Edit: phuong_bchii
—————————————————
"Từ từ đi vào giấc ngủ say, từ từ đi vào giấc ngủ không nước mắt."
-
Trần Đồ Y bị đồng hồ báo thức đánh thức, lúc tỉnh lại Du Nhất Thanh gần như là nửa người dựa vào trên người cô, cánh tay của cô bị lót ở dưới cổ Du Nhất Thanh, đã tê cứng.
Đầu Du Nhất Thanh vùi vào cổ Trần Đồ Y, hô hấp đều đều làm cho cổ của cô bắt đầu nóng lên ngứa ngáy, tóc che khuất hơn phân nửa khuôn mặt, tư thế của Trần Đồ Y không dễ nhìn rõ lắm.
Tay phải Du Nhất Thanh kẹt ở giữa cơ thể của cả hai, tay trái tự nhiên đặt trên ngực Trần Đồ Y.
Trần Đồ Y nghiêng người, ôm Du Nhất Thanh thật chặt, sau đó vỗ vỗ lưng Du Nhất Thanh, lại nói bên tai, "Tiểu Từ, dậy ngắm mặt trời mọc nào."
Du Nhất Thanh mơ mơ màng màng đáp, bị Trần Đồ Y ôm lấy, sau đó lại bị Trần Đồ Y mạnh mẽ mở mắt ra, mới có chút ý thức tỉnh táo.
Các cô vội vàng sửa sang lại quần áo trên người, khoác chăn ra cửa khoang.
Trên mặt biển xám xịt, bong bóng cá trở nên trắng bệch.
Hai nhóm người khác đã ngồi ở trên boong tàu, cùng các cô chào hỏi, lại bắt đầu từng người trò chuyện.
Du Nhất Thanh quấn chăn còn có chút run lẩy bẩy, Trần Đồ Y bảo cô ấy ngồi xuống, đắp chăn của mình lên đùi.
"Cậu không lạnh sao?" Du Nhất Thanh hỏi.
"Mình có đắp hay không đều lạnh, không sao cả, quen rồi." Trần Đồ Y khoanh chân ngồi bên cạnh cô ấy.
Du Nhất Thanh dựa sát vào người Trần Đồ Y một chút, chia một nửa chăn đắp trên người cho Trần Đồ Y, chăn trên đùi cũng đắp một nửa lên đùi Trần Đồ Y, hai người giống như là co thành một cục.
Còn chưa đợi tới mặt trời mọc, cơn buồn ngủ của Du Nhất Thanh vẫn không giảm, cô ấy miễn cưỡng tựa vào vai Trần Đồ Y, tay kéo cánh tay Trần Đồ Y, để cho Trần Đồ Y ấm hơn một chút.
Trần Đồ Y luôn lạnh lẽo, một năm bốn mùa phần lớn thời gian cũng vậy, chỉ có tháng bảy tháng tám sẽ khá hơn một chút, Du Nhất Thanh sẽ theo bản năng ma sát cánh tay của cô, để cho cô thoải mái hơn chút.
Trên đường biển dần dần có ánh sáng, nửa bên mặt trời phá tan mây hà, nhảy ra khỏi mặt biển, phát ra ánh sáng chói mắt, làm nổi bật đến mây cũng có ánh sáng rực rỡ, ánh mặt trời xuyên thấu qua khe mây chiếu lên mặt biển, ngay cả nước biển cũng biến thành một mảng kim quang.
Trần Đồ Y cảm thấy mình bị kim quang bao phủ, nhìn Du Nhất Thanh bên cạnh bị chiếu sáng lấp lánh.
Du Nhất Thanh phấn khích cầm điện thoại di động quay video, không muốn bỏ qua cảnh đẹp này, Trần Đồ Y chụp ảnh cho cô ấy với mặt trời mọc, trong điện thoại di động cô ấy cười đến tít mắt.
Đây là lần Trần Đồ Y thấy cảm xúc Du Nhất Thanh tăng vọt nhất.
Mọi người đều đắm chìm trong vẻ đẹp của mặt trời mọc, thuyền trưởng ở một bên nói, "Mọi người có muốn chụp ảnh chung không? Làm kỷ niệm."
Đôi tình nhân đứng ở bên kia rất sảng khoái đồng ý, một nhà ba người bên cạnh cũng tỏ vẻ muốn, đã bắt đầu tạo dáng.
