Chương 85: Tiểu tử bắt cá
Trần Bạch Hoàng ở một bên ngồi nghe, tuy rằng cũng đã rõ ràng được phần nào uẩn khúc trong chuyện t·ranh c·hấp kia, thế nhưng vì sự hiếu kỳ của người trẻ tuổi, hắn vẫn nán lại muốn biết thêm.
Lúc này, Vương Hội có điều chưa hiểu, bèn lân la hỏi thêm:
" Chuyện này giảng như thế nào? Vương mỗ có chút tò mò, còn xin nhị đương gia giải thích."
Hạ Quang Nghĩa cười lạnh nói:
" Chuyện này có gì khó giải thích. Năm xưa Thanh Thản Kiếm Thánh có một đoạn tình duyên với Ngô Đồng Lão Quái, tất cả là nhờ Ma Trảo Long Thánh tác động mới có thể làm được. Chỉ là không ngờ tuổi trẻ lão kiếm thánh có chút kém cỏi chuyện yêu đương, thành thử khéo quá hóa vụng, xôi hỏng bỏng không. Nhưng chuyện gì ra chuyện nấy, lão Kiếm Thánh vẫn là người có ơn tất báo, đã thế y lại là hảo bằng hữu của lão Long Thánh. Mắt thấy tri kỷ mình uất ức mà c·hết như vậy, y hẳn là muốn vì n·gười đ·ã k·huất đòi chút công đạo, chứ bình thường lão sâu rượu kia cũng không có mặt mũi nào mà tiến về Nghị Ma Đường."
Vương Hội nghe vậy như tỉnh ngộ, gật đầu nói:
" Từng có lời đồn Thanh Lam Yêu Hoàng tuổi trẻ cũng từng ái mộ lão Long Thánh, chuyện này từng là một phen phong vân ở giang hồ, hư thực khó phân, thế nhưng thật không ngờ chuyện này là thật. Lão bà kia hẳn là cũng vì tình riêng mà tham gia vũng nước đục này."
Y nói đến nửa chừng, thở dài một hơi, cuối cùng thêm lời:
" Mấy cái lão già này có chút lỗ mãng. Không biết đám lão quái vật Long Quốc có phản ứng gì hay không? Kỳ thực kể từ khi Yến Chủ q·ua đ·ời, Cửu Địa đúng là có sa sút, song cao tầng Long Quốc vẫn là hiểu rõ khả năng lãnh tụ quần chúng của mấy vị lão tiền bối Cửu Địa nên mới chưa làm gì quá đáng. Thế nhưng chỉ cần thế hệ này nằm xuống, ai biết được sau này ai sẽ là kẻ có đủ phân lượng nói chuyện với Long Quốc chứ?"
" Nghĩ lại cũng may. Năm đó cũng may mắn chúng ta thuận theo thời thế, nương nhờ Long Quốc vị kia, nếu không Thần Quyền Bang cũng khó mà có được chỗ đứng ở Chấn Xứ như ngày hôm nay."
Vương Hội cười rung bộ mặt rỗ, nịnh nọt nói: " Vẫn là bang chủ cùng nhị đương gia sáng suốt."…
….
Trần Bạch Hoàng nghe hết chuyện cần nghe, cũng không chần chừ ở lại hóng thêm nữa, quay người liền bỏ đi. Với hắn, chuyện cần nghe đã nghe, không nên quá thân cận nơi thị phi đông người...
Thiếu niên men theo bờ đầm nước bước đi chậm rãi hướng về Nam Vương Môn, hắn nóng lòng muốn xem thành trì này có được phồn hoa như Bắc Biên Thành hay không.
Người Chấn Xứ vốn luôn coi Bắc Biên Thành là thành trì lớn nhất Chấn Xứ, thế nhưng cũng chỉ lớn về quy mô dân số và khách giao thương thập phương, về phần kiến trúc đồ sộ vẫn là thua xa các thành trì khác. Bát Vương Thành cũng không được coi là thành trấn lớn nhất Chấn Xứ, bởi vì vị trí địa lý của nơi này lại nằm giữa Chấn Xứ và Càn Xứ, thành thử cũng khó để so sánh. Tuy vậy, nơi đây lại không thuộc quản hạt của bất kỳ thế lực lớn nào, thành thử lại là chốn ăn chơi trác táng nổi tiếng của đám khách võ lâm giang hồ, địa vị từ đó cũng tăng lên không ít ở Cửu Địa.
