
Cục cưng: “…”
…
…
Cục cưng chiến tranh lạnh với bố. Bởi vì bố mà khi mẹ nấu cơm trưa xong rồi thì cậu vẫn đang vật lộn với đống gỗ lớn lớn bé bé.
Cục cưng tủi thân cực kì, cả một ngày không hề phản ứng bố.
Buổi tối trước khi đi ngủ, gia đình ba người phải tắm rửa.
Cục cưng bị bố xách tới phòng của mình, lại đi dép chạy đến phòng của bố mẹ.
Cậu núp sau cửa, cái đầu ló vào phòng thăm dò, bố mẹ đứng trước cửa phòng tắm, bố đang buộc tóc giúp mẹ, cục cưng nghe thấy bố cười hỏi: “Vợ à, anh và em tắm chung nhé?”
Cục cưng ngạc nhiên, thì ra còn có kiểu hai người tắm chung nữa sao.
Mẹ mỉm cười đẩy bố ra ngoài, “Đừng quậy nữa, chờ lát nữa còn phải tắm cho cục cưng đấy.”
Bố dựa vào người mẹ, ôm lấy eo mẹ, “Không quậy mà, tắm chung, sau đó thì…tắm cho cục cưng.”
Sao Trình Thư Nặc lại không biết Lâm Yến đang có ý tưởng gì chứ, nói thật thì, cô và Lâm Yến đã không gặp nhau mấy ngày, đúng là rất nhớ. Giữa hai người có cục cưng, rất nhiều lúc cô quả thật đã lơ là Lâm Yến, lúc này thấy Lâm Yến ngoan ngoãn cầu xin cô, cô vẫn có chút mềm lòng.
Lâm Yến rất hiểu suy nghĩ của Trình Thư Nặc, anh mượn lòng thương của cô, tiếp tục giả bộ đáng thương, “Vợ à, tắm chung nhé.”
Trình Thư Nặc không nói gì.
Khóe miệng Lâm Yến nhếch lên thành nụ cười, mặt đối mặt ôm Trình Thư Nặc lên, ghé vào tai cô khàn khàn nói: “Tiện thể sinh cho anh một đứa con gái luôn.”
Trình Thư Nặc tức giận liếc anh một cái.
Lâm Yến thấp giọng nở nụ cười, anh ngậm lấy tai vợ, bàn tay ôm mông cô, chuẩn bị làm chuyện xấu xa.
Hai người vừa mới bước một bước nhỏ về phía phòng tắm thì giọng nói non nớt của trẻ con truyền tới: “Cục cưng cũng muốn tắm với mẹ.”
Lâm Yến: “…”
Lâm Yến xoay người, nhìn thấy con trai chạy chậm tới, nháy mắt đã nhào tới trước mặt mình, hưng phấn nói: “Cục cưng cũng muốn tắm chung với bố mẹ.”
Trình Thư Nặc còn chưa nói gì, Lâm Yến đã xách đứa con sang một bên không hề khách sáo, giọng điệu không cho phép xía vào, “Không được.”
Thằng nhóc này đúng là coi trời bằng vung, lại có thể muốn tắm chung với mẹ, Lâm Yến tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.
Cục cưng bị bố ném ra ngoài thì cố gắng lại gần người mẹ, cái tay nhỏ bé dùng sức ôm lấy mẹ, nói lớn tiếng: “Mẹ ơi! Cục cưng cũng muốn tắm rửa thơm tho với mẹ.”
Trình Thư Nặc vừa định nói chuyện thì Lâm Yến vẫn xách cục cưng lên nhanh hơn cô, anh phụng phịu, thấp giọng nói, “Mẹ là con gái, con trai không thể tắm chung với con gái được.”
Cục cưng ngẩng đầu, nói hợp tình hợp lí: “Bố cũng là con trai, tại sao bố là tắm chung với mẹ được, mà cục cưng thì lại không được?”
Cậu vừa nói vừa xoay quanh mẹ, “Mẹ ơi, cục cưng muốn tắm với mẹ hu hu hu.”
Tiếc rằng bố lại vô tình xách gáy cậu lên lần thứ ba rồi kéo ra sau, nói lạnh lùng: “Mẹ là vợ bố, bố có thể tắm với mẹ, con thì không được.”
Cục cưng không ôm được mẹ nên đành phải dùng hai tay túm chặt làn váy mẹ, nghe bố nói như thế, cậu chớp mắt, bỗng nhiên hiểu ra nhìn về phía mẹ,”Bố không cho cục cưng tắm với mẹ, để cho công bằng…, bố cũng không được tắm với mẹ.”