Trần Đồ Y không phát biểu ý kiến, cô cảm thấy Du Nhất Thanh có thể sẽ không muốn, dù sao chụp ảnh chung đối với các cô mà nói, quả thực là chuyện viển vông.
Thuyền trưởng chỉ huy mọi người đứng vững, Du Nhất Thanh miễn cưỡng dịch chuyển hai bước, đi cực chậm.
Trần Đồ Y đột nhiên lên tiếng, "Thuyền trưởng, anh chụp cùng mọi người đi, đồng phục của anh rất đẹp."
Nói xong, cô đi về phía vị trí thuyền trưởng, "Để tôi chụp cho mọi người!"
"Vậy không tốt đâu, cô không vào ống kính." Thuyền trưởng ngoài miệng ngượng ngùng nhưng vẫn đi tới giữa mọi người.
Trong ống kính tất cả mọi người cười đến xán lạn, chỉ có Du Nhất Thanh rầu rĩ không vui, cùng vừa rồi hình thành đối lập rõ ràng.
Chụp ảnh chung xong, Trần Đồ Y gửi ảnh cho mọi người, những người khác lại tiếp tục chụp ảnh của mình.
Thuyền trưởng nói với Trần Đồ Y, "Để tôi chụp riêng cho hai người một tấm."
Trần Đồ Y vừa xua hai tay, chợt nghe Du Nhất Thanh nói, "Được, cám ơn anh!"
Du Nhất Thanh ôm cổ Trần Đồ Y, tạo dáng đánh cô, bị chụp lại.
Thuyền trưởng nhìn vào ống kính và nói, "Rất đẹp, thêm một tấm nữa!"
Du Nhất Thanh khôi phục trạng thái bình thường, ngoan ngoãn đứng ở bên cạnh Trần Đồ Y, tại một khắc ấn nút chụp kia, nắm tay Trần Đồ Y, nở nụ cười.
Trần Đồ Y giống như một người khờ khạo, vẫn là vẻ mặt không có cảm xúc gì.
Trước khi cô kịp phản ứng thì đã kết thúc.
Mặt trời đã treo cao trên không trung, du thuyền cũng bắt đầu trở về, xuống thuyền các cô trực tiếp trở về khách sạn ngủ bù, mặc dù bụng sôi ùng ục, những vẫn bại xuống cơn buồn ngủ.
Du Nhất Thanh đi tắm trước, cũng không có trao đổi gì với Trần Đồ Y, liền quăng mình lên giường.
Trần Đồ Y cẩn thận từng li từng tí, rón rén, sợ quấy rầy giấc ngủ của Du Nhất Thanh.
Đầu tiên cô kéo rèm cửa sổ thật chặt, sau đó cũng đi tắm, tiếp theo là sạc điện thoại di động cho cả hai, cuối cùng đứng ở cạnh giường do dự một phút, mới trở lại giường của mình.
Thật sự là quá mệt mỏi, Trần Đồ Y rất nhanh đã ngủ thiếp đi.
Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, Trần Đồ Y hồi tưởng lại tối hôm qua Du Nhất Thanh dựa vào trên người cô, dáng vẻ hôn cô, lặp đi lặp lại, "Đừng rời xa mình", mọi thứ đều giống như mơ không chân thật.
Nhưng lại cảm giác rất chân thật, khoảng cách thân mật này, xúc cảm quen thuộc, là chân thật phát sinh qua đi.
Trần Đồ Y tỉnh dậy, cảm thấy thật an ổn, cảm giác thật lâu thật lâu không có ngủ say như vậy.
Nửa năm gần đây chất lượng giấc ngủ cực kém, gần như đều là bốn năm giờ sáng mới ngủ, có xíu động tĩnh sẽ tỉnh ngay.
Hơn nữa hiện tại, trên người lại có thêm một người, cô cũng không phát hiện.
Du Nhất Thanh đang ôm chặt eo cô, ngủ bên cạnh cô.
Trần Đồ Y cố gắng nhớ lại một chút, trước khi ngủ là giãy dụa do dự một chút, nhưng cuối cùng vẫn lựa chọn trở về giường của mình, cô lại nhìn giường trống bên cạnh, xác nhận giường ngủ chính là giường của mình.
Vậy Du Nhất Thanh là chuyện gì đây?
