Mộng Đẹp

Chương 42: Con mèo lười muốn làm nũng




Xế chiều.

Khúc Tử Yên trông thấy Đường Bích Vân bước đi với vẻ mặt thẫn thờ, cũng không biết vừa rồi Diệp Thanh nói gì với Đường Bích Vân, trong lòng cô ta tất nhiên nảy sinh cảm giác bất an.

" Bích Vân, công việc ngày hôm nay cũng đã hoàn thành, đi ăn với tôi đi! Tôi biết chỗ này có nhà hàng ngon lắm!" Khúc Tử Yên cố gắng dùng giọng nói ngọt ngào nhất có thể, bước lại gần tới chỗ Đường Bích Vân.

Đường Bích Vân nhìn Khúc Tử Yên một lúc không trả lời, đột nhiên thở dài: " Cô cứ đi đi, hom nay tôi hơi mệt! Chỉ muốn về khách sạn nghỉ ngơi thôi! "

Khúc Tử Yên nghe cô nói vậy, sửng sốt khoảng chừng mười mấy giây, hồi lâu sau mới nói: " Nếu, nếu mệt rồi thì cô cứ về nghỉ trước đi! Tôi sẽ mua đồ ăn mang về cho cô! "

" Được, cảm ơn! " Đường Bích Vân nói xong, lên xe rời đi trước.

Trước kia Khúc Tử Yên thường cảm thấy Đường Bích Vân biết nghe lời, tính cách dịu dàng, ngoan ngoãn, rất làm cho người khác bớt lo lắng, cho dù nói cái gì cũng răm rắp nghe theo, không một lời từ chối. Nhưng mà, thực ra việc dịu dàng ngoan ngoãn cũng chính là tượng trưng cho một người có thể dễ dàng bị khống chế, dễ bị lung lay bởi lời nói của người khác. Không biết Diệp Thanh đã reo rắc cái gì vào đầu Đường Bích Vân mà khiến Đường Bích Vân lần đầu chống đối lại Khúc Tử Yên cô.

Bàn tay Khúc Tử Yên nắm thành quyền, ngón tay cắm chặt vào da thịt nhưng cũng không có cảm giác đau, Khúc Tử Yên không thể để Diệp Thanh cướp đi con tốt này được. Nghĩ là làm, cô ta cũng lên xe trở về khách sạn, điểm đến là phòng của Diệp Thanh.

Mà Diệp Thanh thì cũng trở về phòng của mình ở khách sạn được một lúc. Cô vừa mới tắm xong thì nghe thấy tiếng gõ cửa, còn tưởng là Vân Du nhanh như vậy đã mang đồ ăn về cho cô, nhưng người đến lại là người cô không muốn gặp nhất.

Diệp Thanh cau mày nhìn.

" Sao, không định cho tôi vào phòng à? " Khúc Tử Yên nóng nảy nói. Vừa đến đã tỏ ra thị uy với cô là vì cái gì? Khẳng định là vì Đường Bích Vân.

" Có gì thì nói luôn ở đây rồi đi đi! " Diệp Thanh lười biếng trả lời.

" Cô không sợ sẽ có người nhìn thấy rồi ngày mai lên trang nhất sao? "

" Nếu có thì cả hai chúng ta cùng lên, có điều cô sẽ bị đưa vào vai người gây phiền phức cho tôi, vì cô đang đứng trước phòng tôi! "

" Cô??" Khúc Tử Yên sửng sốt: " Mau cho tôi vào, chúng ta nói chuyện đàng hoàng chút! " Khúc Tử Yên càng nói càng nặng nề, Diệp Thanh hình như cũng ngửi thấy mùi thuốc súng, cuối cùng cũng né sang một bên để Khúc Tử Yên đi vào, sau đó đóng cửa lại.



" Rồi, có gì thì nói rồi nhanh đi! Trợ lý của tôi sắp mang cơm về rồi! "

" Có phải cô đã nói xấu tôi trước mặt Đường Bích Vân, để chia rẽ quan hệ giữa hai người bọn tôi? "

Diệp Thanh không chút lưu tình gật đầu: " Đúng thì sao? "

Khúc Tử Yên ngạc nhiên, không ngờ Diệp Thanh cũng không phủ định.

