Mộng Nhập Tinh Hà

Chương 21: Nhìn kìa 1 (Ngoại truyện)




Gió xuân như khách quý, vừa vào liền phồn hoa. Mùa đông chinh trần tẩy đi, màu xanh mang theo ánh nắng ấm áp tràn tới trước mặt người khác, giống như là thiên vị các tình nhân gặp mặt, cam lòng dâng lên thời tiết tốt nhất làm quà tặng.

Ngày làm việc đầu tiên sau lễ. Công việc năm ngoái bị kêu dừng, hiện tại ra roi thúc ngựa chạy về phía người, căn bản chống đỡ không được, Thẩm Tinh Hà ngồi phịch ở trên vị trí làm việc, vẻ mặt mệt mỏi, đối thoại cách đó không xa truyền vào trong tai.

"Luật sư Trì...... Cái đó... Tôi có thể đi trước hay không? Buổi tối có hẹn..."

Trì Xuyên Nam ngồi ở trước bàn làm việc ngưng mắt, nhìn văn kiện trong tay nhíu mày, liếc mắt nhìn lại, cho thấy ông cũng không phải là người dễ nói chuyện.

"Đi đi."

Lâm Niệm Chi vốn thấp thỏm tan ca sớm có thể sẽ bị phê bình, nhưng không ngờ chỉ nói được một nửa, Trì Xuyên Nam giống như đã quen, đặc biệt khoan dung, không ngại gật đầu.

Sau khi được sếp cho phép ném một ánh mắt về phía Thẩm Tinh Hà, Lâm Niệm Chi đắc ý đi qua bên cạnh nàng, giống như đang khoe khoang mình có người yêu, nàng không có.

Nhưng thật ra nàng có, chỉ là còn chưa nói cho Lâm Niệm Chi.

Thẩm Tinh Hà lè lưỡi, nhìn bóng lưng Lâm Niệm Chi thở dài một hơi, bị Trì Xuyên Nam lưu ý.

"Cô có việc cũng có thể đi trước, văn phòng luật không cưỡng chế yêu cầu tăng ca."

"Tôi không có việc gì, tôi thích tăng ca."

Thẩm Tinh Hà lập tức ngồi thẳng lên biểu thị lòng trung thành, hướng tới Trì Xuyên Nam hô một câu siêu lớn. Lúc này nàng mới chú ý tới ông vẫn chưa ngẩng đầu, còn đang bận rộn chuyện trong tay. Trì Xuyên Nam văn phòng luật Tương Lai trước liền có tin đồn, nói ông nghiêm khắc khắc nghiệt, là người cuồng công việc, hiện tại xem ra cuồng công việc là nghiệm chứng rồi, nghiêm khắc khắc nghiệt sao, ngược lại là người thành kiến.

Liếc mắt nhìn thời gian, cũng sắp đến giờ tan làm, nhưng khoảng cách đón Tống Thanh Mộng tan làm còn có một đoạn canh giờ, nàng cổ vũ  kết thúc công việc hôm nay, chào hỏi Trì Xuyên Nam rồi đi trước.

Buổi sáng Tống Thanh Mộng cố ý gửi tin nhắn muốn nàng buổi tối đi đón, còn nói muốn dẫn nàng đi gặp một người. Trầm Tinh Hà đoán mấy vòng, cũng không đoán được cô muốn mang mình đi gặp ai, lái xe, suy nghĩ có chút thất thần.

Sau khi xác định quan hệ, hai người không vội vã ở chung, vẫn duy trì khoảng cách 30 phút đi xe, khác với trước kia chính là, gặp mặt nhiều, hẹn hò nhiều, các nơi trong cuộc sống đều đang sinh ra giao hội chặt chẽ. Thẩm Tinh Hà từng muốn đề cập một chút có muốn sống chung hay không, nhưng lại nghĩ đến Tống Thanh Mộng tính cách thẳng kia, nếu như muốn, cô hẳn là đã sớm hỏi.

Đèn xanh sáng lên, Trầm Tinh Hà đạp mạnh chân ga, tăng tốc chạy tới cửa bệnh viện Hoài Nhân. Dừng xe xong, đi về phía phòng khám bệnh.