Sao lại lên giường của cô?
Cô nhìn lên trần nhà, nghĩ không ra đáp án.
Trong phòng không có ánh sáng, vẫn tương đối tối, cô ước chừng hiện tại chắc khoảng ba giờ chiều, đã đói đến rã rời.
Cô có chút lòng riêng, cô không muốn dậy, muốn vẫn được Du Nhất Thanh ôm như vậy, khóe mắt cô đột nhiên rơi lệ, lặng lẽ chảy ra.
Trần Đồ Y cảm giác cơ thể Du Nhất Thanh đang động đậy, hình như là sắp tỉnh lại, cô lập tức nhắm mắt lại giả bộ ngủ.
Du Nhất Thanh chậm rãi nâng nửa thân trên lên, Trần Đồ Y cảm giác Du Nhất Thanh đang nhìn cô, cô không dám nhúc nhích, không dám mở mắt, đột nhiên tay Du Nhất Thanh dừng ở hai má cô, nhẹ nhàng vuốt ve, lông mày của cô, mắt của cô, mũi của cô, miệng của cô, cằm của cô, lỗ tai của cô, cuối cùng đến cổ của cô.
Trần Đồ Y cảm thấy ngứa quá, tay phải nắm chặt, nhịn xuống!
Du Nhất Thanh nói, "Đồ ngốc."
Du Nhất Thanh nói, "Đồ nhát gan."
Du Nhất Thanh còn nói, "Mình nên làm gì với cậu bây giờ đây?"
Du Nhất Thanh lại nằm xuống, khôi phục lại tư thế vừa rồi.
Cứ như vậy, hai người đều giả bộ ngủ, lại nằm thật lâu, cho đến khi Du Nhất Thanh đói chịu không nổi, mới đánh thức Trần Đồ Y.
Trần Đồ Y xuống giường, Du Nhất Thanh đã ngồi dậy, nhìn chằm chằm Trần Đồ Y đánh giá toàn thân.
"Có phải cậu không ăn cơm đàng hoàng không? Hình như lại gầy đi rồi." Du Nhất Thanh nói.
"Không phải cậu cũng không ăn cơm đàng hoàng sao, cậu gầy hơn mình nhiều."
"Mình thấy cậu gầy đến mức ôm không nổi mình rồi." Du Nhất Thanh còn ngồi trên giường, không có ý định xuống mang giày.
Trần Đồ Y nhìn thấu thủ đoạn nhỏ của cô ấy, vươn hai tay, làm ra một tư thế bế, Du Nhất Thanh lập tức nhào tới, hai tay đặt ở cổ Trần Đồ Y, hai chân kẹp chặt ở trên lưng Trần Đồ Y.
Trần Đồ Y nhẹ nhàng bế cô ấy vào phòng tắm, Du Nhất Thanh mới chịu xuống.
Du Nhất Thanh không mang dép, cô ấy đứng trên mu bàn chân của Trần Đồ Y, dựa lưng vào bồn rửa mặt.
Trần Đồ Y đưa tay lấy kem đánh răng, nặn kem đánh răng cho Du Nhất Thanh, đưa cho cô ấy.
Du Nhất Thanh không nhận, hai tay vẫn ôm chặt eo Trần Đồ Y, "Mình không có tay, cậu giúp mình đánh răng đi."
Trần Đồ Y đành phải nhét toàn bộ bàn chải đánh răng vào miệng Du Nhất Thanh, nhẹ nhàng di chuyển bàn chải đánh răng, sợ dùng sức một cái sẽ làm đau cô ấy.
Chỉ một lúc sau, trong miệng Du Nhất Thanh đã đầy bọt.
Trần Đồ Y nói, "Quay lại, súc miệng."
Du Nhất Thanh nói, "Cậu còn chưa đánh răng mà!"
Cái kiểu này, cô phải đánh răng như thế nào! Trần Đồ Y nói, "Đánh xong cho cậu, mình sẽ đánh."
Du Nhất Thanh giống như tiểu tinh linh trong rừng rậm, ánh mắt xoay tới xoay lui, ánh mắt dừng ở ngoài miệng Trần Đồ Y, "Mình giúp cậu đánh!"
Sau đó, cái miệng tràn đầy bọt biển, hôn lên môi Trần Đồ Y, đầu lưỡi Du Nhất Thanh dễ dàng mở miệng Trần Đồ Y ra, rất nhanh Trần Đồ Y nếm được mùi kem đánh răng.