Ở cái xứ ngư long hỗn tạp này không phải ai cũng rủng rỉnh tiền bạc như thương gia, cũng không phải kẻ nào cũng tráng khí không sợ trời sợ đất như khách giang hồ, nơi đây dân nghèo cũng chiếm một số lượng rất lớn, cư ngụ tại những xóm làng lụp xụp đổ nát bên rìa tường thành. Phân chia giai cấp ở chỗ nào cũng có, dẫu sao dân nghèo vẫn hơn là kiếp nô lệ, ít nhất họ vẫn có quyền tự quyết cuộc đời của mình, vẫn có thể chủ động lựa chọn làm phu phen tạp dịch cho nhà giàu mà kiếm bữa cơm qua ngày.
Cao tầng Bát Vương Thành cũng không có quản nhiều chuyện nhỏ nhặt này, dù sao dân nghèo cũng là bách tính thuộc quản hạt của họ, quá mức khống chế cùng ức h·iếp dễ khiến lòng người dao động, nảy sinh ý xấu. Dù sao người có nơi có chốn, đã đất lành nuôi người vô định, người cũng hẳn nên trả lại một phần tình. Cái lẽ này có thể thời bình không đáng một xu, nhưng nếu có biến cố thì chính những người dân nghèo này sẽ là những kẻ ra tay đầu tiên, tám vị hiền vương vốn xuất thân hèn mọn, đạo lý này họ đương nhiên là hiểu rõ nhất…
Bát Vương là những kẻ có tầm nhìn, họ hiểu rằng chỉ cần cho những kẻ lệ thuộc kia đủ ăn đủ uống, ít nhất địa vị Bát Vương Thành ở nơi biên giới hai xứ Càn Chấn vẫn sẽ vững tựa bàn thạch, các thế lực lớn muốn nhòm ngó cũng phải căn nhắc một hai...
Lúc này, đầm nước mênh mông trước Nam Vương Môn đang vào buổi xế chiều, phía bờ nước vẫn lác đác vài người thôn dân nghèo mò mẫm đơm cá bắt ốc. Những thôn dân kia đa phần là lũ tiểu tử tiểu nữ tự làm lụng phụ giúp gia đình. Mùa thu chớm đến cũng là vào giữa lúc mùa mưa đang độ dày, nước ở các đầm các lạch vì thế cũng sẽ dâng cao lên rất nhiều, thành thử nơi đây vô hình chung cũng là địa điểm lý tưởng cho dân nghèo kiếm chác chút tiền nhỏ từ vựa cá ốc tanh mùi bùn.
Phía xa trên vòm trời, những áng mây lững lờ trôi, che đi một phần ánh mặt trời, khung cảnh trở nên mát mẻ hài hòa, khiến tâm người thư thái thoải mái. Thời khắc này, Trần Bạch Hoàng bước chân lặng lẽ trên con đường vòng quanh co, y bỗng đưa mắt chăm chăm nhìn về một góc đầm nhỏ. Tại nơi kia, một tiểu đồng tuổi tầm tám chín, tóc trọc như sư, để mình trần, tay chân lấm tấm bùn đang bận tay kéo lên đơm cá nặng trĩu. Nam hài da dẻ trắng trẻo, thân thể hơi gầy, bù lại y có mặt mũi sáng sủa, ánh mắt sáng trong khiến tâm người nhìn thấy cảm thấy nhẹ nhõm thanh tịnh. Thiến niên họ Trần ngẩn ngơ nhìn ngắm tiểu tử trước mặt mình, trong lòng lộ ra chút hoài niệm: " Tiểu Trùng năm nay cũng sẽ lớn tầm này a."
Thiếu niên lại lần nữa lặng người, đây hẳn là tật xấu mới có của hắn. Trải qua quá nhiều mất mát, tâm tư con trẻ cũng hóa thành già. Trần Bạch Hoàng nhìn lại, thấy thân đệ đệ nghịch ngợm của mình năm xưa trên đồng vắng, nơi hai huynh đệ nô đùa cùng đám bạn thôn nhỏ. Càng nhìn lại lòng càng chảy máu. Đang yên ấm một cõi thanh bình bỗng chốc trở nên côi cút một mình. Thiếu niên rốt cục muốn rơi mắt, nhưng lại không thể rơi được, có lẽ hắn không muốn rơi thêm nữa rồi, hắn đang lớn dần…
.....