Trời hơi xám xịt, cửa sổ lầu dần dần bị ánh sáng trắng lấp đầy. Quy luật ngày đi đêm nằm cũng không thích hợp với bệnh viện, nơi này vẫn ồn ào nổi lên bốn phía, giống như náo nhiệt bên ngoài tòa nhà ban ngày, náo nhiệt.

"Xin chào, tìm bác sĩ Tống, Tống Thanh Mộng." Thẩm Tinh Hà đi đến phòng khám của Tống Thanh Mộng trước, phát hiện không có ai, lại quay lại hỏi y tá lễ tân.

"Khám bệnh sao? Bác sĩ Tống đang ở phòng phẫu thuật, có thể phải chờ một lát." Cô y tá vội vàng tìm bệnh án, đầu còn chưa kịp ngẩng lên.

"À... Tôi không khám bệnh, vậy tôi ngồi chờ cô ấy một lát. Cảm ơn." Thẩm Tinh Hà chuẩn bị nhấc chân đi, lại bị gọi lại.

"Tôi giúp cô gọi vào phòng phẫu thuật hỏi thử còn bao nhiêu lâu kết thúc nhé?" Y tá ngẫm lại, phát hiện giọng nói có chút quen tai, vừa thấy là Thẩm Tinh Hà, không để người từ chối, đã kết nối điện thoại phòng phẫu thuật.

"Bác sĩ Tống, có người tên..."

"Thẩm Tinh Hà."

"Đúng vậy, có người tên Thẩm Tinh Hà tìm bác."

Y tá nhìn Thẩm Tinh Hà xin lỗi rồi cúp điện thoại sau khi người bên kia giải thích xong

"Ca phẫu thuật còn nửa giờ nữa mới kết thúc, bác sĩ Tống nói tôi dẫn cô đến ký túc xá của cô ấy chờ trước."

"Được, làm phiền cô rồi."

Đây là lần thứ hai Thẩm Tinh Hà tới chỗ cô làm việc, ký túc xá cách phòng khám bệnh không xa, giường là giường tầng, hai cái bàn, hẳn là phòng hai người.

"Cái kia... Gọi điện thoại có phải không tốt hay không?" Thẩm Tinh Hà thật cẩn thận hỏi y tá chỉ giường cho nàng, sợ quấy rầy Tống Thanh Mộng phẫu thuật.

"Sao có thể! Y thuật của bác sĩ Tống chính là số 1 số 2 ở bệnh viện." Y tá nghe ra ý tứ trong lời nói, vừa đánh giá Thẩm Tinh Hà, vừa ở trong trí nhớ tìm kiếm một ít manh mối.

"Cảm ơn."

Thẩm Tinh Hà đi đến mép giường buông túi xách, y tá đã đi đến cửa.

"Không có việc gì, vậy tôi liền đi bận trước." Ngọt ngào cười, để lại Thẩm Tinh Hà một mình ngốc ở trong phòng.

Trước khi đóng cửa, y tá còn liếc nhìn người trong phòng, như thể đã xác minh cái gì đó.

Thẩm Tinh Hà chờ cửa khép lại sau đó mới ngồi xuống.

Trên giường đồ vật rất đơn giản, một cái gối đầu, một ga trải giường, là một bộ chăn đơn ô vuông màu vàng nhạt, không có bất kỳ đồ vật dư thừa nào. Không giống trong nhà Tống Thanh Mộng, mép giường sẽ đặt lên một hai con thú bông, đầu giường còn sẽ có mấy quyển sách, hiện tại cũng thêm mấy quyển nàng thích xem.

Ngồi cũng là đợi, Thẩm Tinh Hà dứt khoát cởi áo khoác nằm xuống, trên chăn là mùi nước sát trùng, cẩn thận ngửi còn có mùi nước hoa nhàn nhạt, là loại cô thường dùng, ủ rũ dâng lên, hỗn mùi nước hoa, theo xoang mũi chui vào trong mộng.

Phanh —— Chữ "Đang phẫu thuật" tắt đèn.

"Bác sĩ Tống  đi vội vã vậy?" Triệu Húc từ một phòng phẫu thuật khác bước ra, nhìn thấy Tống Thanh Mộng lần này không vòng đi cửa hông nữa, lòng sinh nghi hoặc.

Ra khỏi cửa chính, đến phía trước một đoạn chính là cửa thang máy, thẳng tới phòng khám bệnh.