Hai người bọn họ đều thích sạch sẽ, nhưng các cô giờ phút này đều không có cảm thấy ghê tởm, thậm chí rất hưởng thụ nụ hôn này.
Trần Đồ Y không dám làm động tác lớn, nếm nhẹ vài miếng, liền dừng lại.
Trần Đồ Y thiết lập cho mình rất nhiều nguyên tắc, khi đối mặt với Du Nhất Thanh, những cái gọi là nguyên tắc này đều không còn tồn tại, đều lần lượt bị Du Nhất Thanh đánh vỡ.
Đổi lại là người khác, hẳn là đã sớm bị cô đá bay, chớ nói chi là hôn kem đánh răng, hay ở văn phòng làm chuyện khác người.
"Cậu không đói sao?" Trần Đồ Y hỏi có chút mất hứng.
"Đói." Du Nhất Thanh còn muốn hôn cô, chưa đã ghiền, "Mình nếm thử cậu trước."
Trần Đồ Y nhẹ nhàng ấn một cái bên môi Du Nhất Thanh, tiếp theo mạnh mẽ xoay cô ấy qua, cầm lấy ly súc miệng, lấy nửa ly nước cho cô ấy.
"Đừng lộn xộn, đi ăn cơm trước đã."
Du Nhất Thanh bĩu môi thật cao, làm bộ không phục.
Trần Đồ Y một lần nữa nghiêm túc đánh răng cho mình, Du Nhất Thanh còn chậm rì rì.
Đánh răng xong, Du Nhất Thanh còn bĩu môi, Trần Đồ Y lại hôn cô ấy một cái, lúc này là nụ hôn dịu dàng triền miên.
Cuối cùng Du Nhất Thanh cũng không bĩu môi, "Bế mình đi giày đi."
Trần Đồ Y bế Du Nhất Thanh về phòng ngủ, giúp cô ấy mang dép vào, hai người lại cùng nhau trở về phòng tắm.
Du Nhất Thanh ở bên ngoài rửa mặt, Trần Đồ Y ở bên trong gội đầu.
Biểu hiện hôm nay của Du Nhất Thanh, khiến Trần Đồ Y có loại hoảng hốt, các cô thật sự từng nói chia tay sao? Chiến tranh lạnh trước đây của hai người có tồn tại không? Du Nhất Thanh thật sự không yêu cô sao?
Nếu không có gì xảy ra, tại sao họ lại ở đây?
Nếu như mọi thứ này là chân thật tồn tại, vậy Du Nhất Thanh hiện tại sao lại thế này? Chẳng lẽ cô ấy mất trí nhớ? Đầu óc bốc đồng?
Hay là nói, cô ấy hối hận? Cô ấy yêu chính mình?
Trần Đồ Y không dám vội kết luận, dù sao lấy hiểu biết của cô đối với Du Nhất Thanh, Du Nhất Thanh có thể là đang cho cô món điểm tâm ngọt ngào cuối cùng trước khi chia tay, càng thỏa mãn cô, càng đại biểu Du Nhất Thanh thật sự muốn rời xa cô.
Trần Đồ Y gội đầu xong, lại đi rửa mặt, sau đó chuẩn bị đi sấy tóc.
Lúc này, Du Nhất Thanh đã chăm sóc da xong, cô ấy đi tới lấy máy sấy trong tay Trần Đồ Y, để Trần Đồ Y ngồi ở trên bồn cầu, thuần thục sấy tóc cho cô.
Mùi dầu gội rất thơm, là mùi dừa tươi mát, tay Du Nhất Thanh thường xuyên vuốt tóc Trần Đồ Y, ngón tay len vào trong tóc.
Thật thoải mái, thơm quá.
Xúc cảm thật thoải mái, Du Nhất Thanh thơm quá.
Đầu Trần Đồ Y gần như vùi vào ngực Du Nhất Thanh, Du Nhất Thanh sấy tóc cô thật mềm mại.
——————————
Tác giả có lời muốn nói:
"Từ từ đi vào giấc ngủ say, từ từ đi vào giấc ngủ không nước mắt."
——《Đầu giường cuối giường》của Trần Dịch Tấn.
https://youtu.be/s0lSUPqkEw4