Lúc này, tại mép nước một đám thiếu niên tuổi tác không lớn lắm đang nhanh nhảu đuổi bắt, trong đám này lộ ra một thiếu niên mắt lồi trán rô, mặt mày sạm đen, tóc dài búi sau, thân thể so Trần Bạch Hoàng thời điểm còn ở thôn nhỏ còn muốn lộ ra yếu nhược hơn nhiều, thiếu niên này chủ động tách khỏi đám bạn, dừng lại hét lớn về phía tiểu tử da trắng:
" Này! Trần Bạch Xuyên! Ngang chiều rồi, nhân lúc cá còn tươi mau nhanh chạy đi bán thôi. Hôm nay nghe nói có vị Lý đại gia nào đó đặc biệt hào phóng, thu mua hết cá tươi. Ngươi nếu không theo nhanh, bọn ta sẽ không đợi nữa."
Nam hài tên Trần Bạch Xuyên đang bận dở tay, ngước mắt lên nhìn đồng bạn, chậm rãi nói:
" Đàm Thanh Sơn! Ngươi không nên tranh chạy trước với bọn chúng, chạy nhanh cá dễ tróc vảy trầy da xước thịt, dễ bị ươn, bán không được giá đâu."
Nam hài tên Đàm Thanh Sơn nghe vậy như hiểu ra cái gì, cười khì khì, nói:
" Ai nha! Ta quên mất nhà người dòng dõi ngư phủ đấy. Mấy chuyện này vẫn nên nghe ngươi nói thì hơn."
" Mà thôi! Giỏ cá đầy thế kia rồi cũng nên lên đi thôi kẻo không kịp giờ bán."
Trần Bạch Xuyên gật đầu, vụng về vạch bùn rẽ nước đi lên. Hai tiểu tử giúp nhau kéo cái đơm cá to hơn bắp đùi người lớn lững thững tiến về phía cổng thành.
Trần Bạch Hoàng dáng đứng vô tình chắn ngang lối hai nam hài. Không biết là vô ý hay cố ý, hắn không có dịch người nhường đường. Mồm nguýt dài một tiếng, Tiểu Ô từ nơi nào đã bay đến bên bờ vai thiếu niên họ Trần, động tác thuần thục tựa như đã quá quen thuộc với hành động này của chủ nhân mình.
Thấy có người lạ chặn hướng đường đi, Trần Bạch Xuyên cau mày, Đàm Thành Sơn thì lộ ra khó hiểu. Kẻ chặn đường hai tên tiểu tử bọn hắn là một tên thiếu niên cao hơn chúng cả cái đầu, dáng vẻ lôi thôi rách rưới cũng chẳng kém những thôn dân xóm nghèo bọn hắn là bao.
Đàm Thanh Sơn tâm nhỏ có chút động. Hắn thân thể so với bạn đồng trang lứa cũng chẳng lớn là bao, vì thế bình thường vẫn bị đám trẻ lớn trong xóm nghèo bắt nạt. Mắt thấy Trần Bạch Hoàng cao lớn hơn mình, tiểu tử vẫn là có chút sợ sệt, vội lên tiếng:
" Vị ca ca này! Hà cớ làm sao người chặn đường hai chúng ta."
Trần Bạch Hoàng vẫn lạnh nhạt không cất lời, chỉ lẳng lặng nhìn hai cậu bé trước mặt, ánh mắt vẫn nội hàm vẻ chua xót.
Ở bên cạnh, nam hài tên Trần Bạch Xuyên vẫn là khéo léo hơn, nặn ra nụ cười nhẹ nói:
" Vị ca ca này chẳng hay là muốn mua cá của chúng ta?"
Đàm Thanh Sơn vội vã giật tay đồng bọn, lí nhí nói: " Không thể! Tên này nhìn nghèo hèn thô kệch, chắc gì có tiền mà mua cá, hắn hẳn là muốn giở trò t·rấn l·ột đấy?"
Trần Bạch Xuyên không có là đúng, hắng giọng nói: " Người mua cá đâu có phân giàu nghèo, cá của ta cũng không biết chọn mâm nhà người. Chỉ cần có tiền, hắn dám mua, ta dám bán."
Nhìn đồng bạn có vẻ kiên quyết, Đàm Thanh Sơn cũng không tiện khuyên thêm cái gì. Hắn rất muốn bỏ đi, nhưng lại không đành lòng bỏ lại bạn mình đối mặt thiếu niên cao gầy trước mặt.
Trần Bạch Hoàng lúc này đương nhiên là chứng kiến hết thảy, trong lòng thầm đánh giá Trần Bạch Xuyên là người được dạy dỗ bài bản cẩn thận, từ đó càng sinh ra bội phục. Nghĩ lại năm đó ở cùng độ tuổi này, thiếu niên tự cho rằng bản thân không có khả đối đáp sâu sắc như vậy.