"Bạn gái tới ~" Tống Thanh Mộng đã đi được nửa đường, mơ hồ nghe được giọng Triệu Húc, liền đi tới vòng lại, mỉm cười đắc ý với hắn.

"Quả nhiên, trên thế giới này cẩu độc thân là không đói chết, mọi lúc mội nơi phát hiện cơm chó mới ~" Triệu Húc bất đắc dĩ mà lắc đầu, mắt nhìn cửa thang máy khép lại, lời trong miệng mất đi người nghe.

[Chỉ chờ mỗi chị, tụi em đều đến nhà thầy rồi.]

[Được, tôi lập tức đến ngay.]

Tống Thanh Mộng đứng ở cửa ký túc xá, sau khi gửi tin nhận xác nhận cho Cố Ngộ An mới nhẹ tay mở cửa phòng, lẻn vào phòng.

Ngoài cửa sổ đã hoàn toàn thuộc về bóng đêm, trong phòng không bật đèn, trên cửa sổ nhỏ chiếu vào một ít ánh sáng, làm cô có thể đại khái nhìn thấy dáng vẻ Thẩm Tinh Hà ngủ say.

Nhìn có chút mệt mỏi, cau mày, không giống như là mơ thấy ác mộng. Tống Thanh Mộng ngồi ở mép giường, cúi đầu xuống, hôn lên lỗ tai đang say ngủ, hướng Chu Công muốn người.

"Dậy thôi, công chúa của chị ~~"

Thẩm Tinh Hà hừ xoay người, đưa lưng về phía Tống Thanh Mộng, như con mèo bị rua tỉnh, nhắm hai mắt bất mãn ngưỡng ngửa đầu, đổi một bên tiếp tục ngủ. Tống Thanh Mộng bị bộ dáng của nàng chọc đến muốn cười, khó trách nàng thích mèo, tập tính cũng giống nhau.

"Ngủ tiếp thì chúng ta sẽ đến muộn..." Vuốt lớp lông tơ trên cổ nàng, để lộ làn da cổ trắng nõn mềm mại, Tống Thanh Mộng xoa đầu ngón tay theo vòng tròn, ấn tay phải xuống giường, người bị trói lại, tư thế cực kỳ áp chế.

"Bận xong rồi...?" Thẩm Tinh Hà lật người qua, mặt vừa vặn lọt vào tay trái cô, còn hướng lên trên cọ cọ.

"Ừm. Hôm nay công việc rất nhiều sao?" Tống Thanh Mộng ngồi một bên để duy trì vị trí nửa trên cơ thể cúi xuống, tay phải vẫn còn trên giường, có chút đau lòng nàng.

"Có chút, ngủ một hồi khá hơn nhiều rồi." Ngửi được mùi nước sát trùng trên tay cô, thế nhưng lạ cảm thấy làm người an thần hơn mùi nước hoa. Thẩm Tinh Hà trong khi cô không chú ý, rút ra vòng tay trên cổ Tống Thanh Mộng, áp áp xuống, để cho mình ngửi đủ.

Tống Thanh Mộng mềm xuống, cánh tay phải rơi vào trong chăn mềm, thân thể có chút nhộn nhạo, áo phẫu thuật màu xanh lam đầy nếp gấp.

"Chị còn tưởng em muốn hôn." Hành động không có bước tiếp theo, Tống Thanh Mộng nhận thấy được hơi thở  trên người chính mình đang ở bị hút đi.

Ánh đèn mỏng manh đối diện, dễ dàng rơi rớt một ít tin tức.

"Thích mùi sát trùng trên người của chị."

"Không thích chị sao?"

"Thích chứ."

"Thế không thích chị hôn hôn sao?"

Thẩm Tinh Hà ở trong bóng tối cười trộm, cái người la hét bị muộn hình như không thấy nữa, người muốn hôn đến cuối cùng là ai đây?

"Thích. Chị là thiên sứ của em."

Thẩm Tinh Hà ngồi dậy, hôn thiên sứ. Rất tri kỷ, Tống Thanh Mộng khóa chăn lại trên người chỉ mặc một chiếc áo len đế lót, để tạm thời giữ lại hơi ấm trong chăn.