Lâm Yến: “…”
Lâm Yến nhìn con trai với ánh mắt lạnh lùng, cục cưng cười hì hì nói với mẹ, “Khi cục cưng lớn cục cưng cũng muốn lấy mẹ làm vợ!”
Lâm Yến: “…”
Trình Thư Nặc nghe con trai nói xong thì đầu tiên là sửng sốt, sau đó vui vẻ cười tươi rói, cô xoay người đang định ôm lấy con trai thì Lâm Yến lại kẹp thằng nhóc trong nách trước, mang cậu ra ngoài.
Cục cưng vùng vẫy, “Bố thả cục cưng xuống đi! Cục cưng muốn tắm rửa thơm tho!”
Lâm Yến vô tình nói, “Bố tắm cho con.”
Cục cưng sắp bật khóc đến nơi, “Con không muốn bố tắm.”
Lâm Yến nói rất vô tình, “Thế con tự tắm đi.”
Anh nói xong thì ném đứa con ở ngoài cửa phòng ngủ luôn, giây tiếp theo thì đóng sầm cửa lại.
Trình Thư Nặc: “…”
…
Đại luật sư Lâm vừa vứt con trai xong thì đã bị cô vợ xách tai đánh cho một trận tơi bời.
Cục cưng nằm trong lòng mẹ, lè lưỡi nhìn trò hề của bố.
Kết quả thì sao, mẹ tắm cho cục cưng xong thì mới đi tắm, bố là người tắm cuối cùng.
Trong phòng ngủ, cục cưng khoanh chân ngồi trước bàn trang điểm của mẹ, bố với vẻ mặt không đổi bôi trét lên mặt cậu, cục cưng vui tươi hớn hở chỉ huy bố mình, “Má phải của cục cưng phải bôi nhiều hơn chút nhá, mẹ thích hôn má phải của cục cưng nhất đó!”
Lâm Yến: “…”
Cục cưng: “Bố ơi, tóc của cục cưng cũng phải sấy, mẹ bảo là mẹ thích cục cưng đẹp trai.”
Lâm Yến: “…”
Cục cưng duỗi cái chân nhỏ ra, cầm thỏi son của mẹ chơi: “Bố ơi, mẹ còn bảo là bố bôi mặt với sấy tóc cho con xong thì phải đi giặt đồ cho cục cưng, quần lót nhỏ của cục cưng phải giặt tay, bố không được quên đâu đấy!”
Lâm Yến: “…”
Lâm Yến đổ kem ra tay, bôi lên mặt con trai, thằng nhóc vừa trắng vừa múp míp, mặt toàn là thịt, anh véo khuôn mặt thằng nhóc như đang trút giận, “Có phải mẹ nói nhiều thứ với con lắm không?”
Cục cưng cẩn thận mở thỏi son của mẹ ra, cái đầu nhỏ lắc lư, “Không ạ, mẹ nói là, cục cưng đáng yêu nhất trên đời.”
Lâm Yến hừ lạnh một tiếng, ngón tay véo mặt thằng nhóc, anh nghĩ tới điều gì đó, đột nhiên cười khẽ một tiếng, lạnh nhạt nói: “Chờ cục cưng lớn hơn một chút là có thể đi nhà trẻ rồi. Chờ đến khi đi nhà trẻ, bố có thể đăng kí lớp học thêm cho con.”
Cục cưng rất thông mình, nghe bố nói như thế, đôi mắt nhỏ của cậu xoay tròn, nhớ tới việc xem thời sự trên TV với mẹ sáng nay, cái tay nhỏ bé của cậu cầm son, cười tủm tỉm nói: “Thế thì cục cưng chờ bố già rồi, cũng có thể đăng kí cho bố lớp học thêm dành cho người già.”
Lâm Yến: “…”
Làm thế nào Lâm Yến cũng không ngờ được thằng con ngốc nghếch của anh lại nói một câu như thế, tay anh run lên, đụng phải cánh tay của thằng nhóc, thỏi son trong tay thằng nhóc lập tức rớt xuống đất, gãy thành hai nửa.
Cục cưng ngạc nhiên, miệng há to, nhìn thỏi son bị gãy dưới đất, cậu ngẩn người ra, rồi ngước mắt lên nhìn bố, nhắc nhở có thiện ý: “Bố ơi, đây là thỏi son mà mẹ thích nhất đấy ạ.”
Lâm Yến giận tái mặt, thấp giọng nói: “Bố biết.”