" Tôi và Đường Bích Vân có thế nào cũng không phải chuyện của cô! Cô hà tát gì phải làm như vậy? " Khúc Tử Yên sứt đầu mẻ trán dùng tay vỗ bàn: " Tôi lợi dụng cô ta là chuyện của tôi, tôi đối xử không tốt với cô ta cũng là chuyện của tôi! Liên quan gì tới cô mà cô xen vào? "

" Sao lại không liên quan? Biết đâu cô lại dùng Đường Bích Vân để hãm hại tôi! "

Khúc Tử Yên mang dáng vẻ chỉ hận rèn sắt không thành thép: " Vậy thì đã sao? Tôi chính là muốn khiến cô thân bại danh liệt mà bàn tay này không bị vấy bẩn! "

Diệp Thanh cũng đứng dậy: " Không bị vấy bẩn? Khi mà cô nói ra câu này cũng tức là cô đã bị vấy bẩn hoàn toàn rồi! " Diệp Thanh cao hơn nửa cái đầu so với Khúc Tử Yên, đến mức cô ta không thể không ngẩng đầu lên nhìn. Sắc mặt Khúc Tử Yên vô cùng khó coi, một hồi cũng không nói nổi nên lời nào. Diệp Thanh đón lấy ánh mắt cô ta, từ đầu đến cuối vẫn chăm chăm không ngưng.

Khúc Tử Yên bỗng bật cười một tiếng: “Được.”

Khúc Tử Yên xoay người rời đi, chưa đi được mấy bước, cô ta đã quay lại: " Nếu tôi đã bị vấy bẩn, nhất quyết cũng phải kéo theo cô xuống cùng! " sau đó đi dứt khoát kiên quyết.

Khúc Tử Yên nổi giận đùng đùng đi dọc trên hành lang khách sạn, ở một phía con đường khác cũng có người đang đi từ hướng của chị ta đến.

Đó là một thân hình cao lớn, mạnh mẽ rắn rỏi, không cần nghĩ cũng biết là Hạ Cảnh Đình. Khúc Tử Yên đang đầy nóng giận bỗng nhiên bị dội một chậu nước lạnh, bước chân do dự, dừng lại tại chỗ.

Hạ Cảnh Đình đã rất nhanh đến trước mặt, nhưng anh cũng không thèm nhìn Khúc Tử Yên một cái, trực tiếp bước qua cô ta

Khúc Tử Yên nhất thời gọi anh một tiếng: " Hạ Cảnh Đình." Giọng điệu hết mực bình thường.

Nhưng lời nói vừa phát ra, Khúc Tử Yên hối hận rồi, t rong tâm lập tức trống rỗng. Cô ta vừa mới ở chỗ Diệp Thanh mà phát hỏa xong đã gặp phải anh, luôn cảm thấy như những lời mình nói tất cả đều bị anh nghe thấy hết vậy.

Bước chân Hạ Cảnh Đình khựng lại, quay lại nhìn, hàng lông mày nhíu chặt vào nhau, giọng nói âm trầm: " Cô là ai? "

Đây mắt Khúc Tử Yên đã tràn ngập sự thất vọng và không dám tin, vô số nỗi hoảng sợ dâng lên trong lòng cô ta, cảnh tượng này, giống hệt với lúc cô và anh lần đầu gặp nhau. Cô ta tiến lên, cố gắng không né tránh ánh mắt anh: " Mới mấy tháng không gặp mà anh đã quên tôi rồi à? "

Khúc Tử Yên thừa biết Hạ Cảnh Đình không phải không nhớ ra cô là ai, mà là không muốn nhớ cô là ai.

Một khoảng không tĩnh lặng, Khúc Tử Yên ngập ngừng đánh tan: " Anh tìm Diệp Thanh à? "

" Tôi không trách nhiệm phải báo cáo với người ngoài. " Để lại một câu này, Hạ Cảnh Đình xoay người rời đi luôn.

Khúc Tử Yên bần thần đứng nghệt ra. Hai tiếng " người ngoài" sao có thể thoát ra một cách dễ dàng như vậy, nhất là sau tất cả tổn thương anh đã gây ra cho Khúc Tử Yên cô?

Nghĩ những thứ này cũng vô ích, Khúc Tử Yên nhanh chóng bình phục lại hô hấp, cả Diệp Thanh và Hạ Cảnh Đình, ai cô cũng đều phải khiến họ phải trả giá vì đã gây ra vết thương trong cô!



Mà Diệp Thanh, vừa mới ngả lưng xuống chiếc giường êm ái một ít phút, cánh cửa căn phòng lại lần nữa vang lên tiếng gõ dồn dập. Không lẽ lửa giận trong lòng Khúc Tử Yên vẫn còn chưa nguôi nên mới muốn tiếp tục kiếm chuyện với cô sao.

Diệp Thanh mệt mỏi đi ra mở cửa, cũng không thèm biết đối phương là ai, liền nói: " Khúc Tử Yên, cô đừng có làm phiền tôi nữa được không?"

" Khúc Tử Yên làm phiền em? "

Nghe thấy giọng nói, Diệp Thanh mới giật mình ngước lên: " Hạ Cảnh Đình? "

" Ừm."

Vừa dứt lời, đầu cô nặng nề, mang theo vẻ bất lực chui vào trong ngực anh: " Sao anh lại đến đây? Nhớ em à? "

Tay chân cô đều bám dính trên người anh, anh nhẹ giọng cười, ngón tay vuốt ve mái tóc cô.