Kỹ thuật hôn của Tống Thanh Mộng rất tốt, dưới sự dạy dỗ của cô, Thẩm Tinh Hà cũng dần dần có thể tìm được điểm tấn công, nhưng sức mạnh vẫn còn khuyết thiếu, cả người vẫn là sẽ bị cô khiêu khích mất đi tính công kích.

"...Ưm...... Không phải bị muộn rồi sao?"

Người bị áp đảo trên giường, quên mất thời gian.

"Đêm nay về chỗ chị..." Tống Thanh Mộng rút  đầu lưỡi, khẽ cắn môi đỏ mà Thẩm Tinh Hà vội vã rời đi.

"Vậy phải xem chị đêm nay dẫn em đi gặp ai." Thẩm Tinh Hà rất thích trò đùa cắn môi của cô, nhưng có chút không đành lòng, tay lên dọc theo bụng hơi nóng nắm lấy một phen, để cho người nới răng ra.

"Là ân sư của ba chị, muốn cho em trông thấy ông ấy, cũng muốn cho ông ây trông thấy em."

Thu hồi ôn tồn, Tống Thanh Mộng đứng dậy thay quần áo, Thẩm Tinh Hà nhất thời lâm vào một trận mờ mịt, nhưng lại cảm thấy hạnh phúc. Một đoạn tình cảm này đang được đối đãi nghiêm túc, trưng cầu tán thành.

Đèn đường trên Đại lộ Trung tâm đã được bật lên, những người bán hàng rong trong phố ẩm thực đẩy một xe nguyên liệu tươi ngon, khoai lang nướng nóng hừng hực được bao phủ trong tay, thuộc về những đêm đầu mùa xuân luôn đi kèm theo tàn hương mùa đông.

Xe  dừng lại ở khu độc viện dân cư, Tống Thanh Mộng ở ghế phụ còn chưa tỉnh dậy, Thẩm Tinh Hà tắt đi hướng dẫn.

"Tới rồi à?" Tống Thanh Mộng dụi dụi mắt, nhìn thoáng qua bên ngoài.

"Chị nhìn xem có phải em bắt cóc chị hay không ?" Tay ở trên tay lái, Thẩm Tinh Hà nhìn  Tống Thanh Mộng còn buồn ngủ.

"Bị em bắt cóc, chị rất vinh hạnh." Quay đầu, đối nàng nói.

"Lời ngon tiếng ngọt......" Rút chìa khóa xe, Thẩm Tinh Hà chuẩn bị xuống xe.

"Chị là thiệt tình thực lòng~" Tháo đai an toàn, bắt lấy người, ấn trở lại trong xe.

"Không sợ đến muộn?" Thẩm Tinh Hà bị bộ dáng nghiêm túc của cô chọc đến, sau xe đều phải cọ xát nửa ngày, bác sĩ Tống đúng giờ đúng giấc đi đâu rồi?

"Ơ~ Bác sĩ Tống không xuống xe chẳng lẽ là chờ chúng tôi mời xuống sao?" Cố Ngộ An từ xe sau đi tới, đứng ở ngoài cửa sổ ghế phụ, thăm dò nhìn hai người, sau khi chào hỏi Thẩm Tinh Hà, nhìn chằm chằm Tống Thanh Mộng.

Trên mặt Thẩm Tinh Hà có chút xấu hổ, nhưng xấu hổ nhất vẫn là Tống Thanh Mộng, dù sao đứng sau Cố Ngộ An còn có Trần Nghiên Thanh, hình tượng nghiêm cẩn mà cô gầy dựng trước đây có lẽ bây giờ đã vô ích.

"Làm sao có thể, đây không phải cô ấy nói tay cô ấy đau sao, tôi đang xem cho cô ấy đây." Tống Thanh Mộng buông lỏng tay Thẩm Tinh Hà, hai người đồng bộ xuống xe.

"Em thấy không giống. Cô cảm thấy sao, cô Trần?" Cố Ngộ An biết rõ còn cố hỏi, lại cố ý dò hỏi Trần Nghiên Thanh đứng ở một bên còn đang thăm hỏi Thẩm Tinh Hà.

Tống Thanh Mộng vẻ mặt "xin buông tha", còn không có cố thượng cùng Trần Nghiên Thanh tiếp đón.