Cục cưng nhảy xuống ghế, đứng đối diện với bố, “Bố phá hư thỏi son mà mẹ thích nhất rồi đấy.”
Lâm Yến đối diện với thằng con, giọng điệu nặng nề sâu xa: “Nếu không phải con cầm lên chơi còn mở nắp ra, thì dù bố có đụng phải nó cũng sẽ không dễ gãy như thế.”
Cục cưng nhanh chóng lắc đầu, “Bố ơi, cục cưng còn nhỏ, không hiểu bố đang nói gì cả.”
Lâm Yến nghẹn họng, anh bước từng bước lại gần thằng con, “Ý bố là, cục cưng coi như không biết gì hết, không phải là bố làm rớt son, cũng không phải cục cưng làm rớt, mà là nó tự rớt.”
Cục cưng chống nạnh, giọng non nớt vạch trần: “Bố sợ mẹ giận chứ gì, nếu tối nay cục cưng được ngủ với mẹ thì sẽ giúp bố một lần.”
Lâm Yến xách tai thằng nhóc lên, “Bàn điều kiện với bố đấy à? Có tin là bố ném con ra không?”
Anh vừa dứt lời thì cửa phòng tắm đúng lúc bị mở ra, Trình Thư Nặc nghe thấy một câu như thế thì lạnh lùng nói: “Ném ai ra cơ?”
Lâm Yến: “…”
Cục cưng đưa lưng về phía mẹ, thấy bố im như thóc, cậu lè lưỡi vẻ vui sướng khi người khác gặp xui xẻo, Lâm Yến chợt có linh cảm chẳng lành.
Giây tiếp theo, anh nhìn thấy thằng nhóc lắc cái mông nhỏ chạy tới bên cạnh Trình Thư Nặc, cả cơ thể bổ nhào vào cô, sau đó ấm ức nói: “Mẹ ơi, bố làm rớt thỏi son mà mẹ thích nhất rồi. Bố bảo cục cưng là nếu nói cho mẹ thì bố sẽ ném cục cưng ra, cục cưng sợ hãi, muốn ôm mẹ một cái.”
Lâm Yến: “…”
…
Khi người bạn nhỏ Lâm Thư sinh nhật bốn tuổi, có rất nhiều người tới nhà, cậu bị vây ở bên trong, trước mặt toàn là hộp quà.
Cục cưng vui đến mức cứ cười mãi, “Oaaa! Là máy bay điều khiển, cảm ơn ba Tống ạ!”
Tống Diệc Dương thấy người bạn nhỏ vui vẻ thì cậu cũng vui vẻ, giơ tay véo mặt cục cưng.
Cục cưng gõ cái đầu nhỏ, lại đi tới cái hộp quà cạnh đó thăm dò, tò mò hỏi: “Ba Tô tặng quà gì cho cục cưng vậy ạ?”
Tô Hàng thấy người bạn nhỏ gọi mình thì cũng hớn ha hớn hở giải thích, “Lego đó, lần trước chẳng phải cục cưng nói muốn sao?”
Cục cưng nặng nề “Dạ” một tiếng, “Cục cưng cũng muốn cảm ơn ba Tô!”
Tô Hàng cũng vui vẻ, dáng vẻ của thằng nhóc thật sự rất đáng yêu, chẳng hề giống ông bố mặt liệt của nó chút nào, cậu cũng không nhịn được giơ tay véo khuôn mặt múp míp của cậu.
Cục cưng đã dời sự chú ý tới hai hộp quà khác, cậu chỉ cái hộp màu xanh lam, “Cục cưng đoán bên trong là máy chơi điện tử!”
Vu Thi cười tươi rói, “Là một bộ truyện cổ tích, cục cưng không thể lúc nào cũng chơi điện tử được.”
Cục cưng lật mấy trang giấy màu sắc sặc sỡ, ngoan ngoãn nói, “Cục cưng vẫn chưa biết chữ, buổi tối có thể bảo mẹ kể.”
Vu Thi cũng rất vui mừng, đưa một hộp khác cho cục cưng, “Đây là quà mà ba Tôn Ngộ tặng cục cưng đó.”
Cục cưng nhìn máy chơi điện tử trong hộp thì đôi mắt bé nhỏ tỏa sáng, ngạc nhiên che cái miệng nói, “Oaaaa!”
Vu Thi xoa đầu cục cưng, “Cậu ta đang đi bắt kẻ xấu, không thể qua mừng sinh nhật với cục cưng được, muốn ba nói tiếng xin lỗi với cục cưng.”