"Nhớ em, vợ à, anh nhớ em nhiều lắm! " giọng nói cất chứa nỗi nhớ thương tha thiết, mềm mại tới nỗi gần như tan ra: “Anh yêu em nhiều lắm.”

" Em vừa mới rời đi sáng hôm nay. Anh đừng có dẻo miệng! " Diệp Thanh bĩu môi.

" Anh đã từng nói rồi, chỉ cần không nhìn thấy vợ một phút, anh liền nhớ vợ rồi! Mà vợ ở đây có biết tự chăm sóc mình không đấy?"

" Ưm~ em mệt lắm…"

" Sao thế, hôm nay lại như con mèo lười muốn làm nũng với anh? Vợ à, em yêu anh rồi phải không, có phải muốn cùng anh kết hôn rồi không? "

Diệp Thanh ngẩng đầu lườm Hạ Cảnh Đình một cái: " Cho anh cơ hội tán tỉnh em thôi, đừng có tự luyến! Anh quên mất em là diễn viên chuyên nghiệp à? Dáng vẻ nào em cũng đều có thể diễn cho anh xem! " sau đó rời khỏi người anh, xoay người đi vào phòng: " Vào phòng đi! Chúng ta chưa phải chính thức nên em chưa muốn công khai đâu! "

Nhưng có dơ móng vuốt sắc bén lên thế nào, vành tai đỏ ửng kia vẫn là chống đối lại cô, mà tất cả đều lọt vào con mắt của Hạ Cảnh Đình. Anh vui vẻ đi vào, cũng không quên chốt cửa lại.

" Nhưng mà sao anh lại tới đây? Anh chắc chắn không phải rảnh rỗi không có việc gì làm! "

" Anh- "

" Khoan! Để em đoán! Có phải anh định nói là ở đây có công việc gấp nên cần tới để giải quyết phải không? "

"Không hổ là vợ của anh! Cái gì cũng biết hết! "

" Anh bỏ việc không sợ công ty bị phá sản à? "

" Không sao, anh có rất nhiều tiền, cho dù em có tiêu sài hoang phí đến ba đời cũng không hết được! Vả lại còn có Phó Nghê, cậu ta có thể lo được! "

" Anh là muốn ép người ta làm việc kiệt sức đến chết đây mà! " Diệp Thanh lầm bầm, lại ngước nhìn lên đồng hồ, quái lạ, sao Vân Du giờ này vẫn chưa về? Đói chết cô rồi.

Ọt ọt~



Đấy, vừa nói xong mà bụng đã biểu tình rồi.

" Em vẫn chưa ăn? "

" Chưa. Vừa mới quay xong thì em về khách sạn tắm, nhờ Vân Du đi mua đồ mà đến giờ con bé vẫn chưa quay về! "

" Đoàn phim đáng ra phải lo chuyện này chứ, tại sao lại để diễn viên của mình làm việc nhiều mà không cho ăn cơm?"

Diệp Thanh nhìn anh bất lực, chỉ có đoàn phim của anh mới làm vậy!

" Thanh Thanh, em đã mua về rồi đây! Xin lỗi chị nha, nãy em đi bị kẹt xe nên quá trời! Chị mở cửa cho em với! " Vân Du đứng bên ngoài định mở cửa nhưng không mở được, nên nói vọng vào.

Diệp Thanh nhanh chóng mở cửa: " Được rồi, mau vào đi! "

Vân Du vừa đặt chân vào phòng, ngay lập tức cảm nhận được áp suất thấp đến cực điểm, nhìn lại vào bên trong, Hạ Cảnh Đình đang đứng sừng sững ngay phía sau Diệp Thanh, cô bé tức khắc dừng lại.

" Làm gì vậy? Mau vào đi! "

" À thôi… đồ ăn của chị này, em… em có việc nên đi trước! "

" Từ đã! Em hãy ăn rồi mới đi chứ! "

" Dạ thôi, nãy em ăn mấy cái bánh rồi, bụng cảm thấy hơi no, chị… chị cứ ăn đi! Hạ tổng,chúc ngài buổi tối vui vẻ! " nói rồi Vân Du liền chạy vụt mất, không thấy tăm hơi đâu.

Diệp Thanh khó hiểu, cầm túi đồ ăn đi vào: " Là nhỉ, con bé à gì mà cứ như ma đuổi thế, bộ công việc gấp lắm sao… À, anh cũng ngồi xuống ăn cùng đi! Em nghe nói món ăn ở nhà hàng này ngon lắm! "

Hạ Cảnh Đình chớp mắt liền vui vẻ gật đầu: " Được. "

Trợ lý này coi như thức thời. Cùng với Phó Nghê đúng là giống nhau.