"Nhanh đi thôi, thầy còn đang đợi." Trần Nghiên Thanh kịp thời ứng cứu, cô ấy biết lại để cố nha đầu hỏi nữa, bốn người sợ là phải đông chết tại ngày lập xuân này.

Như là mang theo con nhỏ không ngoan, Trần Nghiên Thanh xin lỗi mà nhìn hai người Thẩm Tinh Hà, vỗ vỗ mu bàn tay của Cố Ngộ An, tiếp nhận ánh mắt "Cảm kích" từ Tống Thanh Mộng, nhìn nhau cười.

"Nhỏ này mang chút tính tình kiêu căng chỉ sợ chỉ có chị có thể trị......" Tống Thanh Mộng bất đắc dĩ đưa mắt nhìn  Cố Ngộ An  cướp đi Thẩm Tinh Hà từ trên tay chính mình, cùng Trần Nghiên Thanh sóng vai đi tới, đi theo  phía sau các nàng.

Trần Nghiên Thanh ghé mắt cười cười, nhìn mặt Cố Ngộ An trước mắt, quay đầu hỏi cô.

"Quyết định xong rồi?"

"Ừm. Những chuyện quá khứ đó ... cứ cho qua đi."

Tống Thanh Mộng thả chậm bước chân, cùng hai người phía trước kéo ra khoảng cách, cùng Trần Nghiên Thanh nhỏ giọng nói chuyện với nhau.

Cô rõ ràng Trần Nghiên Thanh đang ám chỉ điều gì. Mà những cái chuyện đó, sau khi cô trở về từ Tấn Nam liền có đáp án.

"Trần Nghiên Thanh là cô giáo của hai người?" Thẩm Tinh Hà thu hồi ánh mắt thường xuyên ngó về sau, cắt Cố Ngộ An còn đang thao thao bất tuyệt nói.

Cũng kỳ lạ, nàng cùng Cố Ngộ An gặp mặt tổng cộng mới có hai lần. Hôm nay xem như lần thứ ba, nhưng nàng rõ ràng có thể cảm giác được Cố Ngộ An thích nàng, nói một đường không dứt, giống như tìm thấy người thân trong kiếp trước thân thiện như vậy.

Cẩn thận nghĩ lại, có lẽ là yêu ai yêu cả đường đi, phần thân thiện này nhiều ít dính chút liên quan đến Tống Thanh Mộng.

"Phải cũng không phải...... nói ra thì khá phức tạp. Thanh Mộng học thạc sĩ tiến sĩ đều là đi theo chú Nam. Còn về cô Trần, quả thật là giáo viên hướng dẫn nghiên cứu sinh của em. Thanh Mộng cũng coi như là nửa học sinh của cô ấy đi......? Cô Trần từng dạy tâm lý học của lớp bọn em."

Cố Ngộ An không nhanh không chậm giải thích với nàng, nhưng thấy Thẩm Tinh Hà có chút mơ hồ, tưởng rằng mình không giải thích rõ ràng, liền bổ sung thêm.

"Chú Nam và ba của Thanh Mộng là bạn chí cốt, dì Dường là chuyên gia về phương diện tâm lý học, cô Trần thường tới thăm hỏi, thường xuyên qua lại mà gặp nhau...... Liền quen biết."

Nàng hơi hơi gật đầu, xem như hiểu đại khái quan hệ của mấy người, nhưng còn có chút nghi ngờ. Có điều nàng không có lập tức hỏi ra, mà là thay đổi một cái  vấn đề khác.

"Vậy ba chị ấy thì sao? Hiện tại ở đâu?"

Sau khi đi qua góc cua, bóng người phía sau cũng tụt lại phía sau, ánh mắt nhìn từ thấp lên cao, cuối cùng song song mà dừng ở trên một hộp thư màu đỏ, cửa kiểu rất cũ, nhìn ra được tới năm tháng đặt biệt ban tặng cho nó, Thẩm Tinh Hà đại khái đoán được chỗ đó là nơi các nàng đến đêm nay.

"Thật ra chị biết không......"

Cố Ngộ An  dừng lại bên cạnh một cột điện thẳng tắp, buông lỏng tay đang trên cánh tay nàng.

"Hả?"