Cục cưng thông cảm nói: “Bắt kẻ xấu quan trọng hơn ạ.”
Nhóm người vây quanh cục cưng, chỉ còn một cái hộp nhỏ cuối cùng, cục cưng đưa qua cho Lâm Hủ, “Anh tặng cho cục cưng cái gì vậy ạ?”
Lâm Hủ mở hộp ra, lấy hai chiếc vé xem phim và thẻ phòng khách sạn đưa cho cục cưng.
Cục cưng không biết đây là thứ gì, cậu tò mò nhìn đống đồ trong tay.
Lâm Hủ gõ đầu cục cưng, “Cục cưng đưa cái này cho bố mẹ thì cục cưng sẽ có em gái đó.”
Cục cưng mắt sáng như đuốc, “Em gái ư? Em biết rồi! Bố thích em gái! Bố nói là sau này khi cục cưng trưởng thành thì phải bảo vệ mẹ và em gái.”
Lâm Hủ lén nhìn chú út và thím đang chuẩn bị đồ ăn trong bếp, cậu gật đầu với cục cưng, “Đúng vậy đó, chờ ăn bánh ngọt xong thì đưa cái này cho bố mẹ, chắc chắn bố sẽ không thấy cục cưng phiền phức nữa đâu.”
Cục cưng hớn hở gật đầu.
…
Lúc ăn bánh kem, cục cưng cắt bánh kem ra thành từng miếng nhỏ dưới sự giúp đỡ của mẹ, rồi bưng cho mấy ông bố nuôi dịu dàng quan tâm cao lớn đẹp trai, ngọt ngào nói: “Ăn bánh kem thôi ạ!”
Lâm Yến đứng bên cạnh lạnh lùng nhìn thằng con không có giới hạn cười với mấy người tặng quà đến mức sắp chảy cả nước miếng, sau đó cậu bưng miếng bánh kem cuối cùng tới trước mặt anh, anh vừa định giơ tay thì con trai lại xoay người đi luôn.
Lâm Yến: “…”
Lâm Hủ xem kịch vui không chê lớn chuyện, “Sao cục cưng lại không đưa bánh kem cho bố thế?”
Cục cưng đã liếm một ngụm bơ, “Bố không tặng quà cho cục cưng, bố cũng không thích ăn bánh kem nữa.”
Lâm Yến đứng bên cạnh Trình Thư Nặc, nhìn con trai, “Ai nói bố không thích?”
Cục cưng suy nghĩ một lúc, mọi người đều có bánh kem trong tay, chỉ có bố là không có, cậu có chút xấu hổ dùm bố, nhưng trong tay chỉ còn một miếng, cậu lại còn liếm rồi, cục cưng có chút khó xử. “Bố có chịu ăn đồ thừa của cục cưng không?”
Lâm Yến: “Không.”
Cục cưng: “Thế thì bố đừng ăn nữa.”
Lâm Yến: “…”
Trình Thư Nặc thấy lần nào Lâm Yến cũng ăn quả đắng của cục cưng, cô tựa đầu lên vai Lâm Yến, cứ cười mãi.
Lâm Yến không cười, ánh mắt lạnh lùng lướt qua mấy chàng trai đang vui vẻ trên nỗi đau của người khác, “Mấy cậu…”
“Ăn bánh kem xong thì cút được rồi đấy.”
Anh vừa dứt lời thì cục cưng đã trưng khuôn mặt buồn bã nói, “Bố không lịch sự!”
Cậu kéo tay bố, quẹt cái miệng dính đầy bơ vào mu bàn tay của bố, “Cục cưng ăn bánh kem xong thì còn muốn chơi cờ cá ngựa với nhóm ba nuôi nữa đó!”
Lâm Yến nhìn mu bàn tay vô cùng thê thảm của mình thì mặt không đổi sắc nói: “Chỉ có kẻ ngốc mới chơi cá ngựa.”
Cục cưng tiếp tục ăn bánh kem, bớt thời gian trả lời bố, “Chỉ có kẻ đại ngốc mới sinh ra được thằng nhóc ngốc.”
Lâm Yến: “…”
Khoảng thời gian sau đó, Lâm Yến ngồi trên sô pha, nhìn thằng con và mấy chàng trai ngây thơ chạy tới chạy lui trong phòng khách, cục cưng đi chân trần, cười không ngừng nghỉ, Lâm Yến hoàn toàn không hiểu nổi buồn cười chỗ nào.