Nghĩ đến vậy, Trần Bạch Hoàng vẫn là lắc đầu, lạnh lùng đáp: " Ta không mua cá! Thứ lỗi vì đã cản đường.". Nói rồi liền quay người tiến về phía cổng thành.
Hai tiểu tử kia ngẩn ngơ một hồi, không hiểu chuyện gì xảy ra. Sau khi thấy thiếu niên lạ mặt rời đi một lúc, chúng mới vội vã bước theo đi vào trong trấn.
………..
Đàm Thanh Sơn lúc này vừa đi vừa nói: " Tỷ tỷ ta nói bất kể là gặp ai trên đường cũng chớ đắc tội người. Vừa rồi lời ta có hay không đắc tội khiến y để bụng."
Trần Bạch Xuyên cười đáp: " Hắn nếu để bụng, có lẽ đã dần cho ngươi một trận rồi mới phải."
Đàm Thanh Sơn cười chua chát: " Hắn lớn như vậy, đánh ta cũng chịu chứ biết làm sao."
Trần Bạch Xuyên không quá để ý lời của đồng bạn, nói: " Ngươi thử nói xem, hắn liệu có phải là một khách giang hồ. Ta nhìn con quạ trên lưng hắn nom khá là ngộ, thật thích mắt."
Đàm Thanh Sơn cười không cho là phải, nói: " Ta nào có biết! Nhưng hắn cũng chỉ tầm tuổi tỷ tỷ ta, làm sao có thể là khách giang hồ được, hắn hẳn là con nhà miền sơn cước nào đó."
" Mà thôi! Quản hắn xuất thân làm gì. Mau mau làm chính sự, Lý phủ sắp mở cửa đong cá."
……
Lý phủ, kỳ thực là một khu gia viên nhỏ nằm sát góc thành phía nam thành Bát Vương, nghe thương gia xung quanh kháo nhau rằng là một tay nhà giàu mới nổi người phương nam đến đây mở đất ăn chơi.
Gia viên với kiến trúc gỗ sơn son cùng ngói âm dương đặc trưng bản địa, với vườn tược đầy hoa thơm cỏ lạ tươi thắm, toát lên một cỗ khí chất giàu sang khiến người ngưỡng vọng.
Lúc này nơi cổng lớn, một đám lớn hài đồng đang chen chúc đến bán từng gánh cá tôm cho gia nhân. Nghe nói chủ nhà là một tay họ Lý rất giàu mà cũng rất lạ, y hôm nay phao tin với bàn dân khu vực Nam Vương Môn rằng y thích vị thịt cá tươi được bắt từ tay trẻ nhỏ, nói rằng trẻ nhỏ khí thuần tâm sáng, thịt cá không bị nhiễm ô uế. Lời đó trong tai mọi người đương nhiên là lời yêu ngôn hoặc chúng, hoàn toàn vô căn cứ. Có kẻ cho rằng tay họ Lý này là kẻ mê tín, tin vào điều vớ vẩn, vì vậy cũng chẳng để mắt nhiều tới y, song vẫn có những người xem đây là cơ hội kiếm tiền, vì thế cho con trẻ trong nhà tham gia náo nhiệt kiếm chút đỉnh....
Lúc này, giữa khu gia viên, trong một cái đình viện khang trang cỏ hoa tươi tốt, xuất hiện bóng dáng hai nam tử khí chất bất phàm, đang ngồi thưởng trà thư thái bên dàn hoa Mẫu Đơn.
Trong đó, một nam tử tuổi gần tứ tuần, mặt trắng không râu, tuấn tú đến kinh diễm kinh hồn, chỉ là khí thế lạnh lẽo, sát khí vẩn quanh, tựa như bất cứ lúc nào cũng có thể lấy mạng kẻ khác, vô cùng đáng sợ.
Ở phía đối diện là một nam tử khác tuổi có lẽ trẻ hơn người kia vài tuổi, thế nhưng gã để chòm râu dê nhỏ, trán cao mày rậm, sơn căn dài thẳng, hai bên pháp lệnh tạo hình chuông, khí chất càng mang vẻ sang trọng hơn người, lại lộ ra chút tà dị khiến người sợ hãi.
Hai người này nói chuyện cũng không nhiều, chỉ thi thoảng mới cất lời, sau đó lại im lặng nhắm mắt thưởng trà, bầu không khí từ đó lộ ra tĩnh mịch khác thường...
...............................................
P/S: Lâu mới ra chương, xin lỗi chư vị.
Chúc chư vị trung thu vui vẻ bên gia đình