Thẩm Tinh Hà nhìn về phía cô nàng, ngửi thấy mùi nha hương nhàn nhạt bay tới trong viện, mùa xuân được nước tuyết tẩy qua chính là loại mùi vị này —— mùi vị gánh vác quá nặng chờ mong.

"Ngày Thanh Mộng đi Tấn Nam tìm chị, bọn em đang muốn mở một hội thảo nghiên cứu, là về phương án phẫu thuật của ba chị ấy." Cố Ngộ An đi về phía trước hai bước, ngữ khí cũng không nhẹ nhàng.

"Nói ra thật sự làm cho em khiếp sợ, em không nghĩ tới Tống Thanh Mộng sẽ tạm thời rời khỏi hội nghị ký thác lý tưởng y học nhiều năm của chị ấy." Trên thực tế, không chỉ như thế, ngay cả điện thoại thông báo cũng không có, chỉ để lại tin nhắn muốn đi của cô, tất cả chi tiết cũng là biết được từ chỗ Thẩm Chi Diệc.

Thẩm Tinh Hà giật mình, thu hồi ánh mắt tản ra trong đêm của nàng, cố gắng hết sức chăm chú nhìn Cố Ngộ An nói tiếp.

Cố Ngộ An nói rất nhiều danh từ chuyên nghiệp, còn có quá khứ.

Nàng nghe được cô nàng nói Tống Thanh Mộng từng có một lần phẫu thuật sai lầm.

Nàng nghe được cô nàng nói ca bệnh kia thiếu chút nữa khiến Tống Thanh Mộng sáng tạo ra kỳ tích y học.

Nhưng, không có.

Cô nàng nói.

Sau sự kiện đó, Tống Thanh Mộng ngừng tất cả nghiên cứu liên quan.

Cô nàng nói.

Bệnh của ba Tống Thanh Mộng cũng giống như ca bệnh kia.

Cô nàng nói.

Tống Thanh Mộng có lẽ có khả năng thực hiện lý tưởng y học của cô, chẳng qua là phải ở trên người ba cô.

Cô nàng nói rất nhiều rất nhiều...... Trong tất cả những điều chưa biết, Thẩm Tinh Hà buồn bã lại lo lắng. Bởi vì Tống Thanh Mộng chưa bao giờ nhắc tới, cho dù là sau khi ở bên nhau, cũng không có.

Vậy lần này đến, là vì bệnh của ba cô sao?

Thẩm Tinh Hà trong ánh mắt chật ních ánh trăng, ánh đèn, không khí lành lạnh, còn có một ít những thứ khác, không có một khe hở. Cột điện chiếu trên mặt đất bóng dáng bố thí cho bóng dáng của cô về một chỗ. Hơi thở làm tắc thương không khí.

"Em là chờ tôi hay là chờ cô Trần? Người có phải nên trả cho tôi hay không?"

Giọng Tống Thanh Mộng  vòng qua khúc cua, truyền về Cố Ngộ An, tầm mắt lại đuổi theo Thẩm Tinh Hà.

Cố Ngộ An không nhận ra Thẩm Tinh Hà biến hóa, lập tức kéo cánh tay nàng lên, bĩu môi với Tống Thanh Mộng.

"Đừng náo loạn nữa, nhanh đi vào thôi." Trần Nghiên Thanh cất bước xách Cố Ngộ An, sau đó ném bên cạnh mình.

"Cô Trần! Chị luôn thiên vị chị ấy......!"

Cố Ngộ An tức giận, giậm chân chuẩn bị tăng tốc vượt qua Trần Nghiên Thanh, lại bị người ngoan ngoãn kéo trở về, nắm trong tay.

"Nói cái gì vậy?"

Tàn đông tại giờ khắc này bị xua đi, trên tay là nhiệt độ đêm xuân.

"Nói về chị."

Thẩm Tinh Hà nắm lại, chia lìa với bóng nhỏ trên mặt đất, tiếng bước chân cùng tần số đi qua hộp thư màu đỏ, rảo bước tiến vào sân đã biết lại không biết.

Giờ phút này, nàng nghi hoặc, cũng sầu lo.

"Một bữa cơm gia đình mà thôi, đừng quá căng thẳng."

"Ừm."

——————————

Đang làm thêm giờ cho cảnh giường chiếu của hai người bọn họ!!! Tôi thề đấy!!!