Trình Thư Nặc dọn bàn ăn xong, thấy con trai chạy khắp phòng, cô cười nhắc nhở, “Cẩn thận một chút, đừng để bị ngã.”
Cục cưng vừa chạy vừa nói với mẹ: “Không đâu ạ, cục cưng giỏi lắm!”
Trình Thư Nặc thoáng bật cười, cô đi tới trước sô pha, ngồi xuống bên cạnh Lâm Yến.
Lâm Yến cúi đầu hôn lên môi cô một cái, nói rất khẽ: “Cục cưng chẳng giống anh chút nào cả.”
Trình Thư Nặc rất gần anh, cô giơ tay véo mặt chồng: “Sao lại không giống anh chứ, em cảm thấy giống lắm mà.”
Lâm Yến bắt lấy tay vợ, khẽ nắm trong lòng bàn tay, khóe mắt thấy con trai và mấy chàng trai lăn thành một đám, cười khanh khách, Lâm Yến thở dài: “Đúng là không giống, trước đây anh đâu có ngu ngốc như thế.”
Trình Thư Nặc dựa vào lòng Lâm Yến, nhìn cục cưng lăn lộn cách đó không xa, “Giống mà, đáng yêu biết bao, đáng yêu như anh vậy.”
Lâm Yến rõ là không tin, anh ghé lại gần hõm cổ Trình Thư Nặc, nói với giọng rất thấp: “Cục cưng cũng đã bốn tuổi rồi, bọn mình lại sinh thêm một đứa con gái nhé?”
Trình Thư Nặc nhìn khuôn mặt tuấn tú gần trong gang tấc, cô nâng cằm người đàn ông lên, cười hỏi: “Nếu vẫn là con trai thì phải làm sao đây?”
Lâm Yến cúi đầu cắn ngón tay cô, “Đứa thứ hai chắc chắn là con gái.”
Trình Thư Nặc vô tình vạch trần, “Hồi trước khi sinh cục cưng anh cũng nói chắc chắn là con gái đấy thôi.”
Lâm Yến hơi giận, giọng trầm thấp, “Vợ à, em đáng ghét thật đấy.”
Trình Thư Nặc lấy tấm vé ra khỏi túi, cô nhìn Lâm Yến, dịu dàng nói: “Hồi nãy cục cưng đưa cho em mấy thứ, anh có muốn xem không?”
Lâm Yến từ chối thẳng mà không thèm suy nghĩ: “Không xem.”
“Hử?”
“Đồ của nó thì có gì hay mà xem, anh không có hứng thú đâu.”
“…”
Trình Thư Nặc cầm vé xem phim và thẻ phòng khách sạn vung vẩy trước mặt Lâm Yến, “Cục cưng bảo là để chúng ta ra ngoài hẹn hò, nó muốn em gái, nếu anh đã không có hứng thì thì em…”
Trình Thư Nặc chưa nói xong thì tấm vé trong tay đã rơi vào tay Lâm Yến, anh thoáng dừng hai giây rồi bật dậy khỏi sô pha.
Anh cũng không thu dọn gì, chỉ lấy áo khoác của hai người trên sô pha rồi kéo cô ra ngoài luôn.
Thật ra là Trình Thư Nặc trêu anh, sao cô có thể yên tâm bỏ lại cục cưng chứ, nhưng Lâm Yến không nói gì mà đã ôm cô đi về phía cửa.
Trình Thư Nặc từ chối, “Đừng mà, cục cưng sẽ ở một mình đấy.”
Lâm Yến ngắt lời cô, nhẹ nhàng nói với mấy người đang loạn thành đám trong phòng khách: “Con trai là của mấy cậu, tôi đi sinh con gái đây.”
Trình Thư Nặc: “…”
Cửa nhà vừa đóng lại thì người đàn ông đã hôn lên môi cô, Trình Thư Nặc ngước mắt, va phải đôi mắt đang cười của anh, giây tiếp theo cô cũng mỉm cười.
Tác giả có lời muốn nói:
Tối nay cuối cùng cũng viết xong ngoại truyện rồi, vừa khéo là 3 giờ sáng.
Tôi cảm thấy câu chuyện đã trọn vẹn rồi, cho dù là ai thì cũng đang đi về phía hạnh phúc.
Hy vọng mỗi một người đọc được câu chuyện này cũng như thế, phải có được hạnh phúc đấy nhé.
Cũng cảm ơn mọi người đã bầu bạn lâu như thế, đều là đại bảo bối của tôi hết ó qvq
Yến Yến và Tiểu Nặc cũng chào tạm biệt mọi người tại đây rồi.